Tả An Chi lúc ấy chỉ cảm thấy rất ngu ngốc, thích chính là thích, việc gì cứ phải ăn nói vòng vo khiến người ta phiền chán.
Nhưng có một số chuyện, nếu không tự mình trải qua thì sẽ vĩnh viễn không hiểu rõ.
Trong khi cô đang rơi xuống, điều duy nhất trong đầu cô chính là: cô đoán
được mở đầu, cũng đoán được kết thúc, nhưng cô lại không đoán được quá
trình sẽ như thế này. Cô quả thực không thuộc thế giới của Đông Phương
Bất Bại, nhưng cô thực không ngờ sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy,
lại dùng cách này để biến mất.
Những người được phái đi bắt Nhậm đại tiểu thư cuối cùng cũng đến đúng lúc, bọn họ cùng với đám người Ngũ Nhạc chém giết một ngày một đêm, sau đó bị bắt nhốt hết vào chùa. Người ra quyết định này là Mạc Tùng Bách, và nó cũng khiến cô hiểu ra, nguyên nhân có chuyện này chính là vì lần trước cô tha cho hắn. Từ lúc đó, Mạc Tùng Bách liền cố chấp cho rằng, cô giống như Đằng La cô nương, đều bị
Đông Phương Bất Bại ép buộc. Hắn không biết từ đâu nghe được tin Đông
Phương Bất Bại sẽ đến Hằng Sơn, vì thế không ngại cực khổ, đi bôn ba
khắp nơi mời Ngũ Nhạc đến, thề quyết giết bằng được Đông Phương Bất Bại. Cô thất bại, bị Tả Lãnh Thiền bắt đi, vì không muốn trở thành vật uy
hiếp cho Đông Phương Bất Bại, nên Tả An Chi chỉ bỏ lại một câu, “Nhớ rõ
lời ta nói, nhất định phải còn sống.” Sau đó, cô xoay người nhảy xuống
vực sâu muôn trượng.
Thấy không, chỉ cần đơn giản nói một câu, cũng có thể khiến cục diện thăng trầm khó đoán định.
Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại, không biết ta còn có thể quay về
thời đại này không, không biết ta còn có thể gặp lại chàng không. Thực
xin lỗi, không thể cùng chàng nắm tay đi đến tận cùng của cuộc đời. Gió
núi hun hút thổi vào trong tai, Tả An Chi nhắm hai mắt lại, ấn tượng
cuối cùng trong đầu cô chính là đôi mắt tuyệt vọng của Đông Phương Bất
Bại.
“An Chi, mau tỉnh lại.” Thanh âm lo lắng quen thuộc vang lên bên tai, đó là…giọng của mẹ.
Tả An Chi chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy trần nhà màu trắng treo đèn thủy
tinh quen thuộc, sau đó, liền thấy ánh mắt lo lắng của bà.
Cô thật sự đã trở lại.
Nhờ mẹ đỡ mình ngồi dậy, Tả An Chi bỗng nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng, hai
mắt cô đẫm lệ, bổ nhào vào trong lòng bà: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
“Mẹ biết, mẹ biết.” Ôm ấp của người mẹ vĩnh viễn luôn ấm áp bao dung với
đứa con. Bà vuốt tóc của Tả An Chi, thở dài, “Con mẹ phải chịu khổ rồi.”
Cô có muôn ngàn điều muốn nói, cô muốn kể cho mẹ nghe, cô đã yêu một người đàn ông rất tốt. Cô đã từng ảo tưởng có một ngày, bọn họ có thể tay
trong tay cùng nhau đi trên con đường trải đầy hoa hồng, không còn phiền não, không còn đau thương. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải rời xa hắn,
không thể trở về nữa.
Bởi vì cô nhìn lên khuôn mặt của mẹ mình.
Bà đã già hơn trước nhiều, trên mặt xuất hiện những nếp nhăn, tóc cũng
lốm đốm sợi bạc. Nhìn bà như vậy, cô làm sao có thể nỡ nói ra, cô chỉ
muốn vĩnh viễn ở lại thế giới kia. Nơi này mới là nhà của cô, là nơi có
cha và có mẹ yêu thương cô. Bọn họ nuôi nấng chiếu cố cô bao năm nay,
làm sao cô có thể bỏ mặc bọn họ. Cho nên, cô cái gì cũng không thể nói
ra, chỉ không ngừng ôm chặt lấy mẹ, nức nở khóc, giống như chỉ có thể
làm như vậy mới vơi bớt đi bi ai và đau khổ trong lòng.
“Cẩn thận một chút, đừng để vết thương bị nứt ra.” Mẹ thấy cô khóc, liền nhẹ nhàng vỗ về đầu cô như ngày cô còn thơ bé.
“Vâng.” Tả An Chi nghẹn ngào nói, dần dần ngừng khóc. Thân thể này không phải
là thân thể đã luyện qua võ công kia, bây giờ không còn nội lực, miệng
vết thương khép lại có vẻ chậm. Nhưng mà…Vì sao lại bị thương? Cô không
phải trước lúc đi đang nằm trong phòng thí nghiệm sao? Nhìn đến cánh tay trắng toát quấn chặt cứng trong băng vải của mình, ánh mắt cô ngơ ngác. Trên cổ tay cô, có một hình xăm vô cùng quen thuộc, đó chính là hình
xăm trên người Tả An Chi ở thế giới bên kia. Tại sao bây giờ lại xuất
hiện trên người cô?
Vội vàng nhảy xuống giường, không để ý đến
mẹ cô đang hớt hơ hớt hải chạy theo kêu “Chậm một chút”, Tả An Chi đến
trước gương, kinh hãi phát hiện, người con gái trong gương tóc dài ngay
lưng, cùng với mình có tám chín phần tương tự. Nhưng ai có thể quen
thuộc với cô hơn chính cô đây? Người trong gương kia, rõ ràng chính là
cháu gái của trưởng lão Phạm Tùng, là trưởng lão Thanh Long đường của
Nhật Nguyệt Thần giáo. Mà chỗ bị băng lại, cũng chính là vết thương
trước khi cô nhảy xuống vực.
“Mẹ, đây là chuyện gì?” Nghi vấn này của cô, có lẽ chỉ có mẹ mới có thể giải đáp. Vì thế, Tả An Chi lập tức quay đầu hỏi.
“Con đang bị thương, trước tiên ngồi xuống đã.” Mẹ kéo Tả An Chi ngồi xuống
giường, cau màu nhìn cô: “An Chi, con biết không, mẹ không phải là mẹ
ruột của con?”
“Cái gì? Làm sao có thể?” Tả An Chi bị lời này
của mẹ đả kích nặng nề, cô thất thần rất lâu mới đờ đẫn hỏi: “Mẹ đã chăm sóc con hai mươi năm, có phải người sinh ra con hay không thì quan
trọng sao? Con cả đời cũng sẽ vẫn coi người là mẹ. Nhưng tại sao bây giờ mẹ lại nói cho con biết.”
Mẹ cô thở dài một hơi: “Bởi vì mẹ
không thể không nói. An Chi, ‘kế hoạch di chuyển thời không’ đã bị người ngoài biết, chuyện này xảy ra gần đây. Trước đây, cũng có một đám học
giả nghiên cứu vấn đề này. Nhưng bọn họ không thành công, nguyên nhân là bởi vì người thử nghiệm không thể chịu được được năng lượng thay đổi
của không gian. Hơn hai mươi năm trước, giáo sư đã đưa ra một ý tưởng
lớn mật, đó là thông qua khống chế gien đã tạo nên phôi thai hoàn mỹ.
Việc này không được quốc gia cho phép, cho nên chỉ có thể vụng trộm tiến hành. Lúc đó, mẹ là nhân viên công tác trong phòng thí nghiệm, đã được
lựa chọn để mang phôi. Mẹ gọi con là An Chi, chính là hy vọng con có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, tương lai biết được thân thế của chính
mình cũng sẽ không bị quá nhiều đả kích. Ngay từ đầu, con đã được xác
định là đối tượng để thí nghiệm rồi.”
“Con không phải là thiên
tài, lại có thể đi vào phòng thí nghiệm. Con cứ tưởng là do mẹ và cha là nhân viên trong đó nên được ưu tiên, hóa ra, ngay từ đầu con chỉ là một con chuột bạch.” Tả An Chi đã muốn chết lặng, cô không biết bây giờ
mình phải đối diện với chuyện này như thế nào, nên khóc hay là cười. Cho nên, cô chỉ bình tĩnh hỏi: “Vậy trong quá trình đó có sai lầm gì?”
“Lúc ấy, phôi thai được nuôi dưỡng thành công có hai cái. Ý đồ chính là để
khi các con đến năm hai mươi tuổi thì cùng thí nghiệm. Cô gái kia là cả
người bị di chuyển, còn thân thể của con thì bị máy tính nói là không
thích hợp để xuyên qua, cho nên giáo sư quyết định chuyển sang di dời
não bộ của con. Không ngờ, thí nghiệm của mình bắt đầu không được bao
lâu, thì cô ta đã trở lại, đi theo còn có một người. Chúng ta cũng không biết cô ta đến đâu, trở về bằng cách nào, nhưng người đi cùng cô ta
dường như biết ma pháp. Mà sau khi cô ta biết được mình chỉ là con rối
được tạo ra để thí nghiệm, thì cô ta và người kia đã hủy cả phòng thí
nghiệm, đồng thời cũng phá hoại nhiều nơi khác. Vì thế, quốc gia cho
rằng loại thí nghiệm này quá nguy hại với xã hội, đã ra lệnh lén xử bắn
hai người kia, sau đó cấm thí nghiệm được tiếp tục tiến hành, đồng thời
tiêu hủy nốt thân thể của con. An Chi, mẹ và cha con nhìn con lớn lên từ nhỏ, giống như con nói, có phải là do chúng ta sinh hay không không
quan trọng, mẹ là mẹ con, làm sao có thể để con bị tổn thương. Cho nên
chúng ta lén tiến hành thí nghiệm, vào lúc con gặp nguy hiểm thì đem
thân thể ở thế giới bên kia của con cũng kéo trở về. Nhưng con à, con
không thể ở lại đây lâu, bởi vì chúng ta đã bị giám thị, sớm hay muộn
bọn họ cũng sẽ hoài nghi con.” Mẹ cô rưng rưng nước mắt đỡ cô nằm xuống
giường, nhìn lớp thủy tinh trong suốt chậm rãi bao trùm cả giường, nức
nở nói: “An Chi, cho dù một mình ở thế giới khác, con cũng phải nhớ bảo
trọng. Cho dù thế nào cũng phải nhớ kĩ, cha mẹ yêu con, còn có con cũng
phải tự yêu quí mình.”
Mẹ…Tả An Chi không tiếng động mở miệng.
Một giọt nước mắt chảy xuôi theo khóe mắt. Sau đó cô biến mất trong
luồng ánh sáng trắng.
Lau khô nước mắt, người mẹ ấn nút tiêu hủy thiết bị, sau đó trấn định ngồi trong phòng chờ đợi. Bà đã nghe thấy
tiếng cảnh báo của chồng, cũng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, nhưng
có quan hệ gì đâu? Đứa nhỏ của bà đã bình an rồi. Bà không chỉ là một
nhà khoa học, bà còn là một bà mẹ.
Chú thích của tác giả: Tôi
dành chương này cho các bà mẹ. Họ có đôi khi thật dài dòng, họ có đôi
khi thích lải nhải, họ cũng có lúc rất cố chấp. Nhưng họ chính là
những người yêu con hơn mọi thứ trên thế gian này, nguyện ý trả giá cả
mạng sống của mình để đổi lấy bình an cho con. Giống như mẹ của Tả An
Chi, cũng giống như rất nhiều bà mẹ trên thế gian này. Mẹ, con yêu
người.