Buổi chiều hôm đó Thường Dục quả thật thành thành thật thật ngồi trong phòng học, tạm thời không biết y có nghe giảng hay không, ít nhất không trốn học trắng trợn. Mãi cho đến khi tan học, Lục Diêu liền phát hiện thói quen thứ hai của Thường Dục cần thay đổi —— đánh nhau.
Lục Diêu không biết nên đánh giá Thường Dục này chỉ số thông minh thấp hay thụ ngược cuồng, tóm lại hắn không thể hiểu được lối suy nghĩ của kẻ đơn thương độc mã đi khiêu khích một đám tráng hán. Làm hắn có chút kinh ngạc chính là, Thường Dục là học sinh trung học nhìn qua cũng không cường tráng, thế nhưng thật sự đã đánh đám người kia nằm úp sấp luôn. Có điều cũng không có gì kỳ quái, dù sao cái loại đấu pháp như không muốn sống đấy, phàm là người bình thường nhìn thấy hoặc ít hoặc nhiều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Bộ dạng Thường Dục khi đánh nhau cũng tương đối điên cuồng, căn bản là không cần biết đối phương tạo cho mình bao nhiêu thương tổn, hơn nữa toàn bộ quá trình đều mang theo nụ cười khoái trá.
Lục Diêu giữa chừng đã trộm xem tâm lý của nam nhân đánh nhau với Thường Dục, phát hiện đối phương đã bị dọa sợ rồi.
Xong việc, Lục Diêu nhìn chằm chằm ứ thanh trên mặt Thường Dục, nói, “Đánh nhau cũng cấm.”
“Cái này làm không được.” Lời nói còn chưa dứt, Thường Dục đi phía trước bỗng dừng cước bộ, đột nhiên xoay người đánh về phía Lục Diêu.
“Phanh!”
Dễ dàng quăng ngã người xuống đất, bởi vì chung quanh không có ai khác Lục Diêu cũng không cần băn khoăn, nếu đã quyết định đi theo con đường cường ngạnh thì không cần ôn nhu đối đãi, muốn đánh thì đánh, “Lặp lại lần nữa, ngươi không có quyền lựa chọn, bởi vì năng lực của ta cường đại hơn ngươi.”
Giữ nguyên tư thế nằm ngã sấp trên mặt đất, Thường Dục xoay xoay cổ, nhìn chằm chằm chùm sáng bay giữa không trung một lúc lâu, bỗng nhiên giãn ra một nụ cười đầy tính công kích, “Mạnh đến độ nào?”
“Vượt xa khả năng tưởng tượng của ngươi.”
“Không gì không làm được?”
“Có lẽ vậy.”
“Nếu ta nói ta cảm thấy ta yêu ngươi mất rồi thì phải làm sao?”
“......” Đối với nhân loại mà nói, điều kiện tiên quyết hình thành tình yêu gì đó là phải cùng chủng tộc, điểm thường thức ấy Lục Diêu đã sớm biết. Xem ra quả là chỉ số thông minh của tên này có chút vấn đề, này là điều không thể nghi ngờ. Nội tâm có chút vô ngữ, nhưng Lục Diêu vẫn chưa quên duy trì hình tượng ‘hung tàn’ của mình, “Ngươi từng thấy kết cục chuột thích mèo thế nào chưa?”
“Đúng là chưa từng thấy, nói vậy ngươi từng thấy rồi sao?” Thường Dục trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, đồng thời còn ném lại vấn đề ấy.
Dùng câu so sánh vậy mà người này nghe không hiểu sao? Tuy rằng không tính là tức giận, nhưng Lục Diêu vẫn dùng sức húc vào bụng Thường Dục thể hiện bản thân đang khó chịu, sau đó mới nói, “Chuột tạm thời chưa thấy, nhưng ôm tình cảm khác thường với ta từng có hai tên, tính sơ qua thời gian sẽ không vượt quá ba năm, cho nên buông tha ảo tưởng viển vông đi.”
Đừng hỏi hắn sao lại biết được, một tên thì thổ lộ thành nghiện, một tên thì như hận không thể theo dõi hắn hai mươi tư giờ một ngày, Lục Diêu nếu còn không nhìn ra bản thân là bị người ta nhìn bằng ánh mắt thế nào, thì quá ngu rồi. Tuy rằng có biết thì hắn cũng chả có cảm giác cao hứng hay khó chịu, dù sao nhân loại không phải đều nói lòng người là thứ đổi thay nhanh nhất sao.
Nói thật, về đoạn lịch sử đen tối ấy, Lục Diêu một chút cũng không muốn nhớ lại, bởi vì thật sự là vừa ngốc vừa khờ.
“Hiện tại là tám giờ bảy phút, hạn ngươi trong vòng nửa giờ về đến nhà. Mặc kệ thói quen trước kia của ngươi thế nào, về sau tan học cấm la cà, trực tiếp về nhà. Ngươi có thể kháng cự, nhưng không có hiệu quả đâu.”
Trong dự đoán của Lục Diêu, Thường Dục hẳn là sẽ cảm thấy phẫn nộ, hơn nữa y sẽ nhẫn nại không nổi mà bùng nổ. Nhưng Thường Dục nghe lời ngoài ý muốn, đứng lên khỏi mặt đất, không một câu phản bác, ngoan ngoãn về căn phòng của mình, thậm chí còn mang theo ý cười sung sướng.
Thường Dục rất chán ghét phải làm một học sinh thành thật lại bình thường, nhưng y hiện tại cũng không muốn phản kháng, bởi vì đã có thứ càng làm y hứng thú hơn so với cuộc sống tùy tâm sở dục.
Bác sĩ tâm lý từng nói Thường Dục có khuynh hướng bạo lực không nhẹ, mặt tinh thần cũng có vấn đề, nhưng y không để trong lòng, lại chưa bao giờ phủ nhận. Thường Dục rất chán ghét bị động chịu đánh, bởi vì y cảm thấy những người đó đả thương được y là nhờ thủ đoạn nào đó, y có đủ năng lực áp đảo đối phương. Thường Dục cũng chán ghét cuộc sống bị người bài bố, bởi vì thật sự quá mức nhàm chán, y có lẽ chỉ đơn thuần là theo đuổi kích thích, cũng có lẽ là tính cách trời sinh như thế.
Cảm giác yếu đuối vô lực, ngay cả tính mạng cũng bị người khác tùy ý chơi đùa đối với Thường Dục mà nói thực mới mẻ, nhưng lại không hề khó chịu. Chùm sáng này rất thần bí, hắn nói hắn rất mạnh, điểm này Thường Dục cũng không hoài nghi. Nếu đối phương có năng lực bài bố mình, Thường Dục cũng không cảm thấy ủy khuất, đó là quan hệ giữa kẻ yếu và kẻ mạnh, là tự nhiên thôi.
Về phần yêu phải đối phương, sao có thể đơn giản nhất kiến chung tình như vậy chứ? Chẳng qua là câu vui đùa thôi, Thường Dục không nghĩ tới Lục Diêu còn nghiêm túc giải thích với mình điều đó không có khả năng thực hiện. Y cảm thấy chùm sáng kỳ quái này rất thú vị, so với mọi thứ trước kia gặp được, đều thú vị hơn nhiều.
Từ đó về sau Thường Dục thật sự vô cùng nhu thuận sinh hoạt dựa theo yêu cầu của Lục Diêu, không trốn học không gây sự đánh nhau. Lục Diêu cũng biết hạn chế hành vi không thể thay đổi hoàn toàn tư tưởng của một người, cho nên hắn vẫn luôn cố gắng nghĩ các loại phương pháp, ý đồ kéo thiếu niên bất lương trước mặt đi vào con đường dương quang rực rỡ.
Làm hắn cảm thấy cao hứng chính là, Thường Dục đang dần thu lại bộ dáng cũ, từ bất cận thân tình chuyển thành tươi cười hiền lành chủ động nói chuyện với mọi người.
Khi đó Lục Diêu không nghĩ nhiều lắm tự nhiên cho rằng mình rốt cục cũng thành công một lần. Thế nhưng làm hắn không hiểu nổi là Thường Dục thường xuyên hỏi mình một ít vấn đề, tựa như bạn bè bình thường, cũng không tìm tòi nghiên cứu bí mật gì. Mỗi lần Lục Diêu nghe đối phương hỏi đại loại như thích ăn món này không thì đều trầm mặc một hồi, người này hỏi một thứ tồn tại không cần ăn cơm câu hỏi đó có ý nghĩa sao?
Thường Dục đương nhiên biết Lục Diêu khác với nhân loại, cho nên y chỉ đang đùa giỡn đối phương mà thôi.
Nhân tiện nhắc tới, Thường Dục không nghĩ tới chùm sáng nhìn qua rất cường thế lãnh khốc, bản chất lại đơn thuần như vậy. Y chỉ là giả bộ thay đổi tính cách, chờ đối phương phát hiện sẽ trêu chọc một phen, bất đắc dĩ Lục Diêu lại không nhìn ra. Khi đó y thật sự rất muốn nói với Lục Diêu rằng: Phương thức ngươi ra mắt có phong phạm người xấu như vậy, thì đừng vô thức bán manh được không.
Thường Dục khi mới quen từng nói đùa mình trót yêu đối phương, hiện tại ngược lại cảm giác bản thân lúc ấy như là nói lời tiên đoán. Đó cũng không có gì kỳ quái đi, gia hỏa khả ái như vậy lại luôn có thể làm mình kinh hỉ, muốn tìm ra nhân loại tương tự như vậy thật sự không có khả năng. Quan trọng nhất là, đối phương còn là ‘người’ đầu tiên dùng bạo lực tiếp cận và trấn áp mình. Bởi vì điều đó mà sinh ra tình cảm với một ngoại tộc, Thường Dục cảm giác bác sĩ tâm lý lúc trước còn không kiểm tra ra được, tỷ như mình không chừng còn có chút khuynh hướng thụ ngược gì đó.
Muốn có được đối phương, hoặc là bị có được cũng tốt. Nguyện vọng ấy ngày càng cường liệt, Thường Dục ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc, nếu năng lực song phương đổi cho nhau, có lẽ mình đã sớm làm ra chuyện gì đó thú vị rồi. Nhớ tời Lục Diêu từng nói còn có hai gã thích hắn nhỉ? Thật muốn tìm cơ hội gặp mặt một lần, sau đó tự tay giết chết a…… Tình cảm nồng đậm cơ hồ muốn tràn đầy trong lòng, cái loại cảm giác trướng trướng này Thường Dục lại không chán ghét.
Tuy rằng Thường Dục không để ý đối tượng mình thích là chủng tộc gì, giới tính nào, nhưng vẫn có vấn đề làm y thấy bất tiện, đó chính là hình tượng của Lục Diêu, ngoài ôm ấp thì không thể làm ra hành động nào thân thiết hơn nữa.
Y từng hỏi Lục Diêu nếu hắn nói mình cái gì cũng có thể làm được, vì sao không cho bản thân một bề ngoài như nhân loại. Lục Diêu trả lời rất đơn giản: Trước mắt còn không muốn thể nghiệm sinh hoạt của nhân loại.
Thời gian nửa năm giao kèo đã sớm qua, Lục Diêu nghĩ nghĩ, vẫn quyết định hỏi Thường Dục muốn tiến vào hệ thống làm nhiệm vụ hay không. Dù sao cũng sẽ không vì nhân số tăng mà bị phá vỡ như hệ thống điện não, hỏi một câu cũng chẳng sao.
Thường Dục nghe xong rất vui vẻ đồng ý, biết có khả năng sẽ đi tới nơi rất nguy hiểm thì tâm tình càng thêm khoái trá, thậm chí nói thẳng, “Kỳ thật bộ dạng thiếu niên tốt là ta đóng kịch thôi, quả nhiên cười đến sáng lạn như vậy vẫn thực ghê tởm, chỉ là không nghĩ tới ngươi thật sự không phát hiện.”
Từ đó tới nay vẫn chưa từng xem qua tâm lý của Thường Dục, Lục Diêu nghe lời này, theo bản năng liền tra xét nội tâm Thường Dục, sau đó liền phát hiện trạng thái tâm lý đối phương quả thật không có bất cứ thay đổi, vẫn không chút nào giống người thường, hơn nữa cư nhiên còn dám dùng loại từ như khả ái hình dung hắn……
Lục Diêu không nói hai lời liền ném Thường Dục vào hệ thống, đồng thời có cảm giác bi phẫn “trời không dung ta” – lần thứ ba thất bại, hơn nữa cư nhiên bị một kẻ có thể nói là không có sức chiến đấu đùa giỡn. Hắn quyết định trước dịu đi một thời gian, bổ sung một chút tâm lý học của nhân loại rồi tiếp tục mục tiêu của hắn.
Ở đây nói thêm một câu, Lục Diêu không rõ vì cái gì ba người bị mình cho vào hệ thống không hẹn mà cùng làm một việc: Tích góp số phần thưởng. Tuy rằng quả thật tích góp số lần càng cao, có thể hạn chế của nguyện vọng có thể đổi cũng càng thấp, nhưng Lục Diêu nghĩ không ra bọn họ có nguyện vọng gì mà cần tích nhiều như vậy, cơ bản là trừ ngẫu nhiên tăng cường năng lực hay thể chất của bản thân, tất cả số lần thưởng đều bị họ tồn lại.
Suy nghĩ của nhân loại quả nhiên thực phức tạp, Lục Diêu lại tiếp tục bắt đầu tìm mục tiêu mới, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định cho rằng mình không có khả năng một lần cũng không thành công.