Phi Thăng Chi Hậu

Chương 204: Lĩnh vực của Phong Vân Vô Kị

Ở trong động huyệt, Phong Vân Vô Kị lẳng lặng bất động, mái tóc dài từ trên đầu phủ xuống hai vai, cả thân người chẳng khác gì như một lão tăng nhập định, lồng ngực chẳng hề hô hấp, đưa tay chạm vào người y thì thấy toàn thân là một phiến băng lãnh, hiện trạng chẳng khác gì với người chết.

Chân khí trong thân thể của y thì lưu động chậm chạp phi thường, những chân khí này lưu chuyển cung cấp dinh dưỡng cần thiết cho toàn thân, điều đó mới khiến cho da thịt của y vẫn bảo trì độ co dãn như trước.

Sau khi thần thức trong thân thể của Phong Vân Vô Kị bất thình lình biến mất, cả triệu triệu thần ma tàn hồn ở trên thần ma chiến trường liền sững sờ, toàn bộ bọn chúng đều có thẻ cảm giác thấy khí tức huyết nhục ở trên không trung đang dần trở nên yếu nhược, càng lúc càng yếu nhược ….

Cho đến cuối cùng thì toàn bộ những thần ma đều khôi phục lại trạng thái ban đầu, ngoại trừ vô tận những thi thể bị thần ma tàn hồn nhập vào ra thì cũng chỉ còn lại các vị tổ vu, cả phiến không gian này trông chẳng khác gì một khu một phần to lớn, một khu mộ phần ucar người chết ….

Ở bên ngoài động huyệt của mấy vị tổ vu, âm phong hô hào, những cặp mắt thèm thuồng ở phía đối diện với nơi ở của các tổ vu cũng dần dần tản đi, một tia khí vị huyết nhục cuối cùng trong không trung cũng biến mất sau khi Phong Vân Vô Kị nhập định được ba tháng, các thần ma vô pháp cảm thụ thấy một chút khí tức của huyết nhục nữa. Sau khi kiên trì lảng vảng ở ngoài động huyệt cảu các tổ vu mấy tháng, nhưng thần còn lại cuối cũng cũng tản ra, trong thời gian đó ngẫu nhiên cũng có mấy thần ma bước tới chỗ ở của mấy vị tổ vu, nhưng bước đi chưa được mấy bước thì ngã nhào xuống dưới đất, mọi khí tức sinh mệnh đều biến mất hoàn toàn.

Ở không gian đày ải này, tổ vu đại diện cho sức mạnh và thần bí, không có một cái giá thích đáng thì các thần ma cũng không thể đắc tội với các tổ vu để chịu thương vong cực đại, tẫn quản cho thủ đoạn đùa giỡn linh hồn thần ma của vu khiến cho các thần ma trên chiến trường đều khiến cho mọi thần ma trên chiến trường căm ghét lẫn thù hận ….

Thời gian, bất quản là đối với những tàn thức của thâng ma ở thần ma chiến trường hay là các vị tổ vu, đều chẳng có chút ý nghĩa.

Ở bên trong động huyệt, Phong Vân Vô Kị tựa hồ như bị lãng quên, các tổ vu đã phân bố khá nhiều màn phù văn Vu tộc khắp trên dưới ở lối ra của động huyệt, rồi sau đó thì như quên lãng đi sự tồn tại của y, không còn có bất kì một vị tổ vu nào đến động huyệt mà Phong Vân Vô Kị đang nhập định đó nữa.

Sau khi trận tao loạn mà Phong Vân Vô Kị tạo ra ở trên thần ma chiến trường chấm dứt, trừ một cái động huyệt và một người bị quên lãng trên thần ma chiến trường ra, thì thần ma chiến trường chẳng có chút gì khác biệt với trước khi Phong Vân Vô Kị đến nơi này.

Có lẽ là đã trải qua cả ngàn năm, có lẽ là đã trải qua cả vạn năm, cũng có lẽ là trải qua rất rất rất lâu, thời gian ở không gian đày ải này chẳng hề có chút ý nghĩa nào cả, Phong Vân Vô Kị vân lẳng lặng bất động ở trong không gian này, thứ duy nhất có thể cảm thụ sự lưu thệ của thời gian chỉ có mái tóc đen không ngừng mọc dài ra của y mà thôi, từ phủ xuống vai rồi kéo thẳng xuống dưới mặt đất, rồi hướng ra khắp tứ phía mà tản ra, những vu chú mà các tổ vu bố trí ở ngoài động huyệt chỉ có thể chấn động thần ma, chứ không có tác dụng ngăn bụi.

Trong khoảng thời gian dai dẳng, trên đôi bờ vai của Phong Vân Vô Kị đã biến bố đầy bụi bặm, ngay cả mặt đất cũng có một tầng bụi đất cả thốn.

Bao lâu? Vô pháp nhớ được đã trải qua bao lâu, Phong Vân Vô Kị trước giờ đã bị quên lãng ở trên thần ma chiến trường, cặp mi nhắm nghiền lại đột nhiên giật giật, một cổ thần thức bàng đại hội tụ lại trong động huyệt của tổ vu, cơ hồ như cả chính vị tổ vu đều đồng thời tỉnh lại từ trong nhập định, tử tế cảm thụ cổ thần thức bàng đại này ….

Ô ~~

Cuồng phong bên ngoài động huyệt nổi dậy, mấy cổ âm phong cuồng bạo từ khắp bốn phương tám hướng thổi về phía động huyệt chính giữa của chín động huyệt, mắt của Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn đang giật giật ….

A!

Thân thể đang ngồi xếp bằng của Phong Vân Vô Kị đột nhiên nghiêng về phía trước, há miệng thở phù ra một hơi, đồng thời thì cặp mắt bất thình lỉnh mở ra, dưới lớp mi mắt là một phiến ngân bạch, cả hai con mắt trái phải đều đồng thời hóa thành một màu sắc ngân bạch, khi thần thức còn chưa quay về thì Phong Vân Vô Kị đang chìm đắm trong một cảm giác huyền diệu ….

Động huyệt, đại địa, thiên không, khí vụ, hài cốt, tất cả mọi thứ đều biến mất ở trong mắt, cả thế giới này đột nhiên trở nên sáng sủa, vố số những sợi tơ cực kì mỏng manh cấu trúc thành đại địa, thiên không. Phong Vân Vô Kị quan sát tất cả mọi thứ bằng góc độ kì quái mà trước giờ chưa từng có, đại địa và thiên không không ngừng xoay vòng vòng và nghiêng ngã ở trong cảm tri, thông qua màn tơ kén trùng trùng như có như không đó, thần niệm của Phong Vân Vô Kị xuyên thấu cả thần ma chiến trường, tất cả mọi lĩnh vực đều biến mất ở trong mắt của y.

Cả vạn lĩnh vực biến bố đầy dẫy khắp cả thần ma chiến trường, cả chiến trường này giờ đây chẳng khác gì một tổ ong, ở trong mỗi một tổ ong đó đều có một ma thần cường đại, mỗi một ma thàng đều không giống nhau, tuyệt đại đa số ma thần đều có thân thể bàng đại, hơn nữa là đang còn hãm nhập vào trong quá trình trầm thụy. Có mấy gã ma thần đang trầm thụy trong lĩnh vực tựa hồ như cảm giác thấy sự quan chú của Phong Vân Vô Kị, mang nhiên mở mắt ra rồi nhìn khắp tứ phía, nhưng không hề phát hiện được gì ….

Thị tuyến li khai thân thể của những ma thần trong lĩnh vực đó, Phong Vân Vô Kị dùng một loại nhãn quang lạnh lùng quan chú đám thần ma đông đúc ở trong không gian thần ma chân thật, nhưng thần ma này tương hỗ thôn thực lẫn nhau, không ngừng dùng các loại phương thức khác nhau mà đề thăng cấp độ của bản thân, mục quang chuyển di ….

Ở trong cảm tri của Phong Vân Vô Kị, cả không gian thần ma chiến trường này trở nên nhỏ vô hạn, trông chẳng khác gì một tấm ván hình vuông, hơn nữa, khối gỗ này còn không ngừng nghiêng ngã lăn lộn và biến hóa ….

Bên trong động huyệt, trong đôi mắt ngân bạch của Phong Vân Vô Kị không ngừng biến ảo, cùng lúc đó thì thần ma chiến trường ở trong thần thức cũng sản sinh biến hóa.

Những thần ma bé nhỏ biến bố dày đặc khắp các nơi trên "miếng ván" đó liên kết lại với nhau thành một phiến trong cảm tri của Phong Vân Vô Kị, sau đó thì biến mất , trên "miếng ván" nghiêng ngã đó bốc lên một làn khói dày đặc, ở trong màn khí vụ đó truyền lại mấy tiếng gầm rống cự đại, trong màn khí vụ đó truyền lại mười ba đạo khí tức cường đại. Từ mười ba nơi đó có mười ba điểm hồng quang đang mau chóng biến to ra trong cảm tri, "miếng ván" nhỏ đó cũng tấn tốc biến to ra, từ trong màn "khí vụ dày đặc" có mười ba gã ma thần đỏ hồng toàn thân xuất hiện ở trong cảm tri của Phong Vân Vô Kị, những ma thần màu đỏ hồng này chính là những nhân vật cường đại mà Phong Vân Vô Kị đã từng thấy qua khi dùng một chưởng đánh bay Luyện Ngục đại ma thần và sau đó thì thôn thực hắn ta.

Từng vòng từng vòng ba văn lấy từng gã ma thần màu đỏ làm trung tâm à khoách tán ra khắp tứ phía, cả thần ma chiến trường này đều phải chấn động trong nhưng tiếng gầm rống inh ỏi, ngay khi Phong Vân Vô Kị cảm thấy mười ba gã ma thần này, thì những gã ma thần này cũng tựa hồ như cùng lúc phát giác ra Phong Vân Vô Kị, nhẳng cặp mắt huyết hồng hung ác đồng thời nhìn về phía Phong Vân Vô Kị, khí tức bạo lệ vô cùng xông thẳng lên trên trời rồi ập thẳng về phía Phong Vân Vô Kị. Trạng thái cổ tỉnh bất ba nguyên bổn đó tức thì bảo trì không nổi, cả thần ma chiến trường liền sản sinh sự chấn động kịch liệt trong cảm tri, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mông lung, khắp tứ phía hiện ra màn khí mù mịt, loại khí vụ này ngăn cản cảm giác của Phong Vân Vô Kị đối với cả thần ma chiến trường.

Hống!

Ngay đúng lúc này thì ở trung tâm của thần ma chiến trường phát ra một tiếng hét, mười ba gã ma thần màu đỏ nguyên bổn tán phát khí tức bạo lệ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn vô bỉ, sau đó thì đồng thời hướng về trung tâm của thần ma chiến trường mà quỳ phục xuống dưới đất.

Tâm tình lãnh mạc của Phong Vân Vô Kị đốn thời bảo trì không được, hình ảnh của thần ma chiến trường tấn tốc lay động, ngay khi cái cảm giác huyền diệu vô bỉ đó sắp biến mất thì Phong Vân Vô Kị rốt cuộc cũng nhìn thấy được một thứ ở trong màn khí vụ mù mịt ….

Một bóng đen từ trong màn khói mù mịt bước ra, một cổ khí thế cường đại vô bỉ lan truyền ra khắp xung quanh, ngay sau khi bóng đen đó đứng lên thì tất cả mọi thần ma liền quỳ xuống, vô số thần ma hướng về bóng đen hình người đó mà quỳ phục xuống chẳng khác gì như đang triêu bái vị vương giả, ngay cả những đại ma thần màu đỏ hồng hung lệ nhất cũng trở nên ngoan ngoãn như nai con mà quỳ xuống dưới đất!

"Làm sao có khả năng!" Trong sát na nhìn thấy bóng người đó thì Phong Vân Vô Kị chấn kinh đến mức buộc miệng nói, màu sắc ngân bạch trong mắt tấn tốc lui đi, trở thành cặp mắt trắng đen như thường.

Phù!

Phong Vân Vô Kị thở mạnh ra một hơi, làm thế nào thi y cũng không dám tin tưởng những gì mà bản thân nhìn thấy -- -- nhân vật khiến cho vô số thần ma tuần phục, không ngờ là lại một bóng người có thân hình chẳng khác gì nhân loại!

Một nhân vật có thân hình bé nhỏ như nhân loại phổ thông -- không ngờ là lại là hoàng của mọi thần ma trên thần ma chiến trường!

"Ngươi nhìn thấy được cái gì?" Một thanh âm thương lão truyền đến bên tai của Phong Vân Vô Kị.

Phong Vân Vô Kị quay đầu lại thì thấy tám vị tổ vu đang ngồi xếp bằng ở xung quanh mình, một vị tổ vu trong số đó phất ống tay áo một cái, lớp bụi dày đặc trong động huyệt đốn thời hóa thành một đạo lưu quang mà xạ thẳng về phía cửa động, sau đó thì chúng phiêu tán ra bên ngoài, trong động huyệt lại trở nên sạch sẽ trở lại.

Phong Vân Vô Kị lắc lắc thân người một cái, lớp bụi đóng đầy thuận theo đầu tóc mà chầm chậm rơi xuống và biến bố khắp đại địa, trên thân người của Phong Vân Vô Kị lóe lên ánh bạch quang, lớp bụi dày đặc ở dưới chân liền dung nhập vào trong đại địa.

"Vãn bối nhìn thấy một người, chuẩn xác mà nói là một ma thần hình người có khả năng khiến cho mười ba gã ma thần màu đỏ thần phục." Tâm thần của Phong Vân Vô Kị bình tĩnh trở lại, đạm nhiên nói.

"A!"

Chín vị tổ vu đồng thời phát ra một tiếng chấn kinh, sau đó thì cả động huyệt trở thành một phiến tĩnh tịch.

"Thế "người" đó rốt cuộc là ai? Tại sao lại cường đại đến thế, sao lại có vô số thần ma đều quỳ phục dưới chân của y, bất quản là có còn thần trí hay không!" Phong Vân Vô Kị mở miệng hỏi.

Tổ vu trầm mặc một lát rồi đáp: ""y" chính là nhân vật cường đại nhất ở trên thần ma chiến trường, là địch nhân cường đại nhất của tổ vu bọn ta. Cứ mỗi một đoạn thời gian thì "y" sẽ xuất hiện một lần, còn thời gian còn lại thì biến mất tăm, dù cho bọn ta có dùng thuật tra thám linh hồn cũng vô pháp tra thấy được nơi ẩn tàng của y."

Phong Vân Vô Kị lẳng lặng không nói, thực lực cường đại mà "y" triển hiện ra vượt xa tưởng tượng của Phong Vân Vô Kị, chỉ nhìn một cái thôi mà Phong Vân Vô Kị cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

"Nói cho ta biết, ở nơi đó ngươi chọn lựa cái gì?" Cổ Vu dùng thanh âm khàn khàn phá vỡ sự trầm mặc.

"Cổ Vu đại nhân, ngài đưa y đến Thời Không Nguyên Địa?" Hiển nhiên mấy vị tổ vu còn lại tịnh không biết chuyện mà Cổ Vu làm.

Cổ Vu gật đầu, chuyên thân nhìn vào Phong Vân Vô Kị.

"Thời không nguyên địa … đó chính là danh tự của nơi đó hay sao?" Phong Vân Vô Kị lộ ra thần sắc hồi ức: "Vãn bối cũng không biết là bản thân mình đã học được cái gì, tại hạ chỉ nhìn thấy vô tận những sợi tơ biến bố khắp hư không, chúng tung hoành đan xen với nhau và tán phát ra ánh quang mang nhàn nhạt."

Chín vị tổ vu nghe thế thì đều tức thì chấn động, chín cặp mắt đồng thời nhìn về phía Phong Vân Vô Kị: "Ngươi hoàn toàn nhìn thấy?!!!"

"Không sai." Phong Vân Vô Kị gật đầu, nghi hoặc nói, trong lòng cực kì nghi hoặc, không biết là tại sao khi bản thân nói ra như thế thì chín vị tổ vu lại chấn kinh đến thế. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra thàn sắc vui mừng: "Rất tốt, rất tốt, tuyệt lắm, tuyệt lắm! … Quả nhiên không phụ lòng ta hao phí đại pháp lực đưa ngươi tới Thời Không Nguyên Địa -- -- Ngươi có biết được, những cao thủ thần cấp bình thường, dù cho có bước vào trong mảnh đất với thiên địa quy tắc nguyên thủy nhất đó thì cũng vô phấp nhìn thấy nhiều quy tắc như ngươi thấy. Mỗi một sợi tơ tán phát ra ánh quang nhàn nhạt -- chính là một quy tắc cấu thành phiến thiên địa này. Ngươi có khả năng nhìn thấy được nhiều quy tắc thì chứng minh tư chất của ngươi càng tốt, tiềm lực càng lớn, tron gkhu vực thần cấp thì càng có khả năng đi càng xa hơn."

"Ngươi cứ thuật lại một cách tử tế ra, để bọn ta xem thử xem ngươi lĩnh ngộ được gì từ Thời Không Nguyên Địa." Cốt Vu cũng vui mừng nói.

Phong Vân Vô Kị cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Quá nhiều thứ, thật sự là quá nhiều, tại hạ căn bổn vô pháp lĩnh ngộ hoàn toàn, đến khi tại hạ cảm thấy thời gian trở nên mơ hồ, thì bổng dưng từ nơi đó đi ra! Trong sát na cuối cùng thì tại hạ như cảm thụ thấy cái gì đó, nhưng tựa hồ như cũng không cảm thụ thấy cái gì … ngay cả tại hạ cũng khôn ghiểu được nó là cái gì, các vị cứ xem thử xem."

Chín vị tổ vu khẩn trương nhìn vào Phong Vân Vô Kị, chỉ thấy Phong Vân Vô Kị chầm chậm nhắm mắt lại, hai tay đặt lên trên gối, tiến vào trạng thái nhập định.

Một thời gian lâu sau đó, trên thân thể của Phong Vân Vô Kị đều chẳng hề phát sinh chút biến hóa nào, nhưng chín vị tổ vu vẫn không mất đi lòng kiên nhẫn, lại qua một khoảng thời gian khá lâu nữa, Cổ Vu mở miệng nói trước tiên: "Nhìn kìa!"

Thuận theo ngón tay của Cổ Vu, tám vị tổ vu còn lại nhìn thấy trong cái bóng của Phong Vân Vô Kị đang có một màn âm ảnh có màu sắc hơi sẫm lan rộng ra bên ngoài, tốc độ khoách triển rất chậm, phi thường chậm ….

Trong sự chú thị của cả chín vị tổ vu, từ trong nội thể của Phong Vân Vô Kị đang có một màn quang tráo hư vô màu xám đang lan rộng ra bên ngoài, khi khoách triển đến bên ngoài Phong Vân Vô Kị một thước thì dừng lại.

"Vãn bối không biết nó là cái gì, có lẽ nó chính là thứ duy nhất mà tại hạ đã lĩnh ngộ được ở Thời Không Nguyên Địa." Ngồi xếp bằng trong phiến quang tráo màu sẫm đó, Phong Vân Vô Kị mở mắt ra và nói.

"Chỉ bao lớn thôi sao?" Vụ Vu mở miệng nói với ngữ khí cực kì thất vọng.

"Đúng thế, đó chính là năng lực lớn nhất mà tại hạ có thể thực hiện được!" Phong Vân Vô Kị gật đầu nói.

"Ta xem ra, nó tựa hồ như là một lĩnh vực." Tổ vu nói, trong cặp mắt lóe sáng tinh mang, nhìn chằm chằm vào màn quang tráo bên ngoài thân thể của Phong Vân Vô Kị.

"Thế nào?" Phong Vân Vô Kị mở miệng hỏi.

Tổ vu quay đầu sang một bên, có chút mang nhiên đáp: "Trông giống như … giống như là một cái lĩnh vực."

Phong Vân Vô Kị lẳng lặng nói: "Xin mấy vị tiền bối cứ nói thẳng, Phong Vân Vô Kị không phải là loại người không muốn nghe lời trái tai."

Cổ Vu thở dài một cái, sau đó thì đưa ngón tay khô héo tham nhập vào trong màn quang tráo màu xám như có tựa không đó, cất tiếng nói: "Đó xác thật là một loại lĩnh vực! …."

Cổ Vu nhìn vàn Phong Vân Vô Kị một cái, thấy trên mặt của y vẫn bình tĩnh như thường, rồi mới nói tiếp: "Chỉ là phiến lĩnh vực này còn chưa có bất kì quy tắc nào, ta hoàn toàn cảm thụ không thấy phiến lĩnh vực này có tác dụng gì. Nói là lĩnh vực thì có lẽ còn có chút miễn cưỡng, ngươi có thể triển hiện tác dụng của thứ này hay không?"

Phong Vân Vô Kị lắc lắc đầu, Cổ Vu thở dài một tiếng, sau đó thì đừng lên và quét mắt nhìn qua mấy vị tổ vu còn lại mà nói: "Chúng ta đi thôi."

"Cổ Vu đại nhân, y cần phải mau chóng rời khỏi nơi này, hơn nữa càng nhanh càng tốt." Vụ Vu đột nhiên mở miệng nói: "Hiện tại thần thức của y đã trở về, huyết vị tất sẽ một lần nữa kích thích những thần ma đó. Cần phải mau chóng tiễn y đi khỏi thàn ma chiến trường, huống hồ gì, hiện tại thì "y" lại thức tỉnh, chúng ta không thể không cẩn thận đối phó, vô pháp chiếu cố cho những người khác."

Cổ Vu quay đầu lại nhìn vào Phong Vân Vô Kị một cái, trên mặt của Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn bảo trì vẻ lãnh tĩnh, nhìn không ra chút biểu tình nào: "Cũng được, qua mấy ngày nữa, đến khi bọn ta khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, tới lúc đó sẽ tiễn y li khai nơi này."

Dứt lời thì thân thể hóa thành một làn khói mờ ròi tiêu tán vô tung, mấy vị tổ vu còn lại cũng lần lượt biến mất theo Cổ Vu.

Chỉ có Cốt Vu đi ở cuối cùng, Phong Vân Vô Kị nhìn bào bóng lưng của ông ấy, cuối cùng cũng mở miệng nói: ""Y" rốt cuộc là cái gì?"

Thân ảnh đang bước ra bên ngoài của Cốt Vu đốn thời dừng lại, lưng vẫn quay lại với Phong Vân Vô Kị mà nói: "Nhân vật đỉnh phong nhất của vu chính là cổ vu, chứ không phải là tổ vu, Vu Hồn Chi Môn không ngừng mở ra, không ngừng có những tộc nhân đạt đến tổ vu cảnh giới tiến nhập vào trong thần ma chiến trường, nhưng số lượng của vu trên thần ma chiến trường thủy chung vẫn bảo trì chín người, chính là bởi vị sự tông tại của "y"."

A!!!

Phong Vân Vô Kị chấn kinh a lên, làm sao cũng không liệu được, "y" lại cường hãn đến như thế.

Cốt Vu vừa hướng ra bên ngoài bước đi, vừa nói: "Nếu như không phải là thực lực của chín tổ vu khá là cường hãn, mỗi một lần đều khiến cho hắn ta phải trọng thương, thì chỉ e là mọi tổ vu đều bị "y" diệt tuyệt, đến lúc đó thì những oán hồn ở cả thần ma chiến trường sẽ ồ ạt tiến vào cả Thái Cổ đại địa, theo đó thì không biết là có tới bao nhiêu tộc nhân chết uổng. Vu -- trách nhiệm thật quá trọng đại! …."

Thân ảnh của Cốt Vu biến mất ngoài động huyệt, tiếng bước chân dần biến mất trong cuồng phong.

Phong Vân Vô Kị tĩnh tọa ở trong động huyệt, nhìn vào màn quang tráo màu xám nằm giữa hư vô và vật chất đó, sau đó thì ngẩng đầu nhìn vào màn khí vụ mù mịt bên ngoài, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ … "lĩnh vực" của ta thực sự là không có tác dụng gì hay sao?"

Nhãn thần của Phong Vân Vô Kị trở thành một phiến mơ hồ, ở trước mặt của Cổ Vu thì sắc mặt của Phong Vân Vô Kị tịnh không có chút tình tự nào ba động, nhưng khi những vị tổ vu bỏ đi thì trên khuôn mặt vĩnh viễn bảo trì thần sắc lãnh mạc cũng lưu lộ ra một tia thất lạc cực độ ….

Không có sức mạnh cường đại, như thế thì vĩnh viễn vô pháp thực hiện mộng tưởng của bản thân, một oan hồn của thần ma chiến trường đã cường đại đến thế, nếu thế thì chủ thần ở trong miệng của Thái Cực đạo nhân thì cường đại đến đâu? Bản thân bằng vào gì mà đối kháng với bọn họ?

Phong Vân Vô Kị nắm chặt lấy đầu nắm đấm, một loạt những thanh âm răng rắc vang lên, Phong Vân Vô Kị nghiến răng kèn kẹt, đồng thời dùng lực có nhẫn nhịn huyết khí đang phiên dũng trong lồng ngực, nhưng cuối cùng thì cũng nhẫn không được mà phun ra ngoài -- -- lời của Cổ Vu nói ra đối với y có tính đả kích quá lớn!

Khi đạo huyết dịch đó phun lên trên màn quang tráo có bán kính một thước đó thì dị biến đột nhiên phát sinh, đám huyết dịch đó khi vừa mới cách mép của màn quang tráo đó chưa đầy mấy thốn thì đột nhiên được một tầng ngân bạch sắc quang mang bao bọc lấy.

Xoẹt xoẹt!

Mấy tiếng phá không vun vút truyền tới, đoàn huyết dịch phun ra đó như bị một thanh binh khí nhỏ bé sắc bén chém qua, loáng một cái đã phân ra thành vô số tia máu trung hoành đan xen lẫn nhau, sau đó thì một tiếng xoẹt vang lên và bắn ra tung tóe, biến bố khắp màn quang tráo ….

Trong phạm vi một thước ở dưới chân của Phong Vân Vô Kị, vết kiếm phân bố dày đặc, vô số vết kiếm cực kì mỏng manh hướng về các phương hướng mà lan rộng ra ….

Phong Vân Vô Kị tức thì sững sờ, đột nhiên suy nghĩ đến cái gì, sau đó thì ngẩng đầu lên rồi nhìn nơi xa xôi vô hạn, đôi môi hé ra mà hít vào một hơi, lẩm bẩm nói: "Không có quy tắc thì càng tốt, nếu thế thì ta lại càng dễ đang chế đính ra quy tắc thuộc về riêng ta! …."