Tả An Chi và Đông Phương Bất Bại nói nói cười cười, tựa như vừa rồi
chuyện gì cũng không xảy ra, sau đó cùng nhau đi vào một cửa hàng may.
Cửa hàng này không giống các cửa hàng khác. Nhà khác biển hiệu đều treo
ngoài cửa, nhưng nó lại treo biển hiệu ở bên trong. Tả An Chi bước vào,
sau đó nhìn lên bức tường đối diện cửa, liền thấy một bức trướng, không
thêu hoa mà thêu bảy chữ rồng bay phượng múa “Tiệm may đường làm quan
rộng mở.” Nền may đen, chữ thêu kim tuyến, trông rất bắt mắt.
Trong cửa hàng trồng mấy chậu trúc cảnh, trên tường treo tranh thủy mặc, vải
dệt thì được xếp chỉnh tề thành từng quầy. Bố trí quả thực là lịch sự
tao nhã. Tả An Chi đang nhìn quanh, đã thấy một nữ tử còn trẻ tiến lại,
cười nói: “Ta gọi là Lộ Nhân Tỉ, là chủ tiệm may này, cô nương đến đây
là may quần áo sao?”
Tả An Chi thấy nàng nói năng ôn nhu, cử chỉ cũng nhẹ nhàng, thong thả, liền nảy sinh hảo cảm, sau đó nhấc chân đi
theo nàng chọn chất liệu vải để may quần áo. Đông Phương Bất Bại thấy
vậy, ho khan một tiếng, thành công làm Tả An Chi không dám đi nữa. Sau
đó, hắn đến bên cạnh nàng, thân mật nắm tay nàng, nói: “Mang hết những
gì đắt nhất trong cửa hàng ngươi ra đây.”
Lộ Nhân Tỉ vội gật
đầu, sau đó cùng một tiểu cô nương khác trong nhà ôm mấy chục cuộn vải
dệt ra cho bọn họ chọn. Đông Phương Bất Bại nhìn thoáng qua, lại nói:
“Mỗi loại vải làm một bộ để Tả cô nương mặc tạm trước. Sau này ta sẽ đưa cô nương đi làm quần áo tốt hơn.”
Tiểu cô nương kia nghe hắn nói, tỏ ý không hài lòng: “Vải của cửa hàng chúng ta tại sao không tốt?”
Lộ Nhân Tỉ vội vàng xoay qua trách móc nàng: “Lộ Dao Dao, đừng ăn nói lung tung.”
Tả An Chi thấy tiểu cô nương tên Lộ Dao Dao kia khuôn mặt bầu bĩnh, đôi
mắt to, trông vô cùng đáng yêu, vì thế liền trêu nàng: “Muội còn nhỏ
tuổi, làm sao có thể biết thế nào là tốt hay không?”
“Sao lại
không biết?” Lộ Dao Dao mở to hai mắt: “Từ nhỏ ta đã theo tỷ tỷ đi canh
cửi dệt vải, số vải dệt qua tay ta không phải một ngàn thì cũng chín
trăm. Chỉ có đám nhà quê mới không nhìn ra được vải tốt. Vải này là dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu thành bảy đám mây, sang trọng không cần phải nói, còn có tấm sa tanh này nữa, quả thực rất khó thêu lên được.”
Nàng gân cổ thao thao bất tuyệt nói, mắt lại liếc nhìn Đông Phương Bất Bại, rõ ràng có ý ám chỉ hắn là tên nhà quê.
Tả An Chi thấy Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc, mà Lộ Nhân Tỉ lại lộ ra vẻ mặt khó xử, đành đứng ra giải vây: “Lộ cô nương, cô xem có vải
nào thích hợp cho vị công tử này may quần áo không?”
Lộ Nhân Tỉ
nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Tả An Chi, nói: “Tất nhiên là có. Vị
công tử này thân hình cao lớn, tính cách trầm ổn, ta có một kiện gấm Tứ
Xuyên tối màu rất hợp, rất hợp với công tử.” Nàng nói tới đây, nhất thời mặt mày rạng rỡ, kéo tấm gấm Tứ Xuyên kia ướm lên người Đông Phương Bất Bại: “Mặc quần áo muốn đẹp phải nhìn người. Thí dụ tiểu cô nương mười
bốn mười lăm tuổi phải mặc màu sáng tươi sáng, mà các phu nhân ba mươi
thì tự nhiên màu cũng nhạt đi. Nếu làn da trắng nõn rồi thì cũng không
cần thiết chọn màu sắc, nhưng phải chọn kiểu dáng phù hợp với dáng người mình. Còn nếu màu da quá xỉn, như vậy phải chọn lựa cẩn thận hơn, nếu
không sẽ chả khác nào bọn nhà quê vừa lên tỉnh. Quần áo tốt nhất là màu
sắc trang nhã, hài hòa. Còn về phụ kiện đi cùng, đeo một hai cái là
được, nhiều quá sẽ khiến quần áo trở nên nặng nề…”
Nàng còn định nói tiếp đến màu tóc, lại nhìn thấy ánh mắt Đông Phương Bất Bại mang
theo sát ý lạnh như băng, vội vàng im bặt. Đông Phương Bất Bại “hừ” một
tiếng, liền vung tay áo bỏ đi. Hắn xuất thân nhà nghèo, cho nên kiêng kị nhất mọi người đề cập tới chuyện này. Trong giáo, huynh đệ đều là người thoải mái không câu nệ, còn nhóm thị nữ cơ thiếp lại càng không dám nói lời trái ý. Cho nên, từ trước tới giờ, hắn đều nghĩ công tử nhà giàu là phải mặc quần áo càng sặc sỡ càng tốt, phụ kiện đính càng nhiều thì
càng sang trọng, đến nỗi để hôm nay thành trò cười trước mặt mấy tiểu cô nương. Nhớ tới mấy ngày trước Tả An Chi luôn ở sau lưng vụng trộm cười
nhạo hắn, trong lòng Đông Phương Bất Bại lại càng thêm tức giận.
Tả An Chi lo lắng hắn sau này sẽ gây phiền phức cho đôi chị em họ Lộ này,
cho nên vội vàng đuổi theo, cố gắng bày ra gương mặt chân thành: “Nam
nhi chỉ cần dung mạo khí phách, cho nên huynh đừng có coi trọng chuyện
áo quần như đàn bà thế.” Nàng đột nhiên nhớ tới Đông Phương Bất Bại
trong truyền thuyết vô cùng coi trọng vẻ ngoài của mình, cho nên liền im bặt, ngượng ngùng nhìn hắn.
“Cô giễu cợt ta không biết cách ăn mặc?” Đông Phương Bất Bại đen mặt.
“Không phải không phải, tuyệt đối không có.” Nàng nào dám giễu cợt đại ma đầu
Đông Phương giáo chủ, bị hắn nhớ mặt tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Tả An Chi vừa mới trước mặt hòa thượng mắng con lừa ngốc, cho nên hối
hận không thôi, vội vàng chân chó nói: “Anh hùng không quan trọng xuất
thân, Thái Tổ chẳng phải cũng xuất thân ăn mày sao, sau này dẹp yên
thiên hạ, ai dám giễu cợt hắn. Đông Phương công tử văn thành võ đức,
nhân nghĩa anh mình, ngày sinh nhất định thiên thu vạn tải, nhất thống
giang hồ.”
Nàng nói lưu loát một mạch không ngừng nghỉ, khiến
Đông Phương Bất Bại dở khóc dở cười: “Cô còn nói nữa, không chừng ta
thành thần tiên rồi. Thôi thôi, là do ta quá nhạy cảm, chúng ta quay trở lại tiệm đó đi. Sau đó xin kính nhờ Tả cô nương chọn cho ta chất vải
phù hợp để may quần áo, được không?” Hắn tháo ngọc bội trên hông và nhẫn trên tay xuống, định ném đi, nghĩ một lại lại cảm thấy luyến tiếc, cho
nên nhét vào trong tay áo.
Lúc này quay về tiệm may, cả hai chị
em họ Lộ đều không dám há mồm nói một lời, bàn tay đưa vải cho Đông
Phương Bất Bại cũng run rẩy, sợ hãi ghi chép số đo quần áo của hắn.
Căn bản một phần cũng là tại khuôn mặt của Đông Phương Bất Bại lạnh lùng, cho nên chỉ cần đứng cạnh hắn đã cảm thấy khó thở rồi.
Sau đó, lại có một vị khách bước vào tiệm. Lộ Dao Dao ánh mắt sáng ngời,
vội vàng chạy qua tiếp đón. Không ngờ, nàng còn chưa kịp mở miệng, thì
vị khách kia đã đi lướt qua nàng, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ chạy tới chỗ
Tả An Chi: “Tả sư muội, sao muội lại ở đây?”
Rõ ràng là người
quen, nhưng nàng lại không biết người ta, cho nên mặc cho ai gặp phải
tình huống này, cũng sẽ giống như Tả An Chi, xấu hổ không nói nên lời.
Mãi sau nàng mới cười ha ha hai tiếng, nói: “Đúng vậy.”
Người tới nghi hoặc: “Tả sư muội, muội không biết ta sao? Ta là Hành Sơn Mạc sư huynh, Mạc Tùng Bách a.”
“Đương nhiên là biết, chỉ là nhất thời không nhận ra thôi.” Tả An Chi nhìn
Đông Phương Bất Bại một cái, sau đó mới nói tiếp: “Mạc sư huynh, sao
huynh lại ở đây?”
Vị Mạc sư huynh kia trong nháy mắt vui đến
ngất trời, cả người đều toát lên vẻ vui sướng: “Nửa năm trước, cha mẹ đã bảo ta xuống núi để thành thân, nhưng chưởng môn lại bảo ta đến Võ Đang tặng quà, cho nên mới đành chậm trễ. Lần này là muốn về nhà thành
thân.”
“Chúc mừng chúc mừng, vậy chẳng phải là Mạc sư huynh đến
đúng chỗ rồi sao, đường làm quan rộng mở a? Chỉ là không biết nhà Mạc sư huynh ở đâu…” Tả An Chi trong đầu vừa nghĩ, liền liếc mắt nhìn Đông
Phương Bất Bại một cái, cười vô cùng thân thiết.
“Nhà của ta ở
Tương Dương.” Mạc Tùng Bách trả lời, sau đó đột nhiên lại ngượng ngùng
nói: “Ta có một việc khó xử, muốn nhờ sư muội ra tay giúp đỡ.”
“Chuyện gì?” Tả An Chi ỉu xìu nói, bản thân mình ốc còn chưa mang nổi mình ốc,
còn đang trông cậy hắn sẽ ra tay cứu giúp, không ngờ hắn lại xin mình
trước, đừng nói là bảo mình đi tiêu diệt ma giáo nhé.
“Ta muốn
chọn cho Đằng La muội muội mấy bộ quần áo, nàng vóc dáng cũng tương tự
muội, cho nên muội có thể hay không…” Trên mặt Mạc Tùng Bách tràn đầy
vui mừng, chờ mong nhìn Tả An Chi.
“Đương nhiên là không thành vấn đề.” Tả An Chi nghe xong, liền gật đầu dứt khoát đáp ứng.