Ðiền Qui Nông khoát tay cười nói:
-Mời lão sư ra chiêu!
Ðồng Hoài Ðạo thấy hắn rút kiếm ra, miệng lẩm bẩm:
-Ngươi đã cầm binh khí trong tay thì lúc nào mới rút kiếm là việc của ngươi.
Tay lão cầm quãng giữa sợi dây xích sắt buộc chuôi lưu tinh trùy vung lên như hai cây thiết bổng.
Quần hào đồng thanh khen ngợi:
-Hảo công phu!
Tiếng reo chưa dứt, tả trùy của lão vẫn dựng lên không, hữu trùy đánh vào trước ngực đối phương. Nhưng qụả trùy này còn cách chừng nửa thước đột nhiên dừng lại. Quả trùy bên trái đột nhiên đánh thẳng vào bụng Ðiền Qui Nông.
Quả trùy trước là hư chiêu để dụ địch. Quả trùy sau mới đánh thật mạnh.
Ðiền Qui Nông trong lòng cũng hơi kinh hãi lùy lại một bước, vung trường kiếm để nguyên cả vỏ đâm tới.
Ðồng Hoài Ðạo cả giận nghĩ thầm:
- Hắn không rút kiếm ra, hiển nhiên tỏ ý khinh thường ta.
Lão liền tăng gia kình lục lực vung cặp thiết trùy thành một vùng hắc quang. Song trùy của lão một trái đánh nhanh, một trái chậm chạp, nhưng nhanh mà không thực nhanh, chậm cũng không thực chậm. Hư hư thực thực biển hóa vô cùng!
Ðiền Qui Nông thủy chung không rút kiếm ra khỏi vỏ và vẫn sử dụng Thiên Long kiếm pháp.
Hai người trạc đỗi ngoài cha chục chiêu, Ðiền Qui Nông đã hiểu rõ tùy pháp của đối phương, đột nhiên hưới trường kiếm điểm lẹ vào đầu gối bên trái của Ðồng Hoài Ðạo.
Chiêu này không phải là chiêu số về kiếm pháp. Hắn dùng trường kiếm cả võ làm phán quan bút điểm vào huyệt Khúc toàn địch nhân.
Ðổng Hoài Ðạo giật mình kinh hãi, chân trái bước lui lại.
Ðiền Qui Nông quét ngang trường kiếm đánh vào đùi lão. Chiêu này hắn lại dùng võ kiếm làm thiết giản ra chiêu "Liễu lâm hoán giản" và đó là giải pháp. Trong hai chiêu hắn biến từ kiếm pháp qua bút pháp, lại từ bút pháp qua giản pháp.
Ðồng Hoài Ðạo trong lòng bối rối, vung trái Lưu tinh trùy tay trái rồi đẩy ra. Trái thiết trùy nhằm đập vào huyệt mà tẩu Ðiền Qui Nông.
Lão sử chiêu này là phép đánh lương bại câu thương. Lão để đùi bên trái hứng chịu vô kiếm đâm vào và mong thiết trùy cũng đập trúng hắn.
Ðiền Qui Nông chẳng ngờ đối phương không né tránh mà lại tấn công. Vỏ kiếm của hắn còn cách đối thủ chỉ mấy tấc đã thấy kình phong quạt vào mặt vị trái thiết trùy đập lại. Nếu hắn tiếp tục phóng tới thì địch nhân nhiều lắm là bị hư một chiêu, nhưng chính hắn cũng bị trọng thương. Trong lúc hoang mang hắn xoay chuyển trường kiếm gạt giãy chùy, chuyển công thành thủ và lâm vào thế kém.
Ðồng Hoài Ðạo thu lưu tinh trùy về, giây xích cuộn được trường kiếm giật mạnh một cái rồi một hữu trùy quét ngang đánh tới.
Cứ tình trạng trước mắt, Ðiền Qui Nông bị kiếm chế binh khí, thoát chết cũng tuột mất trường kiếm.
Bỗng nghe đánh "soạt" một tiếng. ánh thanh quang lấp loáng. Trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Mũi kiếm run bần bật, cổ tay mặt Ðồng Hoài Ðạo bị trúng kiếm.
Nguyên sợi dây xích buộc trùy của lão quấn được trường kiếm kéo mạnh một cái làm cho trường kiếm tự rút khỏi vỏ. Ðiền Qui Nông thừa cơ phóng kiếm đả thương. Tiếp theo hắn tiến tới hai bước phóng ngay tay cái điểm luôn vào ba chỗ huyệt đạo trước ngực đối phương.
Ðồng Hoài Ðạo toàn thân tê dại. Hai cái Lưu trinh trùy đập xuống đánh bể gạch dưới đất, những mảnh vụn bay tứ tung.
Ðiền Qui Nông tra kiếm vào vỏ, cười hì hì nói:
-Cảm ơn Ðồng lão sư đã nhân nhượng.
Tuy hắn đắc thắng nhưng quần hào đều cảm thấy đây là một sự may rủi,chưa chắc bản lãnh hắn đã đả bại được Ðồng Hoài Ðạo. Vì thế chỉ có bọn Thanh Bái mấy người nổi tiếng hoan hô, cờn ngoài ra không ai hỏi han gì.
Ðồng Hoài Ðạo bị điểm huyệt rồi đứng yên vẫn theo tư thế vung trùy đánh người, bộ dạng rất tức cười.
Ðiền Qui Nông không giải huyệt cho lão, lại ngồi vào ghế thái sư nói nói cười cười với Thang Bái, để mặc Ðổng Hoài Ðạo giữ tư thế khó coi. Hắn lờ đi như không ngó thấy.
Trong nhà đại sảnh chẳng thiếu gì nhưng đại hành gia chuyên nghề điểm huyệt, trong lòng đều có ý bất bình, nhưng nếu lại giải huyệt Ðổng Hoài Ðạo tất làm cho Thang Bái và Ðiền Qui Nông khó chịu. Một Ðiền Qui Nông thì chưa đáng kể, song cam tâm huệ thất tỉnh Thang Bái lai hch lớn quá khiến bao nhiêu tay điểm huyệt lão thành không muốn đắc tội với lão. Có điều ai nấy ngó thấy Ðồng Hoài Ðạo dương cặp mắt tức giận đứng đó cũng lấy làm khó chịu.
Ðột nhiên một đại hán ở bàn Hộc phía tây, tay kéo là cây côn sắt vừa lớn vừa dài rảo bước đến trước mặt Ðiền Qui Nông, lớn tiếng quát:
-Lão Ðiền kia! Sao không giải khai huyệt đạo cho người ta mà còn để lão đứng trơ ra đó làm chi!
Ðiền Qui Nông mỉm cười hỏi:
- Các hạ là ai?
Ðại Hán đáp:
- Ta là Lý Ðinh Báo. Người đã nghe tiếng bao giờ chưa?
Ðại hạn báo danh tiếng như tiếng sấm làm chấn động mang tai mọi người.
Quần hào nghe tiếng Lý Ðinh Báo đều không khỏi ngạc nhiên. Nguyên Lý Ðinh Báo là đại điệt hữu chưởng môn phái Ngũ đài đã mở tiêu cục ở phủ Diên An tỉnh Thiềm Tây. Y nổi tiếng thiên hạ về Ngũ Lang côn pháp ngũ long tiêu cục của y oai danh khá lớn tại bảy tỉnh miền bắc. Quần hào tưởng y đã mở
tiêu cục thì dĨ nhiên là người tính mình mẫn cán, từng trải sự đời, không ngờ hành động của y chẳng khác một kẻ mãng phu.
Ðiền Qui Nông vẫn ngồi trên ghế Thái Sư, không đứng dậy, cũng chẳng nghiêng mmh. Danh dự Lý Ðinh Báo ở phái Ngũ đài dlnhiên hắn đã nghe qua nhưng hắn chẳng kinh ngạc lắc đầu đáp:
-Tại hạ chưa nghe nói đến. Các hạ ở môn phái nào?
Lý Ðinh Báo cả giận qụát:
- Phái Ngũ Ðài mà ngươi cũng không biết ư?
Ðiền Qui Nông vẫn lắc đầu. Vẻ mặt hắn vừa ra chiều ân hận lại tỏ vẻ bực mình, cất tiếng ỡm ờ hỏi:
-Phái Ngũ đài ư? Không phải Thất Ðài, Bát Ðài chứ?
Hắn nói đến chữ '!Bát Ðài" là cố ý dựa vào chữ Bát dần.
Người ta thường dùng thành ngữ "Vương bắt dần" để thóa mạ quân khốn kiếp.
Bọn tuổi trẻ trong sảnh đường không nhịn được phải bật cười. May mà Lý Ðinh Báo không phát giác. Y nói:
-Người ta cũng là một môn phái Võ lâm, ngươi giải huyệt cho Ðồng lão sư mau đi!
Ðiền Qui Nông hỏi:
- Các hạ là hảo bẳng hữu với Ðồng lão sư hay sao?
Lý Ðinh Báo đáp:
-Không phải đâu. Ta chưa từng quen biết lão, nhưng người để thế là hành động tồi bại, chẳng thuận mắt chút nào.
Ðiền Qui Nông chau mày nói:
-Ðiền mỗ chỉ biết điểm huyệt chưa học giải huyệt.
Lý Ðinh Báo đáp:
-Ta không tin.
Bọn Phúc Khang Anh đề đốc nghe hai người đối đáp rất lấy làm thú vị.
Chúng biết Ðiền Qui Nông muốn trêu cợt con người chất phác. Những viên đại quan này coi cuộc tỉ võ làm vui cũng như coi tuồng hát. Chúng thấy sau cuộc tỉ đấu kiệt liệt lại có vai hề xen vào làm trò là một chuyện vui.
Ðiền Qui Nông liếc mắt thấy Phúc Khang An vẻ mặt tươi cười ra chiều thích thú liền nói:
-Bây giờ làm thế này. ông bạn đá mạnh một cước vào khuỷu chân lão già là giải khư được huyệt đạo.
Lý Ðinh Báo hỏi:
- Thật thế ư"
-Ngày trước sư phụ dạy Ðiền mỗ như vậy nhưng chưa từng thử qua.
Lý Ðinh Báo liền giơ chân phải lên đá vào khuỷu chân Ðồng Hoài Ðạo.
Phát đá này y không dùng sức mạnh nhưng Ðồng Hoài Ðạo cũng ngã lăn đi mấy vòng mà tư thức chân tay vẫn không biến đổi, chỉ khác chỗ trước lão đứng thẳng mà bây giờ nằm kềnh dưới đất. Thế là Lý Ðinh Báo mắc bẫy, y muốn cứu người lại thành đá ngã người.
Phúc Khang An nổi lên tràng cười khanh khách, bọn quý quan cũng cười theo. Trong quần hào có mấy người muốn chỉ trích Ðiền Quy Nông, nhưng thấy Phúc Khang An vui cười lại không dám lên tiếng.
Tiếng cười chưa dứt, bỗng vèo vèo ba tiếng vang lên. Ba chung rượn bay lên không đụng nhau chan chát, vỡ tan tành.
Quần hào không ngó thấy ai đã tung ba chung rượn lên, nhưng cũng biết đây là một công phu tuyệt diệu của đại hành gia chuyên phóng ám khí. Mục quang mọi người nhìn chỗ mảnh chung rớt xuống thì thấy Ðồng Hoài Ðạo đã đứng dậy rồi. Tay cầm một cái chung, lão nói:
- V'l anh hùng nào ngấm ngầm giúp đỡ, Ðồng mỗ suốt đời không quên ơn đức.
Lão nói rồi chuồn chung rượl,bỏ vào bọc, hằm hằm nhìn Ðiền Quy Nông rồi chạy thẳng ra khỏi sảnh đường.
Nên biết người nào đó liệng chung rượn lên không cho chạm nhau là để quần hào chú ý. Khi mọi người đang mải coi ba chung rượn đụng nhau trên không y lại liệng một chung nữa ra đánh vào huyệt Tiết xúc sau lưng Ðồng Hoài Ðạo để giải huyệt cho lão.
Biến diễn che mắt được hết mọi cao thủ trong sảnh đường.
Thang Bái liền lấy hai chung rót đầy rượn, cầm đưa đến trước bàn Hồ Phỉ nói:
- Huynh đài đây lạ mặt quá nhỉ! Xin cho biết tôn tính đại danh! Công phu liệng chung giải huyệt của các hạ khiến Thang mỗ khâm phục vô cùng.
Hồ Phỉ vừa rồi nghĩ tới Ðồng Hoài Ðạo là bạn hữu của Chung thị tam hùng, chàng không nhịn được nên ra tay giải huyệt cho lão. Ngờ đâu Thang Bái nhanh mắt trông thấy. Chàng không muốn mọi người chú ý liền đáp:
- Tại hạ là Trình Lmh Hồ ở Hoa Quyền môn. Thang đại hiệp vừa nói liệng chung giải huyệt gì đó mà tại hạ không hiểu.
Thang Bái cười ha hả nói:
- Hà tất các hạ phải dấu diếm? Trên bàn này mất bốn cái chung rượu rồi, không phải các hạ liệng ra thì còn ai nữa?
Hồ Phỉ nghĩ bụng:
Xem chừng lão này chưa chắc đã nhìn thấy ta liệng chung mà thấy trên bàn thiếu bốn cái nên muốn tra hỏi mà thôi.
Chàng liền quay lại ngó Quách Ngọc Ðường nói:
- Quách lão sư! Té ra lão sư mình mang tuyệt nghệ, liệng chung giải huyệt cho lão họ Ðồng. Tại hạ phục sát đất!
Quách Ngọc Ðường bản tính nhút nhát sợ việc, lão lo tai vạ đổ lên đầu nên cãi:
- Lão phu không liệng chung! Lão phu không liệng chung!
Thang Bái cũng biết là lão không đủ tài như vậy, lại ngó Hoa quyền môn có Thái Uy là người nổi danh đã lâu, nhưng công phu phóng ám khí rất tầm thường.
Lão liền đổi chung rượn trong tay cho Hồ Phỉ, cười nói:
- Trình huynh! Bữa nay được gặp nhau, Thang mỗ kính mời Trình huynh một chén!
Lão nói rồi giơ chung rượn lên cụng vào chung rượn kia một cái nhẹ nhàng.
Bỗng nghe đánh "chát" một tiếng, chung rươu trong tay Hồ Phỉ vỡ tan.
Nước rượn cùng mảnh chung đập mạnh vào ngực chàng.
Nên biết Thang Bái lúc cụng chung đã ngầm vận tiềm lực để thử võ công của Hồ Phỉ. Không ngờ hai chung rượn đụng nhau mà tựa hồ chàng chẳng có chút nội lực nào nên chung bể và rượn đổ hết vào mình. Dĩ nhiên chung rượu trên tay Thang Bái hãy còn nguyên. Cả áo lão cũng không có một giọt rượu nào bắn vào. Lão mỉm cười nói:
- Xin lỗi nhé!
Rồi lão trở về bàn ngồi, tự hỏi:
- Bản lãnh hắn tầm thường lắm, không hiểu người liệng chung giải huyệt là ai?
Lúc này Ðiền Quy Nông và Lý 'Ðinh Báo đã khai diễn cuộc đấu ở giữa sảnh đường.
Ðiền Quy Nông tay cầm trường kiếm, thanh quang lấp loáng. Hắn rút kiếm ra rồi, không dám coi thường như trước.
Lý Ðinh Báo sử dụng Ngũ Lang côn pháp ra những chiêu "Thôi song vọng nguyệt", "Bốn côn chàng chung", "Bạch viên phấn lộ", "Hoàng lạn thiên môn". Những động tác của y nào điểm nào khuyên, nào phách nào loát, nào khiêu nào chàng, nào tản nào sát. Chiêu thức nào cũng uy thế cực kỳ mãnh liệt Quần hào đều ngấm ngầm tâm phục và biết Ngũ Lang tiêu cục mười mấy năm nay uy danh vang dội, tổng tiêu đầu quả nhiên tài nghệ có chỗ hơn người.
Thiên Long kiếm của Ðiền Quy Nông cũng là một tuyệt nghệ trong võ lâm. Hắn dần dần chiếm đuợc thượng phong, nhưng muốn thủ thắng trong thời gian ngắn không phải là chuyện dễ.
Cuộc chiến đương hăng, Ðiền Quy Nông đột nhiên lật vạt áo ra.
Một tiếng xoảng vang lên, hắn đã rút một thanh đơn đao ở lớp áo dài ra ngoài.
Dưới ánh đèn lửa, thanh đơn đao hào quang lấp lánh vô định, đứng xa coi như bảo thạch lại giống pha lê, như nước trong lại giống băng lạnh.
Lý Ðinh Báo sử chiêu "Ðảo phản càn khôn" xoay tay bổ xuống.
Ðiền Quy Nông tay mặt vung trường kiếm lên gạt.
Lý Ðinh Báo phóng thiết côn về phía trước. Ðó là chiêu "Thanh Long xuất động" trong Tỏa hầu thương pháp biến thành, cực kỳ nguy hiểm. Y sử rất thuần thục.
Ðiền Quy Nông không lùi lại né tránh, tay trái hắn cầm đơn đao đâm ngược lên đánh choang một tiếng. Cây Thiết côn bị gãy làm hai đoạn.
Ðiền Quy Nông nhân lúc đối phương trong lòng rối loạn, tay mặt hắn cầm kiếm đâm tới, vạch một đường trên cổ tay cứa đứt gân.
Lý Ðinh Báo rú lên một tiếng bỏ côn xuống. Gân tay đứt rồi là cánh tay mặt thành tàn phế.
Suốt đời y chỉ luyện Ngũ Lang côn, mà côn bổng cần cả hai tay mới sử dụng đuợc. Tay mặt tàn phế là toàn thân tàn phế. Y tưởng đến nửa đời khổ công rèn luyện mà nhất đán thân bại danh liệt, tiêu cục phải đóng cưa. Y kiếm tiền dễ dàng nhưng không tích súc, ngày nay cả nhà lớn bé sẽ phải lâm vào cảnh đói rét. Y lại nghĩ tới mình bản tính nóng nảy, kết oán đã nhiều.
Ðừng nói cừu nhân đến tìm y trả thù khó bề đối phó, mà ngay những tiếng mỉa mai cũng đủ khiến y không chịu nổi. Y là người lòng dạ ngay thẳng, nhận thấy sống thêm khắc nào là nhục khắc ấy. Tay trái y lượm nửa khúc côn sắt tự đập vào đầu đánh choang một tiếng, bể óc chết liền.
Quần hào trong sảnh đường bật tiếng la hoảng, đứng phắt cả dậy. Ai cũng tưởng y lượm khúc côn gãy để liều mạng với Ðiền Quy Nông, không ngờ y đập đầu tự tử. Biến cố này đột ngột khiến mọi người kinh hãi nói không ra lời.
An đề đốc hô:
- Cụt hứng! Cụt hứng!
Hắn sai người đem thi thể Lý Ðinh Báo ra ngoài.
Ðây tuy là Lý Ðinh Báo tự sát, không phải tội ở Ðiền Quy Nông. Nhưng mọi người lại nghĩ nếu y bị Ðiền Quy Nông đâm chết trong lúc kịch đấu thì cái đó là chuyện thường. Nhưng hắn bức bách Lý Ðinh Báo phải tự sát khiến mọi người đều phẫn uất.
Bỗng nghe trong góc Tây Nam một nguời đứng lên lớn tiếng chất vấn:
- Ðiền lão sư! Lão sư dùng bảo đao chặt đứt Thiết côn là thắng rồi, sao còn cắt gân tay y?
Ðiền Quy Nông đáp:
- Binh khí không có mắt. Giả tỷ tại hạ học nghệ không tinh bị Thiết côn của y quét trúng thì cũng uổng mạng rồi.
Người kia cười lạt hỏi móc:
- Lão sư nói vậy thì ra học nghệ đã tinh lắm phải không?
Ðiền Quy Nông đáp:
- Không dám! Nếu lão huynh không phục thì xin ra tỷ đấu!
Người kia đáp:
- Ðược lắm!
Y cũng sử trường kiếm, chưa thông tên họ đã phóng kiếm veo véo hai nhát
Ðiền Quy Nông vẫn tay đao tay kiếm chiến đấu. Hai bên đánh nhau chưa được bảy tám hợp bỗng nghe đánh chát một tiếng, bảo đao của Ðiền Quy Nông đã chặt đứt trường kiếm của người kia. Tiếp theo hắn phóng kiếm đâm vào mé tả trước ngực đối phương.
Quần hào thấy Ðiền Quy Nông hạ thủ hiểm độc, liên tiếp ra khiêu chiến.
Quá nửa số này là ham đoạt Ngọc Long bôi, lại thấy Lý Ðinh Báo chết một cách thê thảm, muốn xông ra làm giảm bớt uy phong của hắn, nhưng hắn tay đao tay kiếm cực kỳ lợi hại, thanh bảo đao của hắn lại càng ghê gớm, bất luận đụng phải khí giới gì cũng chặt gẫy được.
Rồi sau cả những khí giới quái dị như Ngũ Hành luân, Ðộc quyết đồng nhân cũng không chống lại được cây bảo đao quá bén.
Bỗng nghe người nói khích:
- Ðiền lão sư! Võ công của lão cũng bình thường, phải ỷ vào bảo đao để thủ thắng, có chi đáng kể là anh hùng? Nếu lão sư tài giỏi thì hãy cùng tại hạ dùng quyền cước để phân cao thấp!
Ðiền Quy Nông cười đáp:
- Thanh bảo đao này là bảo vật trấn sơn truyền đời của Thiên Long môn.
Bữa nay Phúc đại soái mời các môn phái so tài cao thấp, Ðiền mỗ là chưởng môn Thiên Long môn mà không dùng của báu trấn sơn nhà mình thì dùng thứ gì?
Lúc hắn ra tay chẳng nể nang ai, chuyên dùng bảo đao chặt đứt binh khí người ta, còn thanh trường kiếm ở tay trái chém chân tay đối thủ. Hăn đả bại trước sau mười mấy người. Quần hào thấy ai đấu với hắn cũng bị đứt tay gãy chân, mình mang trọng thương. Tuy có người cậy mình bản lãnh cao thâm hơn hắn, nhưng không nghĩ được cách gì để chống lại cây bảo đao, nên đành chịu bó tay.
Thang Bái thấy không còn ai ra khiêu chiến nữa, cười ha hả nói:
- Hiền đệ! Cuộc chiến bữa nay khiến cho Thiên Long môn lừng danh thiên hạ, tiểu huynh cũng được vẻ vang. Lại đây!
Hồ Phỉ bụng bảo dạ:
- Bữa trước hắn dẫn bọn thuộc hạ đến nhà Miêu Nhân Phượng, sao không đem theo thanh bảo đao này? Giả tỷ hắn cũng dùng bảo đao thì chưa chắc mình đã sống đựoc đến ngày nay.
Ðiền Quy Nông nhơn nhơn đắc ý cầm chung rượu kề vào môi. Ðột nhiên nghe đánh véo một tiếng, một hạt thiết bồ đề bay tới. Chắc là có người phẫn nộ liệng ám khí định đánh bể chung rượn của hắn.
Ðiền Quy Nông không lý gì đến, vẫn tiếp tục uống rượu.
Tào Vân Kỳ la:
- Sư phụ! Coi chừng!
Ðiền Quy Nông chờ cho hạt Thiết bồ đề bay tới trước mặt mới giơ ngón tay khẽ đẩy một cái khiến hạt Thiết bồ đề văng ra cửa sảnh đường.
Quàn hùng thấy hắn phô trương thân thủ này, tuy chẳng ưa gì hắn, nhưng cũng phải reo lên:
- Hay quá!
Hạt Thiết bồ đề đang vọt thì trước cửa sảnh đường gặp người đi vào.
Người này thấy hạt Thiết bồ đề bay tới trước ngực liền giơ ngón tay lên búng một cái, miệng cất tiếng hỏi:
- Cách tiếp khách là thế này ư?
Hạt Thiết bồ đề bị búng rít lên veo véo như xé bầu không khí, bay ngược về phía Ðiền Quy Nông. Nghe thanh âm cũng biết sức đàn chỉ rất khủng khiếp, so với Ðiền Quy Nông còn lợi hại hơn nhiều.
Ðiền Quy Nông giật mình kinh hãi, không dám đưa tay đón tiếp. Người hắn nghiêng về mé hữu né tránh
Một tên vệ sĩ của Phúc Khang An đứng sau lưng hắn vừa nghe tiếng gió rít lên đã thấy hạt Thiết bồ đề bay tới trước mặt không kịp né tránh, vội giơ tay lên đỡ. Bỗng nghe đánh rắc một tiếng, xương cổ tay gã bị gãy rời. Gã đau quá rú lên một tiếng:
- Úi chao!
Quần hào thấy hạt Thiết bồ đề nhỏ tí mà đánh gãy được cổ tay thị vệ thì đều kinh hãi về chỉ lực hiếm có của người kia. Ai cũng ngửng đầu nhìn ra thấy người này thân hình cao lênh khênh mà ốm nhắt. Tay trái cầm một cái nhạc,trên vai đeo túi thuốc. Mình mặc tấm trường bào vải xanh bạc màu, chân lê giày rách nát dính đầy bùn. Cách ăn mặc chẳng khác gì thầy lang dạo quê mùa. Chỉ có cặp mắt sáng loáng liếc nhanh như chớp.
Ngũ quan đặc biệt: môi rậm, mắt to, mũi lớn, miệng rộng, tai vểnh, lưỡng quyền cao gồ. Tướng mạo này bất cứ là ai nhìn thấy một lần cũng vĩnh viễn không quên đuợc nữa.
Mái tóc hoa râm, ít ra lão đã ngoài năm chục tuổi, nhưng da mặt trắng trẻo non nớt như một đứa nhỏ. Hai người theo sau lão chắc là đệ tử hay tùy bộc,thái độ rất kính cẩn.
Hồ Phỉ và Trình Linh Tố thấy lão đi trước chưa hiểu là ai, nhưng ngó hai người đi sau liền giật mình kinh hãi.
Nguyên một người chính là đại sư huynh của Trình Linh Tố tên gọi Mộ Dung Cảnh Nhạc, còn người đàn bà chân què là tam sư tỷ của cô tên gọi Tiết Thước.
Hồ Phỉ và Trình Linh Tố đưa mắt nhìn nhau, trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:
- Sao hai người này đã có tử thù với nhau mà nay lại đi một bè tới đây?
Trượng phu của Tiết Thước là Khương Thiết San sao không đến?
Trình Linh Tố thấy khóe mắt Hồ Phỉ lộ vẻ hòai nghi, biết là chàng muốn hỏi thầy lang dạo kia là ai? Cô từ từ lắc đầu tỏ ý không biết.
Bỗng tiếng rú thê thảm "úi chao" vang lên, tên vệ sĩ gãy xương cổ tay ngã xuống lăn lộn mấy vòng. Gã giơ cao bàn tay bị gãy xương lên.
Ban đầu quần hùng lấy làm kỳ tự hỏi:
- Gã đã là vệ sĩ của Phúc đại soái thì ít ra phải có bản lãnh tương đối, mà sao gã mới bị gãy mấy đốt xương đã chịu không nổi?
Sau thấy rõ bàn tay gãy biến thành đen như mực mới biết gã trúng phải chất kịch độc.
Lần này Phúc Khang An triệu tập cuộc đại hội chưởng môn các phái, bọn vệ sĩ ban đầu hùng tâm bồng bột, lăm le cùng cao thủ các phái tranh đua hơn kém để thiên hạ biết rằng những anh hùng làm quan trong kỉnh cũng có chân tài thực học, quyết chẳng chịu thua bọn hào kiệt chốn sơn lâm.