Phi Thăng Chi Hậu

Chương 405

Mặc dù chủ nhân của đôi giày kia gần trong gang tấc, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ, từng tầng bóng đen chồng chất ra bên ngoài thực thể, trên khuôn mặt không hề có một thứ gì.

Bất luận hắn cố gắng nhìn như thế nào, trong mắt vẫn như cũ chỉ có bóng đen mơ hồ và sương mù nồng đậm.

- Ngươi là ai…

Phong Vân Vô Kỵ khẽ ngẩng đầu nhìn người cổ quái trước mắt này.

- Không phải ngươi vẫn luôn tìm ta sao?

Bóng dáng người nọ thản nhiên nói, trong thanh âm mang theo một sự uy nghiêm trời sinh, truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ giống như một trưởng giả thân cận đáng kính.

- Ngươi…

- Ta chính là Thương Khung Chí Tôn.

Phong Vân Vô Kỵ toàn thân run lên một chút, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng đen cầm lưỡi hái trước người, một loại cảm giác quen thuộc bỗng dâng lên trong lòng:

- Ngươi…

- Không sai, người lần trước ra tay trợ giúp ngươi chính là ta.

Thương Khung Chí Tôn lãnh đạm nói.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua lưỡi hái kia, lại nhớ đến khi trăm vạn Hoàng Kim giáp sĩ phi thăng Thái Cổ, một Tọa thiên sứ đã từng xuất hiện tiến hành chặn giết đám người của mình, không ngờ trong bầu trời một bóng đen to lớn hình lưỡi hái bỗng xẹt qua, Tọa thiên sứ kia cùng với cánh cổng ánh sáng to lớn đều bị chém làm hai đoạn…

Một tay hắn chống xuống mặt đất ẩm ướt, trong mưa lảo đảo chậm rãi đứng lên, ánh mắt không chớp nhìn vào Thương Khung Chí Tôn trước mặt, môi mấp máy, nhưng lại nói không ra nửa lời.

- Chí… Chí Tôn…

Một lúc sau Phong Vân Vô Kỵ mới thốt ra hai chữ. Bầu trời càng u ám, mưa cũng càng nặng hạt, mưa to dày đặc rơi trên đầu, trên mặt, trên y phục, phát ra những tiếng lộp bộp.

"Ầm ầm!"

Một đạo sấm chớp to lớn từ bầu trời phía sau vang lên, xẹt qua đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ. Sấm chớp kia giống như rất gần mặt đất, hắn thậm chí cảm giác có thể chạm tay vào.

Tại khoảnh khắc sấm chớp xẹt qua, hàng vạn tia sét hiện lên trong tầng mây, trong tai tràn ngập tiếng sấm, trong mắt chỉ có ánh chớp trắng lóa và nước mưa mờ mịt. Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy trong tai rung động, đầu óc trở nên trống rỗng, sau đó suy nghĩ bắt đầu trở nên hỗn loạn…

Thái Cổ giết chóc vô số năm, tất cả đều bắt nguồn từ Chí Tôn. Sự tồn vong của nhân loại đều dựa vào Chí Tôn, mà nhân loại luân phiên giết chóc cũng bởi vì Chí Tôn.

Để thành tựu một Chí Tôn, cho đến nay Thái Cổ đã tổn thất bao nhiêu cao thủ, đã giết chóc bao nhiêu đồng bào, lại khiến cho bao nhiêu người có thiên tư trác tuyệt lòng mang hổ thẹn, vĩnh viễn đóng lại tâm cảnh của mình?

Trong miên man, Phong Vân Vô Kỵ như xuyên qua những gì mình từng trải, vượt qua thời không trùng trùng thấy được vô số "Phong Vân Vô Kỵ" chém giết tại Thái Cổ, thấy được vô số đồng bào Thái Cổ tương tàn; trong "tầm nhìn", máu chảy thành sông, mùi tanh xông vào mũi…

Mạnh như Chiến Đế, Bắc Hải tù đồ, hoặc là Bổn Tôn, đều không thể xem là Chí Tôn. Chí Tôn rốt cuộc mạnh như thế nào? Mỗi khi một mình tĩnh tu, Phong Vân Vô Kỵ đều bất giác nghĩ đến vấn đề này. Rốt cuộc, mạnh như thế nào mới có thể xưng là Chí Tôn?

Bắc Hải Hiên Viên khâu, Tây Địa Thương Ngô uyên, Cửu Dĩnh Hữu Phủ sơn, Thương khung Tàng Minh vực… Những câu nắm xưa Huỳnh Hoặc đã tặng trước khi rời đi như còn vọng bên tai, mà hôm nay chính mình rốt cuộc đã gặp được Chí Tôn…

"Bình!"

Phong Vân Vô Kỵ hai gối mềm nhũn, lại quỳ rạp xuống trong đất bùn lầy lội, mái tóc ướt sũng từ sau đầu phất lên trước trán, rũ xuống mặt đất, môi mấp mày, cực kỳ kích động nói:

- Chí Tôn… chúng ta, còn có hi vọng không?

- Ai!

Thở dài một tiếng, giọng nói của Thương Khung Chí Tôn vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ:

- Có, sẽ có, phải có…

"Bình!"

Một cỗ lực lượng từ sau cổ truyền đến, Phong Vân Vô Kỵ kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó ý thức càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng chậm rãi ngã xuống…

- Tương lai của nhân tộc phải đặt trên người các ngươi thôi…

Thương Khung Chí Tôn tiến về phía trước hai bước, đứng bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, sau đó cúi người xuống, một tay nắm lấy Phong Vân Vô Kỵ, lao vào bầu trời vô tận, biến mất trong mưa gió mờ mịt…

Cũng không biết đã qua bao lâu, Phong Vân Vô Kỵ tỉnh lại. Ánh vào trong mắt là một phiến hư không mờ mịt, trong bóng tối, vô số tinh vân hỗn loạn di động dưới chân, cách đó không xa là Thương Khung Chí Tôn chắp tay đứng.

- Ngươi tỉnh rồi…

Thanh âm từ xa xa vang lên.

- Ừm!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, trên mặt dần dần khôi phục vẻ bình thản trước đây. Sau khi trong thoáng chốc tiếp xúc với quá nhiều thứ, con người ngược lại trở nên bình tĩnh.

Thương Khung Chí Tôn quan sát tâm tình biến hóa của Phong Vân Vô Kỵ sau khi tỉnh dậy, thầm gật đầu: "Không tệ, không hổ là nhiệt huyết nam nhi của Thái Cổ ta, có chí khí, có quyết đoán…"

Một luồng khí nóng tràn đầy trong ngực, Phong Vân Vô Kỵ hít sâu một hơi, đem tất cả những nhân tố tiêu cực ẩn sâu vào đáy lòng, sau đó đứng thẳng lên, hướng về Thương Khung Chí Tôn khom người:

- Vô Kỵ ra mắt Chí Tôn!

Bất luận ra sao, có thể thành tựu Chí Tôn, Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy xứng đáng được mình tôn kính.

- Tình hình chân chính của Thái Cổ, hiện tại ngươi cũng đã biết rồi…

Thương Khung Chí Tôn vẫn bảo trì một khoảng cách với Phong Vân Vô Kỵ, lãnh đạm nói.

- Đúng vậy…

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thương Khung Chí Tôn xa xa như cước đạp trời sao, ra vào vũ trụ. Trong xa xăm, hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, Thương Khung Chí Tôn cũng không phải thật sự tồn tại, phiến hư không chính là y, mà y cũng là tinh thần ấn kết của phiến hư không này.

- Chí Tôn có gì dạy ta?

Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu. Mặc dù hắn cố gắng che giấu, nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn che lấp được sự tuyệt vọng như tro tàn đối với tương lai nhân loại. Nguồn: https://docsach24.com

- Không có…

Thương Khung Chí Tôn thở dài một tiếng, chắp tay đứng:

- Có thể cứu nhân tộc chúng ta chỉ có bản thân chúng ta mà thôi.

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ run lên, hai vai buông xuống, ngơ ngác nhìn Thương Khung Chí Tôn, trong đầu trống rỗng…

Trong hư không hoàn toàn yên tĩnh. Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng quỳ phục xuống, trong tai nghe rõ cả tiếng hô hấp của mình, trong lòng phảng phất như sinh ra một loại cảm giác được giải thoát. Khi tất cả kết cục tựa hồ đã định sẵn, khi nhân lực không cách nào bù đắp được sự chênh lệch quá lớn, khi hi vọng tan biến chỉ còn lại sự tuyệt vọng, con người sẽ sinh ra một loại cảm giác được giải thoát, đã không còn gì để phấn đấu và lưu luyến.

Khi Thương Khung Chí Tôn nói ra hai chữ "không có" kia, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nghe thấy trong lòng như có thứ gì tan vỡ, sau đó hai tai nổ vang, thân ảnh của Thương Khung Chí Tôn đột nhiên trở nên càng xa xôi mơ hồ…

Trong mơ màng, như có thứ gì từ nơi xa xôi đang kêu gọi, nhưng hắn không thể nghe rõ, cũng không còn muốn nghe, thân thể đột nhiên trở nên vô cùng nhẹ nhàng, càng ngày càng nhẹ…

Trong phiến không gian không có ánh sáng này, Thương Khung Chí Tôn lẳng lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, thân ảnh mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, hiện ra một khuôn mặt già nua đầy vẻ tang thương.

"Đây đã là người thứ bảy rồi, chẳng lẽ lần này chúng ta lại phải thất vọng nữa sao? … Lẽ nào hi vọng của nhân loại thật sự chỉ có thể đặt lên bốn người chúng ta sao?… Ai…"

Một tiếng thở dài vang lên, trong hư không, đạo khí tức sinh mệnh duy nhất dần dần trở nên yếu ớt, càng ngày càng yếu…

Một điểm đen mờ ảo từ nơi xa xôi hiện lên, sau đó nhanh chóng lướt đến gần, đồng thời không ngừng khoách triển và biến hóa…

"Đang đang!"

Thanh âm của dây xích vang vọng trong hư không. Sau chốc lát, một nam tử mặc y phục rách nát nhiễm máu, râu ria xồm xoàm, ánh mắt sáng ngời nhưng lại mang theo một chút mờ mịt, xuất hiện bên cạnh Thương Khung Chí Tôn, y bào phất lên, liền quỳ xuống:

- Chí Tôn…

- …Chuẩn bị đưa hắn đi thôi…

Thân hình Thương Khung Chí Tôn ngày càng trở nên rõ ràng, thở dài một tiếng, quay đầu rời đi.

Vị Bắc Hải tù đồ đột nhiên xuất hiện tại phiến không gian này nhìn lướt qua Phong Vân Vô Kỵ khí tức linh hồn càng ngày cảng yếu, giống như nhớ đến điều gì, đột nhiên lắc đầu, ánh mắt trở nên thanh tỉnh, trong tiếng dây xích vang dội liền đứng lên:

- Hắn… chính là người tiếp theo sao?

Thương Khung Chí Tôn gật đầu, trên khuôn mặt già nua có chút khổ sở.

- Lẽ nào… lại thất bại rồi?

Mái tóc dài của vị Bắc Hải tù đồ cuồng loạn rung lên, đôi môi bị che phủ trong chòm râu không ngừng run rẩy, ánh mắt lại lần nữa lướt qua thân thể Phong Vân Vô Kỵ như đang dần dần tử vong, trên mặt lộ ra thần sắc cực độ không cam lòng.

Trong hư không hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đế mức thê lương. Nam tử kia bỗng nhiên nắm chặt hai tay, dùng sức đánh về phía trước, điên cuồng hét lên:

- Lẽ nào nhân tộc chúng ta đã định sẵn… không có hi vọng sao?

Từng sợi kinh mạch màu đỏ từ dưới cổ nổi lên, như xúc tu bò khắp khuôn mặt tràn đầy tang thương của nam tử. Từ trong cơ thể của vị Bắc Hải tù đồ tuôn ra từng cỗ khí tức máu tanh nồng đậm, khuôn mặt co quắp lại, lộ ra thần sắc cực kỳ dữ tợn.

"Bách!"

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào vị Bắc Hải tù đồ, bên tai vang lên tiếng thở dài bất đắc dĩ:

- Tâm ma lại phát tác… Muốn trừ tâm ma, chỉ có thể dựa vào chính mình, không ai giúp được… Ý chí không kiên, thử hỏi làm sao có thể truyền đại đạo. Thời gian dài đằng đẵng, ta ở nơi này đã đợi nhiều tộc nhân như vậy, mỗi người đều có tài năng kinh thế hãi tục, thế nhưng… Ai! Vô số năm chờ đợi, ngoại trừ bên bờ Bắc Hải càng tăng thêm số lượng tộc nhân rơi vào trong tâm ma vô tận, không hề thu được gì…

Kinh mạch màu đỏ nổi lên trên mặt nam tử dần dần biến mất, hô hấp gấp gáp cũng trở nên bình thản, trên mặt hiện lên vể tự trách thật sâu, khẽ cúi đầu, hai hàng nước mắt từ trên khuôn mặt uy vũ chảy xuống:

- Đệ tử vô năng…

- Được rồi, không cần nói nữa…

Ánh mắt Thương Khung Chí Tôn lộ ra thần sắc như đã nhìn thấu tình đời, khẽ phất tay:

- Bất kể ra sao, các ngươi đều đã tận lực rồi, mặc dù kết quả… Ai! Ngươi đi giúp hắn thức tỉnh thần trí đi! Sau khi thanh tỉnh, hãy đưa hắn đến bờ Bắc Hải…

- Vâng thưa Chí Tôn!

Nam tử khom người một cái, sau đó đi về hướng Phong Vân Vô Kỵ, đôi mắt đen dừng lại trên người Phong Vân Vô Kỵ một chút, nhất thời lộ ra thần sắc phức tạp.

- Đều là nhiệt huyết nam nhi, không hổ là tử tôn của Hoa Hạ ta… Hi vọng khi hắn tỉnh lại sẽ không chìm quá sâu vào tuyệt vọng vô tận …

Dứt lời, Thương Khung Chí Tôn lại thở dài một tiếng tiếc hận đau lòng…

- Chí Tôn…

Cách đó không xa, vị Bắc Hải tù đồ đột nhiên dừng bước.

- Sao?

- Chẳng lẽ không thể phá lệ sao? Chú ý hắn lâu như vậy… mấy chục vạn năm đạt đến Thần cấp mà không có minh sư chỉ dạy, thành tựu như vậy có thể nói là thiên phú cao nhất trong số chúng ta, biết đâu hắn có thể…

Thương Khung Chí Tôn lắc đầu:

- Không được… Phàm là đi trên con đường này, nếu như tâm trí không kiên định, một khi tiếp xúc với lực lượng cảnh giới Chí Tôn, tinh thần sẽ tan vỡ, bạo thể mà chết, chưa từng có ngoại lệ nào. Phá lệ… chỉ sẽ hại hắn mà thôi…Đừng nghĩ tới những điều này nữa, cứ chờ đợi đi, nhất định sẽ xuất hiện…

Thế nhưng những lời này, ngay cả bản thân Thương Khung Chí Tôn cũng không dám tin tưởng, trong lòng chỉ đành cười khổ bi thương…

- Ta đã cho rằng hắn sẽ là người đó, không ngờ vẫn là thất bại…

Chí Tôn ngẩng đầu lên trời lẩm bẩm…

- Chí Tôn…

Giọng nói của nam tử lại vang lên, lần này đã có chút khác biệt, trong thanh âm thô kệch mang theo vẻ kích động run lên:

- Có lẽ… có lẽ hắn còn có hi vọng…

Không cần hắn nói, Thương Khung Chí Tôn trong lòng cũng có dự cảm, bỗng nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm về phía Phong Vân Vô Kỵ. Một cỗ ý chí cường liệt đang từ trong ý thức hải của Phong Vân Vô Kỵ phát ra, khuếch tán cả hư không…

……

Khi một người đã buông rơi tất cả, nội tâm hoàn toàn bình tĩnh, trong đầu sẽ bất giác nhớ lại những chuyện trước đây, hồi ức trôi qua, giống như những kinh nghiệm của một người nào khác.

Phong Vân Vô Kỵ nhớ tới trước đây, nhớ tới những ngày tháng khổ tu không hề oán hận trước lúc phi thăng. Núi sâu đầm lớn, ăn lông ở lỗ, động xưa huyệt vắng, sinh sống như một dã nhân. Khi đó, thứ duy nhất khiến cho mình tiếp tục giữ vững niềm tin chính là truy cầu võ đạo. Cho đến khi một người xưng tôn, thiên hạ không đối thủ, Tiên giới trong truyền thuyết lại trở thành mục tiêu theo đuổi mới.

Mộng tưởng đến nhanh, lụi tàn cũng nhanh. Tiêu diệt Dạ tộc, xông vào Đao vực… từng hình ảnh sau khi đến Thái Cổ hiện lên trong lòng. Phấn đấu vì tương lai nhân tộc đã trở thành mục tiêu duy nhất của mình, cũng là mục tiêu chân chính. Khi biết được hiện trạng của nhân loại, hắn đã tự nói với chính mình: Ta đã tìm thấy thứ chân chính để theo đuổi trong cuộc đời này.

Đại nam nhi, không cầu sống mãi cùng trời đất, chỉ cầu được chết có ý nghĩa, oanh oanh liệt liệt, không oán không hối hận.

Nhưng cho đến hôm nay, giấc mộng này đã hoàn toàn tan vỡ.

"Chúng ta đã xong rồi, nhân tộc đã xong rồi, tất cả đều đã xong rồi…" Phong Vân Vô Kỵ có thể tưởng tượng ra, khi Ma giới tra xét được tình hình của tam đại Chí Tôn, mười ba vị Hắc Ám Chủ Thần sẽ chân thân hàng lâm Thái Cổ, ban tặng cho mảnh đất của nhân loại thẩm lí và phán quyết cuối cùng, tất cả đều trở về cát bụi…

Ý thức càng ngày càng yếu, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên muốn ngủ đi…

Trong mơ màng như có một thanh âm vang lên từ sâu trong thời không vô tận, thanh âm có vẻ như quen thuộc, lại dường như xa lạ, phảng phất như thời gian xa vô cùng, thanh âm kia đã từng nói với mình điều gì đó, thế nhưng lại bị mình lãng quên…

"Có điều gì mà ta đã quên, nhất định có điều gì đó đã bị ta quên mất…" Trước khi một ngọn lửa ý thức cuối cùng tắt đi, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ bỗng hiện lên ý niệm này, một loại ý niệm cường liệt giục giã hắn nhớ lại, nhứ lại thứ gì đã bị mình quên mất…

"Rốt cuộc là thứ gì?…" Một tia chấp niệm bám rễ trong lòng, trước khi chấp niệm này được giải quyết, một điểm ý thức cuối cùng của hắn thủy chung vẫn không chịu tắt…

"Là ai đang kêu gọi ta sao?… hay là…" Suy nghĩ của hắn như ngừng lại thủy lao dưới lòng đất Ma giới, trong mộ huyệt lập lờ từng điểm lân quang, ý chí bất diệt ghi lại tại trên tường và bên dưới những hài cốt biến dị…

……

Thật lâu trước đây, ta đã từng đi qua một địa phương, nơi đó có những đồng bào đáng tôn kính nhất trong vô số vị diện nhân loại. Bọn họ chịu đựng những nỗi thống khổ lớn nhất trong nhân thế, lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi… không phải chờ đợi mình được cứu, mà là hi vọng của nhân loại…

Trong thế giới mịt mờ tăm tối, từng khuôn mặt ngẩng đầu tìm kiếm ánh sáng không biết ở nơi nào, không phải cho chính mình, mà là hi vọng tộc nhân có thể sống trong ánh sáng…

Đã từng, trong mộ huyệt tối tăm dưới lòng đất, ta đã ngây ngốc trong thời gian rất dài. Tại nơi đó, ta đã tìm được hàng vạn ma công ma quyết đỉnh cao, thế nhưng thứ mà ta nhận được nhiều nhất lại là những ý chí bất khuất và bất diệt…

Ta vốn cho rằng bản thân một mình lặng yên phấn đấu, nhưng kỳ thật… bọn họ vẫn luôn ở cùng ta… Trên người ta gánh vác, từ trước đến giờ đều không phải là mộng tưởng của một người…

…..

Khi đó, võ công của ta còn thấp, không có được cảnh giới như bây giờ…

Trước khi rời đi, ta đã nhìn lên trời xanh lập một lời thề trọn đời không quên… ngàn năm vạn năm, bất kể ra sao, Phong Vân Vô Kỵ ta nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ mang theo chúng nhân Thái Cổ, đem hài cốt của các người về Thái Cổ một cách phong quang.

Khi còn sống các người không thể ngủ yên, sau khi các người chết, ta quyết sẽ không để cho hài cốt của các ngươi lưu tại thủy lao dưới lòng đất Ma giới, lặng yên mục nát…

Đã từng, ta có một lời thề, ta sẽ dùng cả đời này để hoàn thành nó, cho đến khi ta chết…

"Rắc!"

Từng tiếng xương cốt rung động vang lên trong hư không yên tĩnh. Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi ngẩng đầu lên, một cỗ khí tức sinh mệnh từ bên trong thân thể người thường sống lại…

"Bách!"

Trong ý thức hải dường như có vật gì vỡ tan, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của nam tử trên người mang xích sắt và ánh mặt kích động vui mừng của Thương Khung Chí Tôn, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi đứng lên, từ trong thân thể vang lên những thanh âm như hải dương vỗ sóng…

Cơn lốc tinh thần cường đại đủ làm thiên địa biến sắc nghiền nát cả hư không. Trong cơn lốc tinh thần như sóng to gió lớn, ngay cả mạnh như Bắc Hải tù đồ cũng không khỏi cúi người thấp xuống…

"Ầm!"

"Ầm!"

Từng vết nứt to lớn xuất hiện tại hư không, đại lượng không khí trong lành tràn vào bên trong. Không gian do Thương Khung Chí Tôn thiết lập, sau một tiếng kêu dài, rốt cuộc cũng không thể chống lại tinh thần uy nghiêm khổng lồ, hoàn toàn tan vỡ…