Sau đó, cho dù Lục Diêu thực không tình nguyện, cũng không ngăn được Thường Dục thường xuyên xuất hiện trong sinh hoạt của mình, vô luận là khi công tác hay trong ngày thường, Thường Dục tựa hồ không chỗ nào không xuất hiện, luôn có thể chọc điên hắn.
Mà hôm nay, là ngày cuối của kỳ hạn một tháng.
Hôm nay không có công tác, Lục Diêu buồn chán ngồi trong tiệm cà phê bên đường, ngẫu nhiên nhấm một ngụm cà phê đặt trước mặt mình, điều không thích hợp với tính cách ngày thường hắn thể hiện là, hắn không thích cà phê đắng, ngược lại thích mấy loại Latte vị ngòn ngọt.
Dù sao cũng không có việc gì làm, không bằng ngẫu nhiên chủ động đi tìm Thường Dục một lần? Coi như kiểm tra đột xuất tên kia có lấy bút máy ra hay không, dù sao y chẳng những cho mình địa chỉ, đến chìa khóa cũng đưa luôn, không dùng cũng phí.
Lấy cơ cho mình xong, Lục Diêu tâm tình bỗng nhiên trở nên khoái trá, thanh toán rồi ra khỏi tiệm cà phê, trực tiếp đánh xe tới khu biệt thự của Thường Dục.
Nói thật, Lục Diêu cho rằng trong nhà Thường Dục hẳn là không thiếu người hầu bảo vệ, nhưng khi hắn vào tới đại sảnh lại vẫn không thấy người nào, trong phòng trang trí hoa lệ lại lạnh lẽo kỳ cục.
Ấn theo logic bình thường mà nói, phòng Thường Dục hẳn là trên lầu hai.
Bằng trực giác đi đến cánh cửa phỏng chừng là phòng ngủ chính, Lục Diêu mở cửa, quét mắt nhìn phòng rộng lớn phong cách đơn giản, không thấy người, ngược lại là có thanh âm truyền đến từ trong phòng tắm.
Đi đến cửa phòng tắm cẩn thận nghe ngóng, Lục Diêu lại có điểm hoài nghi lỗ tai mình, thế nào lại nghe tựa hồ là Thường Dục đang…… phun? Thật khó tin được biến thái cũng sẽ có lúc thân thể không khỏe.
Không chút do dự mở cửa, Lục Diêu liền thấy Thường Dục đang hai tay chống cạnh bồn rửa tay, sắc mặt tái nhợt nôn khan không ngừng, ngay cả có người tiến vào cũng chưa chú ý tới.
“Thế nào, chật vật thành như vậy, ngươi đừng nói với ta là ngươi thiên phú dị bẩm đến mức mang thai hài tử của bút máy nhé.”
Nghe thấy thanh âm của Lục Diêu, Thường Dục kinh ngạc quay đầu, liền nhìn đến Lục Diêu đang tựa vào cửa phòng tắm, mặt đầy châm chọc nhìn y.
Giây tiếp theo, Lục Diêu may mắn biết được cái gọi là quốc tuý biến kiểm, trước một khắc nhìn qua còn thập phần bệnh trạng Thường Dục lập tức đứng thẳng, khuôn mặt chuyển thành tươi cười không khác gì bình thường, “Luật sư tiên sinh, ngài đến thì nên nói trước cho ta biết, bộ dáng như vậy sao có thể để ngài thấy chứ?”
“Hừ, ta nghĩ chút quyền tự do thân thể ta vẫn còn có, ngươi xác định không cần gọi 120?”
“Đương nhiên, chỉ là có chút không khỏe mà thôi.”
Lục Diêu nếu tin tưởng y thì hắn đã không có khả năng dọa nhiều người ở pháp viện như vậy. Hừ lạnh một tiếng tương đương có khí thế, Lục Diêu nhướn mày nói,“Nói hay không?”
Thấy không thể giấu được, Thường Dục dứt khoát buông tay, thành thật khai báo,“Không có gì, chỉ là có vật ngoài ngài ra nằm trong thân thể, thực khiến người ta ghê tởm mà thôi, nhất là cái bút máy qua một tháng đã sớm không còn khí tức của ngài.”
Nhận được một đáp án như vậy là ngoài dự kiến của Lục Diêu, hắn vốn tưởng sinh bệnh hay gì đó, không nghĩ tới là vì cái này.
“Ngươi không trộm lấy ra sao? Dù sao ta cũng sẽ không biết.”
Lục Diêu tuyệt đối không muốn thừa nhận bản thân đang quan tâm tới tên biến thái này, vì thế dùng động tác thô lỗ để che giấu bản thân, vài bước tiến lên áp Thường Dục lên bồn rửa tay, thoải mái kéo quần đùi mặc ở nhà xuống, động tác thoáng dừng một lát, thân thủ mở vòi nước để ngón tay dính nước, mới mượn nước trơn lấy cây bút máy ôn nhiệt kia ra.
Lục Diêu cho rằng như vậy có thể khiến Thường Dục dễ chịu một chút, không nghĩ tới Thường Dục đứng dậy xong, ngược lại ủy khuất nhìn hắn, “Không phải nói để được một tháng ngài sẽ suy xét chấp nhận ta sao? Sao có thể đổi ý vào ngày cuối cùng chứ?”
Sửng sốt một chút, Lục Diêu lập tức tức giận một bàn tay chụp lên đầu Thường Dục, thuận tay ném cây bút máy vào thùng rác,“Ngu ngốc, đó là giỡn chơi ngươi thôi.”
“Thật quá phận……”
“Biết quá phận thì cách xa ta ra một chút.” Hiếm khi nhìn được Thường Dục ủy khuất như tiểu cẩu như vậy, Lục Diêu tâm tình cũng tốt lên không ít.
“Mới không cần, ta thích nhất luật sư tiên sinh. Đã mười một giờ, ngài chờ một chút, ta đi nấu cơm cho ngài.”
Đối với việc Thường Dục biết làm cơm Lục Diêu cảm thấy thập phần kinh ngạc, có điều đã có người chủ động giải quyết vấn đề ăn uống hắn cũng rất thích ý.
Thường Dục xuống lầu, Lục Diêu liền nhàm chán lật lật xem xem trong phòng ngủ của Thường Dục, một chút cũng không cảm thấy đây là hành vi xâm phạm riêng tư cá nhân. Thuận tay kéo một ngăn kéo, Lục Diêu liền nhìn thấy một quyển album ảnh tinh xảo đặt ngay ngắn bên trong, trên bìa còn vẽ hình trái tim mắc ói.
Mở album ra, có thể nói là trong dự kiến của Lục Diêu, đập vào mắt là ảnh chụp bản thân, có ảnh chụp lúc thẩm phán, có ảnh chụp khi một mình xem xét văn kiện, cũng có ảnh ngày thường thư thả, thậm chí còn có ảnh đang làm với người khác, mặt người kia trong ảnh bị dùng bút tô xóa chằng chịt.
Quả nhiên không thể đề cao tiết tháo của biến thái.
Nếu là Lục Diêu lúc đầu, hiện tại nói không chừng đã ghê tởm mà tránh xa căn phòng này, thế nhưng hiện tại sau khi bị Thường Dục độc hại một tháng, hắn phát hiện lực nhẫn nại của hắn đã đại đại tăng cường.
Hết hứng thú với album ảnh, Lục Diêu liền tùy tiện rút một quyển sách từ giá sách bên cạnh, để giết thời gian.
“Luật sư tiên sinh, cơm đã làm xong rồi.”
Nghe vậy, Lục Diêu buông quyển sách trên tay, cùng Thường Dục đang chờ trước cửa đi xuống lâu, vừa đi vừa hỏi: “Sẽ không làm ra thứ vũ khí sinh hóa đáng sợ nào chứ?”
“Sao sẽ như vậy chứ, nếu như vậy ta sao có thể để ngài ăn?”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Tay nghề nấu nướng của Thường Dục đích xác không tồi, một bàn đồ ăn chẳng những đẹp mắt, hương vị cũng là thượng đẳng, chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, hôm nay Thường Dục tựa hồ đặc biệt thành thật, thành thật đến dị thường.
Không nói một đống lời ghê tởm, mà ăn cơm cũng không được mấy miếng, tác dụng của đôi đũa kia cơ hồ chỉ là gắp đồ ăn cho Lục Diêu.
“Ân? Sao ngài lại nhìn chằm chằm ta vậy?”
Thấy Thường Dục chú ý tới, Lục Diêu liền thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nuốt đồ ăn trong miệng, trả lời, “Nhìn xem khi nào thì ngươi té xỉu trên bàn cơm.”
Thường Dục một tay chống đầu, dường như không có việc gì cười nói, “Sao có thể té xỉu chứ, đã nói vừa rồi chỉ là có chút buồn nôn mà thôi.”
Lười xả đông xả tây với y, Lục Diêu trực tiếp buông đũa, đưa tay lên trán Thường Dục, tiếp xúc với tay trừ làn da bóng loáng còn có độ ấm nóng bỏng.
“Ngươi chọn gọi 120 hay lái xe tới bệnh viện.”
Bị vạch trần, Thường Dục cũng không che giấu nữa, trực tiếp tựa đầu vào vai Lục Diêu, nhu nhu nói: “Mới không cần, bệnh viện thực đáng ghét, bệnh vặt này ngủ một chút là được rồi, ngài nhàm chán thì có thể về trước.”
“Ý kiến hay, sau đó ngày mai ta có thể nhận được thông báo của pháp viện. Tự mình lên lầu ngủ, ta ra ngoài mua vài thứ.”
“Dạ –”
Đợi Lục Diêu mang theo một túi dược trở về, liền thấy bát đũa trong phòng khách đã được rửa sạch đặt về vị trí cũ, thật không biết nên nói người này muốn tìm chết hay não thiếu giây thần kinh.
Nhưng thực hiển nhiên, Thường Dục tuyệt đối là cái loại đang phấn đấu tìm đường chết. Đây là cảm tưởng Lục Diêu rút ra khi mở cửa phòng ngủ, thấy tên biến thái nào đó đang tắm, tiến lên thử một chút lại phát hiện là nước lạnh.
“Xem ra ta vẫn đánh giá cao trí lực của ngươi, sớm biết như thế ta nên trực tiếp mua thuốc diệt chuột về.” Động tác tương đương thô lỗ khóa vòi hoa sen, Lục Diêu tùy tay xả một cái khăn tắm sát qua loa cho Thường Dục một chút, liền không kiên nhẫn ném người vào giường, không đợi Thường Dục mở miệng muốn nói gì, liền trực tiếp bị một đống dược nhét vào miệng, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Ép buộc xong hết thảy, Lục Diêu lại đo nhiệt độ cho y,39.8°.
“Quả nhiên vẫn nên đi bệnh viện.”
Vừa nghe đi bệnh viện, Thường Dục vội vàng nắm chặt chăn, chỉ lộ ra cái đầu còn ướt sũng, ủy khuất hề hề nhìn Lục Diêu, “Không cần đi bệnh viện, thật sự ngủ một chút là tốt rồi, bằng không ngài cùng ta ngủ có được không? Phát sốt thôi mà, ngài nguyện ý bồi ta thì sẽ khỏe rất nhanh thôi.”
Lời này cũng chỉ gặp trên phim truyền hình hay trong tiểu thuyết, nếu Lục Diêu thật sự tin tưởng mình cùng y ngủ một giấc liền khỏe lại, vậy hắn sống hai mươi mấy năm mới thật sự là uổng phí.
Tuy rằng trong lòng khinh thường, nhưng Lục Diêu vẫn không nói cái gì, cởi áo khoác, chỉ mặc sơ mi đơn bạc, xốc một góc chăn lên chui vào, biểu tình không kiên nhẫn vươn tay ôm lấy Thường Dục, “Dám đá chăn ngươi nhất định sẽ chết.”
Thường Dục không chút cảm thấy bản thân có chỗ nào khó chịu, cao hứng ôm lấy Lục Diêu, dùng đầu cọ cọ lên sơ mi của Lục Diêu, hít thật sâu lấy khí tức trên người Lục Diêu, “Có thể được khí tức của ngài vây quanh, thật sự là hạnh phúc a.”
“Ta cho rằng đó là hương vị bình thường từ nội tiết giống đực tiết ra, đừng nói như ta là đại thúc nặng mùi.”
Tức giận vỗ đầu Thường Dục một cái, Lục Diêu cảm giác hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp thật sự có chút nhàm chán, nhưng nể tình biến thái sinh bệnh, hắn tạm thời nhẫn nại một chút.
Thường Dục gắt gao ôm eo Lục Diêu, thân thể hai người kề sát nhau, tiếng nói của Thường Dục đại khái do phát sốt, có chút rầu rĩ, “Ngài thật sự quá đáng, bình thường lãnh khốc đã thực mê người, giờ còn muốn ôn nhu như vậy, căn bản làm người ta không thể không thích ngài a.”
“……” Lục Diêu lộ vẻ quẫn bách, hắn cho rằng chỉ tự mình biết có vài thời điểm bản thân thực dễ mềm lòng, không nghĩ tới tên biến thái này lại sâu sắc như vậy. Nếu hắn thật sự lãnh huyết như biểu hiện bình thường, thì hiện tại nên ở nhà ngồi đọc sách chứ không phải ở đây chăm bệnh nhân.
Hiển nhiên, lúc này Thường Dục không phát hiện ra Lục Diêu mất tự nhiên, ngẩng đầu nhìn Lục Diêu, nghiêm túc khẩn cầu nói: “Luật sư tiên sinh, ta thật sự yêu ngài, cũng chưa từng làm với bất luận kẻ nào. Cho nên đừng chán ghét ta có được không? Trên thế giới này chỉ có ngài chán ghét, là ta không thể thừa nhận được.”
Có thể sinh bệnh thật sự sẽ khiến người ta trở nên yếu ớt, một người bình thường không nên thân, cư nhiên lại có vẻ nhu thuận như vậy, trong thanh âm thậm chí còn có một tia vô thố. Nếu Thường Dục bình thường cũng im lặng nhu thuận như vậy, có khi Lục Diêu đã sớm thượng y rồi cũng nên, “…… Ngươi đang nói mê sảng gì vậy, ta nằm đây không phải để nói chuyện với ngươi.”
“Ta không nói, ngài đừng đi……”
“Câm miệng mau ngủ.”