Khi nghe Quân Thiên Thương nói đến Chí Tôn bí sách, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ khẽ run lên một chút, trong lòng lập tức có một loại dự cảm: lời nói tiếp theo của Quân Thiên Thương có lẽ sẽ tiết lộ một số bí mật rất quan trọng mà mình còn chưa biết.
Bóng đêm dày đặc, từng luồng khói đen pha lẫn vào trong sương mù, theo gió lớn thổi qua đỉnh núi, phiêu đãng xuống bên dưới. Quân Thiên Thương ngồi cạnh đống lửa, ánh mắt xuyên qua ngọn lửa cao mấy trượng nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ, cặp môi mấp mày, chậm rãi nói: "Mặc dù ngươi vẫn còn rất trẻ, nhưng tính cho cùng, thời gian mấy chục vạn năm hẳn là cũng đủ để ngươi tiếp xúc được một chút chân tướng của Thái Cổ."
"Đúng vậy!" Phong Vân Vô Kỵ gật đầu: "Một phần, nhưng cũng không phải tất cả."
Quân Thiên Thương thở dài một tiếng, quay đầu nhìn những đốm lửa nhỏ phiêu đãng trong sương khói chỉ trong nháy mắt đã tàn, mở miệng nói: "Có đôi khi ta thật sự rất hoài nghi, chúng ta làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không. Dùng máu, lẽ nào thật sự có thể sinh ra một Chí Tôn?"
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Đây chính là nguyên nhân ngay từ đầu ta đã sinh ra địch ý với Đao vực. Từ trước đến giờ ta vẫn không tán thành cách làm này, nhưng mỉa mai chính là hiện tại ta cũng đã bị dính vào. Không có lựa chọn nào khác, vì sinh tồn, vì để bảo vệ Kiếm vực và lý tưởng của mình, giữa trách nhiệm mình và diệt vong, ta chỉ có thể lựa chọn như vậy."
Quân Thiên Thương nhìn Phong Vân Vô Kỵ, đột nhiên nói: "Ngươi biết không! Kỳ thật rất nhiều người đều đã trải qua tình huống của ngươi. Năm đó chúng ta cũng đã từng có tư tưởng đấu tranh như ngươi. Từ trên người ngươi, ta nhìn thấy được rất nhiều người, thật sự rất nhiều. Cảm giác phi thường quen thuộc…"
"Ngươi nói không sai, nhưng đây là mệnh lệnh của Thánh điện, cộng thêm cảnh ngộ của nhân loại hôm nay, chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác."
"Vài tỷ năm qua, từ sau khi Hiên Viên Chí Tôn ngã xuống, Thái Cổ vẫn theo đuổi kế hoạch dùng máu của tộc nhân để thôi sinh tân Chí Tôn. Hiệu quả ở nơi nào? Vì sao bây giờ ta còn không thấy Chí Tôn?" Vấn đề này Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hắn cũng chưa bao giờ có ý định thử nghiệm điều này. Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân khiến cho giao hảo giữa hắn và Thánh điện không còn tốt như lúc trước - sau khi hắn biết được đây là sách lược đã định của Thánh điện.
Quân Thiên Thương tỏ ra có chút mất mát, dường như nhớ lại một sự tình chôn sâu trong ký ức: "…… Đúng vậy! Đến bây giờ cũng không có một vị Chí Tôn nào được sinh ra. Trên thực tế, nếu như có như có thể sinh ra Chí Tôn, ngũ vực đã sớm biến mất rồi. Mục đích của chúng ta tại Thái Cổ này chỉ là để thôi sinh một vị Chí Tôn mới, vì nó tất cả đều có thể hi sinh."
"Hừ!" Phong Vân Vô Kỵ cười nhạt: "Thành quả thì sao? Chí Tôn ở nơi nào?"
"Ngươi không phải đã thấy rồi sao?" Quân Thiên Thương nghiêm nghị nói.
"Cái gì?"
"Dùng đại lượng máu tươi của tộc nhân để thôi sinh tân Chí Tôn, kế hoạch này tạm thời còn chưa sinh ra một vị Chí Tôn nào, thế nhưng lại sinh ra rất nhiều cao thủ Thần cấp hậu kỳ vượt xa khỏi dự tính. Chỉ có bọn họ mới có thể đối kháng với thần ma trong cuộc chiến sắp tới, trở thành hy vọng để nhân loại tiếp tục sinh tồn."
"Tại Thần Ma chi chiến lần đầu, nhân loại chỉ có không đến mười vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ." Quân Thiên Thương tỏ ra hơi kích động, ngữ điệu cao hơn một chút: "Mà lúc đó, bất kể là thần tộc hay ma tộc, số lượng cao thủ đều vượt xa con số này. Đó là một con số còn lớn tưởng tượng của ngươi rất nhiều. Mặc dù lĩnh vực của nhân loại có thể nói là cường hãn nhất trong tất cả chủng tộc, thế nhưng điều này không thể thay đổi được một sự thật: nếu như chính diện đối kháng, nhân loại vẫn không phải là đối thủ của thần ma, số lượng chênh lệch quá lớn đã quyết định tất cả."
"Vài tỷ năm qua, Thánh điện vẫn theo đuổi sách lược này. Khi mới bắt đầu ta cũng kiên quyết phản đối, nhưng sau đó ta lại tán thành, đồng thời còn bắt tay vào hoàn thiện sách lược này, cho nên mới có Đao vực. Quả thật trong quá trình này đã có vô số tộc nhân hi sinh. Từ điểm này mà nói, ta không thể không có một chút thống khổ này, cũng không thể không có bất cứ trách nhiệm gì; nhưng trên thực tế, nếu như đáng giá thì ta cũng nguyện ý hi sinh… Từ sau khi kế hoạch này bắt đầu, tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện dùng máu tươi của mình để thôi sinh Chí Tôn, hiến dâng sinh mệnh của mình… Đúng vậy! Tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện, không ai có một câu oán hận." Quân Thiên Thương có vẻ rất kích động, trong mắt còn có chút ướt át.
"Phụt!"
Mặt và cổ của Quân Thiên Thương đều trở nên đỏ bừng, đột nhiên mở miệng phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi như một đóa mạn đà la nở rộ giữa không trung, sau đó chìm vào sâu trong bóng tối.
- Tiền bối!
- Tiền bối!
……
Trì Thương kinh hô một tiếng, lập tức chạy qua đỡ lấy Quân Thiên Thương; mà bên kia, Tây Môn Hoán Nhiên vẻ mặt hờ hững cũng đỡ một cánh tay khác.
- Sao rồi?
Phong Vân Vô Kỵ nói, thân thể vẫn không nhúc nhích. Đây không phải là hắn không muốn trợ giúp một tay, mà là trong cơ thể hắn cơ bản đều là kiếm nguyên. Những kiếm nguyên này vô cùng thuần túy, chí cương cực sắc; nếu như Quân Thiên Thương không bị thương, có lẽ còn có thể hấp thu chuyển hóa, nhưng dưới tình huống trọng thương, những kiếm nguyên này đưa vào cơ thể hắn, không chỉ không trợ giúp được gì, trái lại còn làm thương thế nặng thêm.
Điểm này là một chuyện rất bình thường, Phong Vân Vô Kỵ hiểu, Quân Thiên Thương cũng hiểu.
Quân Thiên Thương đẩy hay người Trì Thương ra, chậm rãi ngồi xếp bằng, sắc mặt có chút tái nhợt:
- Không có việc gì, chỉ là bị chân khí của Chiến Đế xâm nhập vào trong cơ thể. Những chân khí cực hàn ngưng kết trong cơ thể khiến cho kinh mạch đông lại. Có lẽ phải cần một đoạn thời gian nữa mới có thể tiêu trừ hoàn toàn.
Dứt lời, hắn lại tiếp tục điều tức.
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, trong lòng hiểu sự tình không thể đơn giản như vậy. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Quân Thiên Thương, hiển nhiên là nội dung đàm luận đã khiến cho hắn nhớ lại một số chuyện cũ không vui. Phong Vân Vô Kỵ thậm chí có thể tưởng tượng, sau khi Thánh điện đề ra sách lược dùng máu thôi sinh tân Chí Tôn, trong tay Quân Thiên Thương nhất định cũng đã nhuốm không ít máu tươi.
Thậm chí rất có khả năng, Quân Thiên Thương chính là người được tuyển chọn để có thể trở thành Chí Tôn, căn cứ chính là quyển Chí Tôn bí sách kia. Mặc dù còn không hiểu rõ quyển Chí Tôn bí sách này rốt cuộc có nội dung gì, nhưng hiển nhiên nó có liên quan "Hiên Viên Đế Tâm quyết" của mình.
Phong Vân Vô Kỵ thậm chí còn suy đoán, Quân Thiên Thương rất có thể nhận được quyển Chí Tôn bí sách kia từ bên trong Thánh điện.
Đương nhiên sự tình có thể có chút không khớp, nhưng căn cứ vào những tin tức đã biết, Phong Vân Vô Kỵ tin đây là giải thích có thể xảy ra nhất.
Cho dù Quân Thiên Thương cố tình hay vô tình che giấu, Phong Vân Vô Kỵ tự nhiên cũng sẽ không vạch trần ra, những chuyện này cũng không phải là quá khó đoán.
Ngẩng đầu xuyên qua ngọn lửa đang chập chờn, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy môi của Quân Thiên Thương bắt đầu chuyển sang màu tím, trên khuôn mặt tái nhợt bắt đầu xuất hiện một lớp băng cực mỏng, đó là biểu hiện cực độ băng hàn.
Quân Thiên Thương vẫn ngồi điều tức, nhưng thân thể đã bắt đầu run lên, càng ngày càng mạnh, thậm chí có dấu hiệu như muốn ngã xuống.
- Sư tôn…
Trì Thương trong lòng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ, ý tứ trong mắt biểu lộ rõ ràng.
- Ngươi không nên động thủ! Cơ thể của Quân Thiên Thương căn bản không thể chấp nhận được kiếm nguyên, thêm một loại nội lực chỉ khiến cho chân khí của y càng thêm hỗn loạn.
Phong Vân Vô Kỵ vươn tay ra ngăn cản.
Bàn tay của Trì Thương vốn vốn đang vươn ra liền dừng lại, sau đó chậm rãi thu về.
Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đứng dậy, lên tiếng:
- Vấn đề lớn nhất trong cơ thể y là chân khí hàn tính bá đạo do Chiến Đế lưu lại. Chỉ cần giải quyết cái này, rất nhanh sẽ có thể khôi phục… Có lẽ ta có thể giúp y.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi bước qua. Sau ba bước, dưới chân lưu lại một vết nhợt nhạt, còn xuất hiện một tầng băng hơi mỏng.
Phong Vân Vô Kỵ giơ tay lên, một cỗ hàn khí nồng đậm từ lòng bàn tay phiêu tán ra. Từng tiếng răng rắc giòn giã vang lên, trong nháy mắt lòng bàn tay của hắn đã kết một tầng sương lạnh.
"Hy vọng có tác dụng!" Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, tay phải hạ xuống đặt lên lưng Quân Thiên Thương, đồng thời trong cơ thể cũng vận chuyển "Hàn Băng quyết" vẫn chưa thuần thục lắm.
Phong Vân Vô Kỵ vốn tưởng rằng, dựa vào năng lực của Quân Thiên Thương, hoàn toàn có thể tự mình giải quyết hàn khí đọng lại trong cơ thể. Nhưng hắn lại quên, Chiến Đế tự bước vào Luân Hồi lĩnh vực của Quân Thiên Thương, hai người giao chiến một lúc lâu mới khiến cho Quân Thiên Thương thua trận. Trong thời gian này, số lượng hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể Quân Thiên Thương khẳng định là vượt xa hàn khí mà mình bị đánh trúng. Hơn nữa, quan trọng hơn là nội công mà Quân Thiên Thương tu luyện không phải là hàn tính, còn mình thì lại có nội công hàn tính cao cấp là Hàn Băng quyết, mặc dù vẫn không thể so sánh với hàn tính nội công trên người Chiến Đế.
Thời gian vô cùng cấp bách, vì để rời xa Đao vực, phòng ngừa Chiến Đế truy sát, bọn họ gần như ngựa không dừng vó, không có thời gian để nghỉ ngơi. Quân Thiên Thương là một cường giả có địa vị, nhất định là không muốn chủ động nhờ người xin giúp đỡ, vì vậy chỉ là tạm thời ngăn chặn thương thế trong cơ thể .
Thế nhưng, cuộc nói chuyện với Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên đã khơi dậy một số chuyện cũ, khiến cho tâm thần của hắn không ổn định. Tâm thần bị thương, thương thế cũng không thể áp chế được nữa.
Từ khi sáng tạo ra Hàn Băng quyết, hôm nay là lần đầu tiên Phong Vân Vô Kỵ chính thức sử dụng. Cho dù là người sáng tạo, nhưng đối với môn võ công này rốt cuộc có bao nhiêu uy lực hắn cũng là không hiểu rõ lắm.
Kiếm nguyên trong cơ thể thu lại, tạm thời đình chỉ tất cả tuần hoàn vận chuyển, chỉ còn lại một đường kinh mạch Hàn Băng quyết tuần hoàn. Hàn băng chân khí lạnh lẽo vận chuyển trong cơ thể, cuối cùng tập trung vào tay phải.
Tiếp đó, bên trong cơ thể của Quân Thiên Thương, đại lượng hàn khí tụ tập trong kinh mạch dường như sống dậy, từ các nơi trong thân thể tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ, giống như một hồ nước cao đến mấy trăm mét, cuối cùng tìm được một cửa thoát điên cuồng tràn ra.
Kinh mạch tan ra. Từng luồng chân khí vốn ở thể rắn đột nhiên hòa tan, sau đó như vạn ngựa phi nhanh hội tụ về phía lưng của Quân Thiên Thương, lại tràn vào trong cơ thể của Phong Vân Vô Kỵ. Đây hoàn toàn giống như một loại hấp dẫn trời sinh, hấp dẫn giữa hàn tính chân khí với nhau.
"Xoẹt!"...
Một trận thanh âm giòn giã vang lên. Trì Thương bất giác theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tầng băng trong suốt giống như vật sống dọc theo bàn tay Phong Vân Vô Kỵ lan ra khắp toàn thân như tia chớp.
Hàn băng bao trùm trên người Quân Thiên Thương nhanh chóng tan đi, nhưng toàn Phong Vân Vô Kỵ lại phát ra hàn khí nồng đậm. Dưới chân của hắn, từng khối đá bị bao phủ bởi hàn băng bóng loáng, đồng thời còn không ngừng leo lên tầng ngoài của sơn thạch, lan rộng về bốn phía. Những tiếng răng rắc giòn giã không dứt bên tai.
Trì Thương lo lắng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, lại phát hiện; lông mày, chòm râu, còn có tóc, toàn bộ đều bị bao phủ một tầng sương lạnh; tóc dài vốn theo gió lay động dần dần gắn thành một phiến, từ trên đầu rũ xuống trên vai.
- Sư tôn, người sao vậy?
Trì Thương kinh hãi, liền vươn một tay qua.
- Đừng cử động!
Tiếng quát của Quân Thiên Thương bỗng vang lên bên tai, nhưng đã muộn.
Trì Thương chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí như hải triều tràn vào trong cơ thể. Đó là một cỗ hàn khí có thể đóng băng toàn bộ, hoàn toàn bỏ qua tác dụng của chân khí phòng ngự. Không chỉ như vậy, Trì Thương phát hiện, tất cả chân khí trong kinh mạch bên tay phải đều đông kết lại, đồng thời còn có xu thế lan ra các bộ phận khác trên thân thể.
- Động thủ, lấy tay hắn ra! Nhanh!
Trì Thương còn đang nghi hoặc, liền cảm thấy trước mắt hoa lên; gần như đồng thời, bên tai vang lên tiếng răng rắc, tay phải liền rũ xuống mang theo một chùm băng vụn.
Ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy, Tây Môn Hoán Nhiên đang chậm rãi đem thiết kiếm thu vào vỏ kiếm.
- Hàn khí của Chiến Đế ngưng tụ lại căn bản không phải trình độ như ngươi có thể chống đỡ, đó căn bản không phải là chênh lệch một hai cấp bậc, mà là cách biệt như trời và đất. Nếu như các ngươi gặp phải Chiến Đế, biện pháp tốt nhất chính là chạy trốn, không nên suy nghĩ bất cứ thứ gì. Nếu như Chiến Đế có ý định, hoàn toàn có thể giết chết bọn ngươi giết một cách dễ dàng, đây là thực lực tuyệt đối chênh lệch.
Sắc mặt của Quân Thiên Thương đã hồng nhuận hơn. Dưới ý thức dẫn đạo, chân khí hỗn loạn trong cơ thể cũng dần dần quy về trật tự. Đã không còn hàn khí của Chiến Đế ngưng tụ lại trong cơ thể quấy nhiễu, chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng vận chuyển. Chân khí vận hành trong kinh mạch như những dòng suối nhỏ hội tụ thành sông lớn. Từng luồng kình phong từ dưới chân Quân Thiên Thương bắn ra. Trì Thương thậm chí có thể nghe được thanh âm "ù ù" do chân khí vận chuyển trong kinh mạch phát ra.
Một mặt khác, cơ thể Phong Vân Vô Kỵ lại đông kết thành từng tầng băng dày. Hàn khí càng ngày càng đậm, phạm vi bao phủ cũng càng lúc càng lớn. Ngay cả đống lửa cũng dường như sắp bị hàn khí dập tắt, chỉ còn lại một nhóm lửa rất thấp còn đang bốc cháy.
Tây Môn Hoán Nhiên xuất thủ rất kịp thời. Mặc dù chân khí của Chiến Đế phi thường thuần túy, nhưng thời gian quá ngắn, hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể Trì Thương cũng không nhiều. Hao phí một khoảng thời gian, Trì Thương rốt cuộc cũng thanh trừ sạch sẽ hàn khí trong cơ thể; nhưng mặc dù như vậy, cũng khiến cho toàn thân đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, giống như bệnh nặng một phen.
Trì Thương vừa khôi phục, lập tức quay về hướng Quân Thiên Thương chắp tay, quỳ một chân nói:
- Quân tiền bối, xin người hãy xuất thủ giúp đỡ sư tôn của vãn bối!
- Không cần!
Một giọng nói quen thuộc vang lên, sau đó là một tiếng nổ, băng vụn từ phía sau bắn qua. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, một người trắng như tuyết từ trong băng bước ra, chính là Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ vén y bào, lắc người cho băng vụn toàn thân rớt xuống. Băng tầng trên lông mi và tóc cũng nhanh chóng hòa tan.
- Hàn tính nội công thật lợi hại!
- Đúng vậy! Phóng mắt toàn bộ Thái Cổ, không có mấy ai có thể so sánh với Chiến Đế ở phương diện hàn tính nội công,.
Quân Thiên Thương gật đầu đồng ý.
- Sao rồi?
- Trong cơ thể đã không còn chân khí hàn tính của Chiến Đế, đến khi tảng sáng là có thể khôi phục được hơn phân nửa công lực.
- Như vậy thì tốt…
Phong Vân Vô Kỵ nắm lấy cằm, trong mắt lộ ra suy nghĩ vẻ, trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu nói:
- …… Quân huynh! Huynh và Chiến Đế đã từng giao thủ, theo huynh thấy, võ công của hắn đã đạt đến cảnh giới nào? Ngoại trừ băng hàn khó chịu bỏ qua nội công phòng ngự, hắn còn có đặc điểm gì? Có thể có sơ hở hay không? Nếu như không có sơ hở, sợ rằng chúng ta rất khó đến gần hắn. Loại hàn khí này căn bản không phải người bình thường có thể chống đỡ được. Mặc dù ta có Hàn Băng quyết, nhưng tối đa cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
Quân Thiên Thương yên lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng lại trên người Phong Vân Vô Kỵ một chút, sau đó hướng về bóng tối vô tận bên dưới chân núi. Hắn xoay người lại, tay áo phất phơ theo gió từ đỉnh núi thổi qua, đi đến bên vách núi, chắp tay mà đứng, hờ hững nói:
- Võ công Chiến Đế rốt cuộc đã đến trình độ gì… vấn đề này ta rất khó nói rõ với ngươi.
- Nói vậy là sao?
Phong Vân Vô Kỵ cũng sải bước đến bên cạnh Quân Thiên Thương. Một thân y bào màu trắng rộng thùng thình đón gió bay phất phới, ánh mắt cũng chìm vào sâu trong bóng tối.
- Chiến Đế mà ta cảm nhận được cùng với Chiến Đế mà ngươi cảm nhận được không có gì khác nhau. Đối với việc hắn cường đại ra sao, lý giải của ngươi cũng là lý giải của ta.
Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm chốc lát:
- Ta không hiểu ý tứ của huynh.
- Ta nói rồi, Thần cấp vốn mênh mông khó lường, uy năng Thần cấp mà hiện tại chúng ta nắm giữ căn bản là không đến một phần vạn. Sự xuất hiện của Chiến Đế chính là một chứng minh.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL- Huynh là nói…
- Đúng vậy! Chiến Đế là một tồn tại đặc thù. Cuối cùng không phải hắn đã xuất một đao sao? Một đao đó, ngươi có nhìn ra chân tướng gì không?
Phong Vân Vô Kỵ lộ ra thần sắc suy nghĩ, sau đó nói:
- Có chút kỳ quái, cảm giác hắn xuất đao phi thường trực tiếp, không có bất cứ kỹ xảo gì. Một đao xuất ra, không mang theo một chút dấu hiệu nào, hơn nữa…
- Không mang theo một chút dấu hiệu nào, giống như một người không biết võ công nhẹ nhàng chém ra một đao, đúng không?
Quân Thiên Thương nhìn về phía trước, lãnh đạm nói.
- Đúng vậy! Cảm giác phi thường quái dị. Ta có cảm giác hắn dường như không phải rất mạnh, nhưng trên thực tế, một đao của hắn xuất ra căn bản không thể chống lại được, ngay cả trời đất cũng đóng băng…
Phong Vân Vô Kỵ nghĩ đến đây vẫn còn cảm thấy sơ hãi. Lúc đó hắn còn chưa kịp phản ứng, hơn phân nửa đệ tử của Đao vực đã bị đóng băng.
Quân Thiên Thương thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
- Đúng vậy, ngươi nói không sai! Chiến Đế thoạt nhìn không hề mạnh mạnh, cảm giác của ta cũng như vậy. Khi hắn xuất đao, không có khí thế tận trời, cũng không có thiên địa dị tượng; đao thức cũng không có hoa mỹ gì, chỉ là một đao nhẹ nhàng, nhưng lực phá hoại có thể nói là cường đại nhất tại Thái Cổ mà ta nhìn thấy.
Dừng một chút, Quân Thiên Thương tiếp tục nói:
- …… Hắn đã xuất ra hai đao. Ngươi phát hiện có gì khác nhau không?
"Hai đao…" Phong Vân Vô Kỵ hồi tưởng lại, Chiến Đế quả thật đã xuất hai đao; suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Hắn… hình như chỉ có một đao như vậy.
- Không! Hắn có vô số đao… nhưng lại chỉ có một chiêu vô cùng đơn giản. Ta đã giao chiến với hắn trong lĩnh vực một lúc lâu. Hắn xuất rất nhiều đao, nhưng lại chỉ có một chiêu, quay đi quay lại cũng chỉ có một chiêu đó. Trên thực tế, ta tin rằng, bất kể ngươi và hắn giao thủ bao lâu, hắn cũng chỉ có một chiêu như vậy; một chiêu không thể phản kháng, không thể chống đỡ, đóng băng tất cả.
Hai người đều trầm mặc. Sự cường hãn của Chiến Đế quả thật đã ra ngoài dự liệu của bọn họ.
- Chiến Đế là một cực đoan bước vào Thần cấp.
Quân Thiên Thương chậm rãi nói:
- Ta hiện tại có một cảm giác…
- Cảm giác gì?
Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại nhìn Quân Thiên Thương.
- Nơi mà Chiến Đế đặt chân chính là lĩnh vực.
- Cái gì!
Phong Vân Vô Kỵ buột miệng kinh hô.
Quân Thiên Thương cũng xoay người lại, đối diện với Phong Vân Vô Kỵ, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Ngươi có từng thấy Chiến Đế mở ra lĩnh vực hay chưa? Hơn nữa theo như ta và ngươi đã nói, cơ sở tồn tại của lĩnh vực là một sơ hở không thể bù đắp. Đạo lý này ai cũng hiểu, Chiến Đế không thể không hiểu…
- Cho nên, hắn đã làm cho nơi mà hắn đặt chân có hiệu quả giống như lĩnh vực, như vậy cũng không cần mở ra lĩnh vực… tự nhiên cũng không có cái gọi là sơ hở. Dù sao, mục đích tồn tại của lĩnh vực là sáng tạo ra điều kiện có lợi với mình. Chỉ cần đạt được hiệu quả tương tự, bất kể có phải là lĩnh vực hay không đều không quan trọng…
Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng, trong đầu lại nhớ đến Vô Hạn Tiểu Thiên Địa. Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ ba hẳn là cũng có hiệu quả không sai biệt lắm so với lĩnh vực.
- Đúng vậy!
Quân Thiên Thương suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Nhưng cũng không phải hoàn toàn. Chiến Đế khẳng định là đã mở ra lĩnh vực, chỉ là lĩnh vực của hắn đặc thù, lai có thể kết hợp cùng với không gian hiện thực … Ta cũng không biết hắn làm cách nào được như vậy.
"Lĩnh vực, lĩnh vực…" Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Lĩnh vực của Thái Huyền, lĩnh vực của Chiến Tâm, Luân Hồi lĩnh vực của Quân Thiên Thương , còn có "lĩnh vực" đặc thù của Chiến Đế, tất cả lần lượt xẹt qua trong đầu, nhất thời không khỏi cảm khái:
- Thần cấp quả nhiên là mênh mông vô tận!
Quân Thiên Thương nghe vậy liền quay đầu lại nhìn Phong Vân Vô Kỵ, ánh mắt biến đổi vài lần, muốn nói lại thôi.
Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh chú ý đến điều này, liền lên tiếng:
- Quân huynh, có phải có chuyện gì muốn nói?
- …… Có một câu, ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ!
- Câu gì?
Phong Vân Vô Kỵ lập tức chú ý lắng nghe. Có thể khiến cho người như Quân Thiên Thương trịnh trọng nói ra, đồng thời còn khuyến cáo, tuyệt đối là một việc không tầm thường.
Quả nhiên, Quân Thiên Thương nhìn Phong Vân Vô Kỵ, nói ra một câu đầy ý nghĩa sâu xa:
- Ngươi rất trẻ, còn Thái Cổ thì đã tồn tại rất lâu… Ánh mắt không nên chỉ giới hạn tại những nơi mà ngươi nhìn thấy. Thần cấp hậu kỳ không đơn giản như ngươi suy nghĩ. Tất cả những thứ xuất hiện trước mặt ngươi, những thứ mà ngươi quan sát được chỉ là một góc của tảng băng. Ngươi dù sao vẫn còn quá trẻ, mấy chục vạn năm, thật sự là quá trẻ… Ngươi phải nhớ kỹ, Thái Cổ, rất lớn, rất lớn…