Phất Y

Chương 47: Chưa bao giờ qua

“Mau đi xem đám người Hoàng Chung Công thế nào.” Đứng một lát, Tả An Chi liền giật mình, đột nhiên nhớ tới ba người kia ở lại ngăn Nhậm Ngã
Hành. Nàng vội vàng quay đầu kêu: “Mạc sư huynh, phiền huynh và Lâm Bình Chi mang Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên lại đây.” Nghe được lời đáp của Mạc Tùng Bách, nàng mới tiếp tục chạy về phía trước.

Ba người
Hoàng Chung Công đang dựa vào một gốc mai, nhưng rõ ràng vẫn còn sống.
Tả An Chi nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên như nàng dự đoán, Nhậm Ngã Hành
vội vàng đuổi theo nàng, cho nên chưa kịp xuống tay giết bọn họ.

Cuộc đời như một canh bạc, mỗi một lựa chọn sẽ dẫn đến một tương lai khác
nhau. Phe thua cuộc Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên thì một chết một bị
trọng thương, mà đám người Hoàng Chung Công vừa rồi lựa chọn đúng phe
thắng, cho nên tuy trọng thương, nhưng gương mặt vẫn vô cùng vui mừng.
Để Nhậm Ngã Hành thoát thân là lỗi nặng, nhưng cứu được Tả An Chi là
công lớn, cho nên nhìn thấy Đông Phương Bất Bại và nàng tay trong tay
thân mật, ít nhất khuyết điểm của bọn họ cũng sẽ không bị hắn trừng phạt quá nặng.

Nhưng mà Đông Phương Bất Bại lại thủy chung không nói lời nào, có phải là không chịu tha cho bọn họ không? Mấy người Hoàng
Chung Công vội vàng ném cho Tả An Chi ánh mắt cầu cứu.

Thấy vẻ
mặt ba người họ phi thường lo sợ, Tả An Chi không dấu vết cấu Đông
Phương Bất Bại một cái, nói: “Bọn họ đã cứu ta.” Trước mặt thủ hạ nghiêm túc là đúng, nhưng giả bộ quá mức thì không tốt lắm.

Đông
Phương Bất Bại tựa hồ chỉ chờ nàng nói những lời này, liền lập tức gật
đầu, nói: “Đây thật là công lớn, bốn huynh đệ các ngươi ở Mai trang đợi
mười hai năm, vô cùng vất vả rồi, lần này hãy theo ta về Hắc Mộc Nhai

đi.”

Thì ra là sợ nàng rời đi như vậy, thủ hạ sẽ không nghe lời
nàng, nên tạo cơ hội để nàng ban ơn cho bọn họ. Tuy hắn không có nói ra, nhưng Tả An Chi biết Đông Phương Bất Bại chính là nghĩ như vậy. Chỉ là
bốn người…Tả An Chi nhớ tới Hắc Bạch Tử đã bị hút hết công lực, còn đang sống dở chết dở trong địa lao, lặng đi một chút. Nhưng lại nghĩ tới
Hoàng Chung Công coi như liều mình cứu nàng, Hắc Mộc Nhai có dưỡng một
tên phế nhân cũng không sao.

Dù sao cũng là người tập võ, đám
người Hoàng Chung Công ăn một viên thuốc chữa thương vào, điều tức kinh
mạch một lát thì hồi phục. Sau đó, bọn hắn liền sai người trong trang mở yến tiệc tiếp đãi Đông Phương Bất Bại.

Chỉ là không khí lúc này thật sự có chút cổ quái, im lặng đến mức xấu hổ.

Lẽ ra sau nhiều ngày xa cách, lần này gặp lại thì Tả An Chi và Đông Phương Bất Bại hẳn phải thân thiết vô cùng. Nhưng vừa rồi, sau phút vui mừng
vì sự xuất hiện của Đông Phương Bất Bại, thoải mái khi Nhậm Ngã Hành
chết, trong lòng Tả An Chi lại nổi lên một nghi vấn khó giải.

Võ công của hắn đã cao đến mức này, hơn nữa giọng nói cũng thay đổi…chẳng lẽ, hắn thực sự luyện Quỳ Hoa Bảo Điển?

Luyện thì luyện đi, nàng cũng không để ý, nhưng Dương Liên Đình kia thì làm
sao bây giờ? Nàng lúc trước từng nói, tuyệt đối sẽ không chung chồng với người con gái khác, nhưng cũng chưa từng nói sẽ không chung chồng với
người con trai. Đông Phương Bất Bại nếu đã đến đây tìm nàng, tất nhiên
nàng sẽ không nghi ngờ tình cảm của hắn, nhưng nếu như mười hai năm này, bởi vì cô đơn, hoặc có lẽ vì luyện công mà hắn có cảm tình với Dương
Liên Đình thì sao? Bằng không cái chết thấy nàng bị Tả Lãnh Thiền bắt đi mà không cứu phải giải thích thế nào? Nếu bây giờ nàng muốn giết Dương
Liên Đình, không biết Đông Phương Bất Bại có đồng ý không nữa.

Dù sao mười hai năm đã trôi qua, cuộc đời hắn đã trải rất nhiều nương dâu
bãi bể, liệu có khi nào, sau phút vui sướng gặp gỡ, dần dần Đông Phương
Bất Bại lại cảm thấy mình không phải là người hắn vẫn chờ đợi để nắm tay đi hết đời không?

Yêu nhau thì dễ chung sống mới khó a…Tả An Chi nghĩ tới những vấn đề chắn ngang giữa hai người, cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Mà ngoài buồn bực trong lòng, nàng cũng vô cùng đói bụng, cho nên Tả An
Chi một câu cũng không nói, chỉ lo vùi đầu vào ăn. Có đôi khi, đồ ăn
ngon là liều thuốc an ủi tốt nhất. Ít nhất bụng no rồi, trong lòng cũng
sẽ không thể trống rỗng.

Đũa bạc rất tốt, không những nhìn đẹp
mắt, còn có khả năng thử độc, nhưng cũng có lúc thực sự tính ứng dụng
không cao a. Tả An Chi cố gắng chạm tới miếng bò viên mà chiếc đũa cứ
trơn tuột không gắp được, không những thế còn khiến bò viên lăn xuống
đất. Mà Lâm Bình Chi ngồi bên trái nàng rốt cục không nỡ nhìn nàng xấu
hổ, liền đứng lên định gắp một miếng vào chén nàng. Ai ngờ vừa vặn lúc
đó Đông Phương Bất Bại cũng định đưa qua, thế là Lâm Bình Chi lập tức
nhận được một ánh mắt giết người được gửi từ giáo chủ Ma giáo.

Tả An Chi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lo vùi đầu chăm chỉ ăn. Vì thế hai người kia đều tự rút đũa về, sau đó một lần nữa vừa vặn gắp
đúng một món. Đông Phương Bất Bại liếc mắt một cái, Lâm Bình Chi run rẩy không dám ăn nữa.

“Ta ăn no rồi.” Tả An Chi bất đắc dĩ buông đũa.

Kỹ thuật dùng đũa của nàng không tốt lắm, Lâm Bình Chi lại bởi vì đồng
hành với nàng mấy ngày nay, không muốn để nàng dọa người, cho nên mới
hình thành thói quen gắp đồ ăn cho nàng. Nhưng có lẽ vì thế mà làm cho
Đông Phương Bất Bại hiểu lầm rồi. Nghĩ tới sau này muốn tiêu diệt phái
Thanh Thành, còn phải nhờ cậy Đông Phương Bất Bại, cho nên nàng không
muốn Lâm Bình Chi đắc tội hắn.

Những người khác như trút được gánh nặng, lập tức cũng theo đó mà buông đũa: “Chúng ta cũng ăn no rồi.”

Hoàng Chung Công vẫy tay gọi tôi tớ, nói: “Chuẩn bị cho bốn vị khách quý…”

Nói tới đây, hắn liền đau đầu, nên chuẩn bị ba gian hay bốn gian phòng
a…Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi nhiều năm không gặp, khẳng định có
nhiều điều muốn nói riêng với nhau. Nhưng mà bọn họ còn chưa chính thức
thành thân, nói không chừng nếu Phạm trưởng lão da mặt mỏng, đến lúc đó
vì hành vi của mình mà thẹn quá hóa giận thì không tốt lắm.

Hắn
chỉ đành trông mong nhìn Đông Phương Bất Bại, chờ chỉ thị của giáo chủ.
Ai ngờ Đông Phương Bất Bại chỉ nói một câu: “Giết Hướng Vấn Thiên đi,
sau đó đem đầu của hắn đi treo ở khắp các phân đà”, sau đó liền không
nói gì nữa. Hết cách, Hoàng Chung Công đành phải nhìn Tả An Chi.

Tả An Chi cũng đang cuống, nàng và Đông Phương Bất Bại có nhiều lời muốn
nói, nhưng một đại nam nhân như hắn còn không mở miệng, chẳng lẽ lại để
một cô nương như nàng đòi ở chung với hắn sao. Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng liền giận dỗi vung tay nói: “Bốn gian.” Sau đó, Tả An Chi lập tức
liền ở trong lòng hung hăng vả mặt mình mấy cái, mặt mũi là cái gì, có
thể ăn không có thể uống không hả. Nàng ở trước mặt mọi người còn giả bộ e ngại gì nữa, buổi tối nay nàng ngủ được mới là lạ. Quả thực là tự làm bậy không thể sống a…

So với nàng, Hoàng Chung Công còn hối hận hơn. Hắn liếc mắt một cái, thấy Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc,
liền hận không thể rút lại lời nói vừa rồi của mình. Hỏi cái gì mà hỏi
chứ, trực tiếp an bài ba phòng là được rồi. Nhưng mà hối hận cũng vô

dùng, hắn chỉ đành trương ra bộ mặt tươi cười lấy lòng, sau đó sai khiến tôi tớ chuẩn bị nước ấm tắm rửa cho các vị khách quý.

Tả An Chi về phòng, ngâm mình trong thùng nước nóng hôi hổi, không ngừng mong đợi Đông Phương Bất Bại đột nhiên xuất hiện. Nhưng mãi đến khi nước nguội
hắn cũng không có tới, cho nên nàng đành phải chán nản mặc quần áo vào
lên giường nằm.

Tuy rằng đầy bụng tâm sự, nhưng nàng hóa ra cũng không hề mất ngủ. Bởi vì mấy ngày nay chạy qua chạy lại quá mức mệt
mỏi, cho nên nàng vừa chui vào chăn êm đệm ấm liền chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng, nàng cảm thấy trên tay có chút lạnh, chỉ nghĩ là chăn bị tuột, ai ngờ kéo chăn hai cái cũng không thấy chăn chuyển động. Cố gắng tỉnh
lại, lập tức đập vào trước mắt Tả An Chi là một đôi mắt sáng quắc như
lang như sói đang trừng mắt nhìn, dường như chỉ hận không thể nuốt nàng
vào bụng.

Tả An Chi “phì” cười ra tiếng, những phiền não chất
chứa trong lòng phút chốc hóa thành hư không. Nàng ngồi dậy, ôm lấy Đông Phương Bất Bại: “Đông Phương giáo chủ nửa đêm trèo tường, không sợ dọa
người sao?”

Đông Phương Bất Bại im lặng một chút, sau đó bỗng
nhiên nói: “Nếu như có thể ngày ngày thấy nàng, ta nguyện ý ngày ngày
trèo tường. An An, ta thật sự không phải đang nằm mơ chứ?”

Trong lòng Tả An Chi đau xót, cắn nhẹ một cái vào gáy hắn: “Ta cho dù có tới
địa ngục cũng sẽ bò lại tìm chàng. Chỉ khổ chàng phải chờ đợi lâu
rồi.”

“Chỉ cần nàng trở về là tốt rồi, An An.” Đông Phương Bất
Bại ôm nàng, vùi mặt vào trong mái tóc đen dày của nàng: “Ta không khổ,
thật sự. Mười hai năm nay, mỗi ngày ta đều tưởng niệm nàng. Sau khi ta
nhốt Nhậm Ngã Hành lại, đoạt ngôi vị của hắn, ngồi ổn trên vị trí này,
ta liền bắt đầu mở rộng dấu chân của Thần giáo, bởi vì ta nghĩ đến tương lai nàng trở về, ta không muốn còn bất kì trở ngại gì cho chúng ta. Ta không biết khổ, bởi vì, cho dù làm gì, ta lúc nào cũng cũng nhớ nàng, ở trong lòng ta, thời thời khắc khắc đều có nàng ở bên làm bạn.”