Mạc Tùng Bách, Lâm Bình Chi và ba người Giang Nam tứ hữu (trừ Hắc Bạch
Tử) đã sớm ngồi đợi từ lâu, vừa thấy bọn họ thì đứng lên ôm quyền chào.
Đông Phương Bất Bại kéo Tả An Chi ngồi xuống, chờ tôi tớ dâng trà xong, liền nghe Mạc Tùng Bách nói: “Tả sư muội, muội đã gặp được Đông Phương giáo chủ, ta bây giờ ở lại cũng không có ý nghĩa, vì vậy hôm nay muốn xin
cáo từ.”
Hắn mặc dù không còn định kiến chính tà nữa, nhưng dù
sao bản thân Mạc Tùng Bách là chưởng môn Hành Sơn, ở lâu với đám người
trong Ma giáo quả thực không tốt cho danh tiếng. Tả An Chi hiểu được ý
tứ của hắn, thở dài nói: “Mạc sư huynh…”
Đông Phương Bất Bại vỗ nhẹ cánh tay nàng, mỉm cười nói: “Mạc huynh…”
Đông Phương Bất Bại kêu Mạc huynh, cũng là nể mặt Tả An Chi. Mạc Tùng Bách
tuy là bị thâm tình của hắn với Tả An Chi làm cho cảm động, nhưng khúc
mắc lúc trước không sao quên được, vì vậy cười khổ một tiếng mà đáp:
“Không dám nhận.”
Đông Phương Bất Bại cũng không thèm để ý, cười nói: “Mạc huynh, huynh cứu An An, còn hộ tống nàng an toàn đến Mai
trang, ta quả thực vô cùng cảm kích. Như vậy đi, huynh cùng chúng ta đến Lạc Dương hẵng tách ra, những di vật Đằng La còn để lại ta cũng sẽ tặng cho huynh, coi như để biểu lộ lòng biết ơn. Còn có, chỉ cần Đông Phương Bất Bại ta vẫn là giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo, chỉ cần Hành Sơn
không ra tay trước, người trong Thần giáo quyết không dám xâm chiếm địa
bàn phái Hành Sơn.”
Mạc Tùng Bách mặc dù không muốn nhận ân tình của Đông Phương Bất Bại, nhưng nghĩ đến phái Hành Sơn, hơn nữa còn có
Đằng La, hắn không thể cự tuyệt được. Vừa định gật đầu đồng ý, lại nghe
Hoàng Chung Công nói: “Ta nghe nói Mạc chưởng môn tinh thông âm luật,
không biết có nguyện ý nghe ta đàn một khúc chăng?”
Mạc Tùng
Bách nhiều năm làm chưởng môn, cũng hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Nghe
Hoàng Chung Công nói như vậy, hắn liền biết Đông Phương Bất Bại có
chuyện trong giáo cần giải quyết, chính mình ở lại không tiện. Hắn cũng
không nói nhiều, gật đầu với Tả An Chi một cái rồi đi theo Hoàng Chung
Công.
Đan Thanh Sinh và Ngốc Bút Ông cũng đi theo sau, còn cẩn
thận đóng cửa lại. Lúc này, Đông Phương Bất Bại mới quay sang Lâm Bình
Chi, nói: “Ngươi muốn giết Dư Thương Hải?”
Khí thế của Đông
Phương Bất Bại thật sự quá mạnh, cho nên bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, Lâm Bình Chi không tự giác nắm chặt chén trà trong tay, mãi
sau mới rặn ra được một chữ: “Phải”.
Đông Phương Bất Bại nhíu
mày: “Ta mặc dù đã đáp ứng An An, nhưng không danh không phận, ta cũng
không thể mang quân đến giết phái Thanh Thành được.”
Đại ma đầu
Ma giáo muốn giết người còn cần danh phận, hừ, nói như vậy thì ai tin
được. Huống chi vừa rồi trong phòng vẫn còn vui vẻ đồng ý giúp…Tả An Chi không biết trong hồ lô của Đông Phương Bất Bại bán thuốc gì, lại thấy
sắc mặt của Lâm Bình Chi từ tràn ngập hi vọng đến thất vọng, rồi xuống
hẳn tuyệt vọng, nàng vội cấu tay Đông Phương Bất Bại một cái.
Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc cầm tay nàng, lạnh lùng nói: “Nhưng
nếu ngươi bái ta làm thầy, thì việc sư phụ thay đồ đệ báo thù là đương
nhiên…”
Cho dù là người chống đối trong Ma giáo, cũng không thể
không thừa nhận, Đông Phương Bất Bại quả thực không làm thất vọng cái
tên này. Làm đồ đệ của Đông Phương Bất Bại, là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu người. Nếu không phải nhờ phúc của Tả An Chi, chỉ sợ Đông
Phương Bất Bại ngay cả liếc cũng không muốn liếc hắn một cái. Huống hồ
còn có thể báo thù máu nhà mình, Lâm Bình Chi biết rõ như vậy, muốn mở
miệng nhận sư phụ. Nhưng hắn nhìn thoáng qua Tả An Chi, lại không mở
miệng được.
Đông Phương Bất Bại “hừ” một tiếng, nói: “Chẳng lẽ
ngươi cũng là ngụy quân tử, tự nhân là đệ tử danh môn chính phái, khinh
thường Thần giáo ta?”
Lâm Bình Chi lắc đầu nói: “Không phải, cả
nhà ta chết trong tay phái Thanh Thành, võ lâm không một ai dám đứng ra
nói câu công đạo, như vậy trên đời này làm gì có cái gọi là danh môn
chính phái…”
Trên mặt hắn mờ mịt, ngay cả chính mình cũng không hiểu tại sao bản thân lại do dự không đáp ứng?
“Người ta là đã có sư môn rồi mà.” Tả An Chi bất đắc dĩ nói ra một câu, đánh
vỡ thế bế tắc giữa Lâm Bình Chi và Đông Phương Bất Bại. Trong võ lâm,
bái hai người làm thầy là điều tối kỵ, nàng không tin Đông Phương Bất
Bại lại không biết. Hắn vừa rồi ở trong phòng đã đáp ứng báo thù thay
Lâm Bình Chi, không hiểu sao bây giờ lại đổi ý. Hơn nữa, làm như vậy là
rõ ràng cố ý khó xử Lâm Bình Chi, chẳng phải là khiến nàng thành kẻ bội
bạc sao.
Nàng ho khan một tiếng, hòa ái cười với Lâm Bình Chi:
“Huynh đừng lo lắng, ta đã đáp ứng giúp huynh báo thù, sẽ không nuốt
lời.” Nàng không tin nếu nàng muốn giết Dư Thương Hải, Đông Phương Bất
Bại lại không giúp.
“Cũng được.” Đông Phương Bất Bại không nhanh không chậm mở miệng, “Ngươi đã không chịu chuyển sang môn phái khác.
Như vậy đi, niệm tình ngươi cứu An An, ta sẽ đem vật báu trấn giáo Quỳ
Hoa Bảo Điển truyền cho ngươi. Ngươi học xong thì tự nhiên có thể báo
thù.”
Tả An Chi phun ngụm trà trong miệng ra, ho khan không
ngừng. Thì ra chủ ý của hắn là như vậy, trách không được lúc ấy dễ dàng
đáp ứng nàng như thế. Lâm Bình Chi không học được Tịch Tà kiếm phổ, nay
lại bắt hắn luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, chẳng lẽ người này nhất định có số
phải tự cung sao? Nàng ánh mắt đáng thương nhìn Đông Phương Bất Bại,
nói: “Ta mệt mỏi quá, muốn về phòng nghỉ ngơi…”
Đông Phương Bất Bại cũng không kiêng dè, trực tiếp ôm lấy nàng bước đi, bỏ lại một câu: “Lát nữa đem đồ ăn đưa vào trong phòng.”
Vừa rồi nói ra câu kia, Tả An Chi cảm thấy không ổn…Cái này chẳng phải là
cố ý nói tối quá bọn họ làm việc miệt mài quá độ sao. Tuy rằng đây là sự thực, nhưng có một số việc nói ra thì không hay lắm. Cho nên, Tả An Chi đành cam chịu vùi đầu vào trong lòng Đông Phương Bất Bại giả chết.
“An An, nàng không muốn ta thu hắn làm đồ đệ, cũng không muốn hắn luyện
Quỳ Hoa Bảo Điển, có phải vì hắn có quan hệ với cái người họ Lâm mà
nàng đính ước không? Hay là nói, hắn chính là người đã đính ước với
nàng?” Đông Phương Bất Bại cởi áo choàng khoác lên người nàng, bước
chân vững vàng, vào lúc Tả An Chi thoải mái sắp ngủ thì lại nói ra một
câu như sấm sét, trực tiếp làm nàng tỉnh táo luôn.
Tả An Chi
nhìn trời không biết nói gì. Khó trách hôm qua hắn không chịu nói muốn
cùng nàng ở chung phòng, hóa ra là vì hoài nghi quan hệ giữa nàng và Lâm Bình Chi. Nàng không nói gì trừng mắt nhìn hắn: “Chàng cảm thấy ta và
hắn có tình ý với nhau?” Hừ, dám nói là có ta liền bóp chết chàng.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu: “Chỉ có ta mới có thể làm chuyện đó với nàng,
cho nên trong lòng nàng có ai, ta tự nhiên là biết. Chỉ là, ta nghĩ đến hắn và nàng từng có đính ước thì trong lòng không vui, cho dù là trên
danh phận cũng không được.”
Tả An Chi không dám tin nhìn hắn:
“Chàng sẽ không chỉ là vì như vậy, cho nên mới muốn nhận hắn làm đồ đệ
hoặc là bắt hắn luyện Quỳ Hoa Bảo Điển chứ?”
Nàng thấy Đông
Phương Bất Bại mím môi không nói một lời, hiển nhiên là ngầm cam chịu,
liền cảm thấy dở khóc dở cười. Nàng đặt tay lên vai hắn, lại rướn người
hôn lên cằm Đông Phương Bất Bại: “Chàng ăn dấm chua gì chứ, ta căn bản
là chưa từng đính ước với tên họ Lâm nào cả, lúc đó chẳng qua chỉ là bị
chàng làm cho tức giận, nên mới thuận miệng bịa như vậy thôi. Ai ngờ
chàng lại nhớ dai như vậy.”
Đông Phương Bất Bại đang đi đột
nhiên dừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, mãi sau mới đẩy cửa phòng ra, ném nàng lên giường, lại nằm đè lên: “An An, thì ra nàng lại muốn
thoát khỏi ta đến như vậy, chỉ khổ cho ta, lúc nào cũng hận không thể
từng miếng từng miếng ăn nàng vào bụng.” Ngón tay thon dài của hắn di
chuyển dần dần, mang theo quần áo của nàng trượt xuống. Ngón tay mềm mại mơn trớn đôi chân trần mê người, kéo dần lên vòng eo mảnh khảnh xinh
đẹp, lướt qua bộ ngực đẫy đà no đủ, cuối cùng hắn cắn mạnh lên đầu v* đỏ tươi ngon mắt của nàng.
Tả An Chi đau đến nấc lên một tiếng,
lại luyến tiếc đẩy hắn ra, chỉ không ngừng ôm chặt hắn hơn: “Khi đó…Ta
còn chưa biết ta yêu chàng đến như vậy.”
Trên thân thể trắng
như tuyết của nàng chi chít dấu răng và hôn ngân hắn lưu lại đêm qua,
nhưng nàng không chút giãy giụa, chỉ mềm mại dựa sát vào hắn, trong mắt
đong đầy tình ý. Nàng như vậy, hắn làm sao có thể tiếp tục tức giận
được. Lại nói, có trách cũng chỉ trách bản thân trước đây đối với nàng
không tốt, nhớ tới chính mình hạ lệnh đánh Tả An Chi hai mươi trượng,
còn có lần thấy nàng suýt chết mà không cứu. Nếu không phải sau này hắn
khăng khăng một mực, một lòng một dạ tìm cách trói buộc nàng thì có lẽ
cả đời hắn sẽ mãi cô đơn quạnh quẽ. Đông Phương Bất Bại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tức giận nhất thời bay biến hết, thương tiếc sờ lên đầu v*
vừa bị hắn cắn: “Đau không?”
Tả An Chi đang muốn trả lời, lại
nghe hắn mơ hồ không rõ nói: “Ngoan, để ta hôn nhẹ sẽ không đau nữa.”
Nàng nhất thời hết nói nổi, sau đó bị lôi đi làm chuyện thiếu nhi không
nên biết.