Trong lòng Tả An Chi lạnh run, Nhậm Ngã Hành này quả thực thâm độc. Bề
ngoài thì dường như tán dương xem trọng Đông Phương Bất Bại, nhưng thực
chất lại biến hắn thành cái đích để mọi người chỉ trích. Trước làm
trưởng lão cũng còn đơn giản, nhưng nay nếu muốn làm giáo chủ, chỉ sợ
tất cả mọi người đều coi Đông Phương Bất Bại là vật cản.
Không
nói đến chuyện này, cái làm cho nàng lo lắng đề phòng hơn cả, chính là
tại sao Đông Phương Bất Bại không nói cho nàng chuyện Nhậm Ngã Hành giao Quỳ Hoa Bảo Điển cho hắn. Hắn sẽ luyện hay không luyện đây?
Hồi tưởng lại lời nói ngày hôm đó của Đông Phương Bất Bại một lần nữa, Tả
An Chi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng mình, ngay cả nhìn
nàng cũng không dám nhìn hắn lấy một cái. Nàng làm sao không biết, Đông
Phương Bất Bại nay đã cưỡi lên lưng hổ. Chỉ có luyện Quỳ Hoa Bảo Điển,
Nhậm Ngã Hành mới có thể tin hắn và Tả An Chi không cấu kết với nhau.
Chỉ có luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn mới có bản lĩnh ứng phó với đám lang
sói đang nhìn chằm chằm hắn. Chỉ có luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn mới có
thể mở ra cánh cửa đi tới bậc thang cao nhất của mình. Nhưng nếu luyện
Quỳ Hoa Bảo Điển, vậy thì hắn với nàng…sẽ thế nào đây?
Trên đời
không ai cho không ai thứ gì, mọi thứ muốn đạt được đều phải trả một cái già. Đông Phương Bất Bại trí tại bốn phương, nếu đây là lựa chọn của
hắn, thì nàng không nên ngăn cản. Nhưng nghĩ đến sau này tính tình hắn
sẽ thay đổi, từ nay về sau trở thành một loại người khác, trong lòng Tả
An Chi như bị một lưỡi dao sắc bén không ngừng rạch vào, máu tươi ồ ồ
chảy ra, đau đớn không nói nên lời.
Miệng vết thương có sâu đến
mấy, ắt cũng có ngày lành; đau đớn nhiều, cũng sẽ đến một ngày chết
lặng. Quá trình đó có thể dài, nhưng không sao cả. Nàng không phải là
một nữ tử yếu đuối, cho dù tình cảnh ngang trái hơn nàng cũng có thể đối mặt. Tả An Chi hai tay bưng chén trà lên, đổ nước trà vào miệng. Trên
mặt nàng không hề thay đổi, ngay cả chén trà trong tay nàng cũng vững
vàng không gợn sóng. Dường như nàng thờ ơ với lời nói của Nhậm Ngã Hành, cho dù có ngồi ở đây, cũng coi như không đếm xỉa đến. Chỉ có mình Tả An Chi biết, trong lòng nàng bây giờ như địa ngục, lửa trào cuồn cuộn mà
không thể kêu đau, chỉ có thể yên lặng đem đau đớn chua sót theo nước
trà cùng nhau nuốt xuống.
“Được giáo chủ ưu ái, thuộc hạ vô cùng cảm kích. Nhưng thuộc hạ tự biết bản thân tư chất bình thường, thật sự
không chịu nổi trọng trách quá lớn như vậy. Thuộc hạ chỉ mong được vào
sinh ra tử với giáo chủ là đã thỏa mãn, sao dám ham mê vật báu trấn
giáo?” Đông Phương Bất Bại quỳ xuống, từ trong lòng lấy ra một quyển
sách mỏng manh, hai tay dâng nó cao hơn đầu, dường như định trả lại Quỳ
Hoa Bảo Điển cho Nhậm Ngã Hành.
Trong điện phản ứng của mọi
người không giống nhau. Một nửa là kinh ngạc, không hiểu vì sao Đông
Phương Bất Bại lại từ chối tuyệt thế võ công, chẳng lẽ giáo chủ không
muốn làm, lại muốn làm một tên vô danh tiểu tốt sao? Mà Hác trưởng lão
thì nhìn chằm chằm quyển sách trên tay Đông Phương Bất Bại, trong miệng
“ô ô” thành tiếng, dường như chỉ hận không thể mọc thêm một cánh tay ra
để chộp lấy Quỳ Hoa Bảo Điển kia. Nhậm Ngã Hành sắc mặt cũng thay đổi
không ngừng, dường như không ngờ tới Đông Phương Bất Bại lại cự tuyệt
miếng mồi ngon này, trực tiếp đem bí kíp trả lại cho hắn. Mãi lâu sau,
Nhậm Ngã Hành mới nói: “Nếu ta đã ban cho ngươi, sao có thể nhận lại.
Ngươi cứ giữ đi, luyện hay không thì tùy ngươi.”
Trong giọng nói của Nhậm Ngã Hành đã ẩn ẩn có chút tức giận, cho nên Đông Phương Bất
Bại không dám tiếp tục đòi trả lại, chỉ đành đem bí kíp cất vào trong
lòng, sau đó ôm quyền nói: “Đại ân đại đức của giáo chủ, thuộc hạ suốt
đời khó quên, cho dù có phải vì giáo chủ mà liều cái mạng này thì thuộc
hạ cũng cam lòng.” Nam nhi rất ít rơi lệ, vậy mà Đông Phương Bất Bại hai mắt lại rưng rưng, giọng nói cũng nghẹn ngào, xem ra là vô cùng cảm
kích.
Phần cảm kích này thật giả bao nhiêu, ngay cả chính hắn
cũng không rõ. Ở trong thành Lạc Dương, tự tay Hướng Vấn Thiên tìm đến,
đưa cho hắn một cái hộp nhỏ. Mà bên trong cái hộp đó, ngay cả nằm mơ hắn cũng chưa từng dám mơ đến, lại là vật báu trấn giáo mà năm đó mười đại
trưởng lão liều mạng đoạt về, Quỳ Hoa Bảo Điển. Trong bảo điển võ công
vô cùng tinh diệu, đã là người học võ, nhìn thấy nó không thể không động lòng, chỉ là cái giá phải trả cũng quá lớn, “Muốn luyện thần công,
trước phải tự cung.” Nếu như không có An An, nhất định hắn sẽ không do
dự. Nhưng An An, nàng đối với hắn tựa như không khí, An An thông minh
như vậy, ngoan ngoãn dễ bảo như vậy, chỉ cần nghĩ đến cái tên này, trong lòng hắn liền đau đớn chua sót. Nàng rất kiên cường, cho dù có rời xa
hắn cũng sẽ sống tốt. Nhưng mà hắn lại là người không nỡ buông tay. Hắn
đã hao tâm tổn trí, kiên quyết chặt đứt đường lùi của nàng, buộc nàng
vào với mình như thế, làm sao có thể bỏ mặc nàng một thân một mình đối
mặt với chốn chém giết, mà đôi khi lòng người lại còn đáng sợ hơn cả đao kiếm này.
Đông Phương Bất Bại quyết không cam lòng cả đời phải
quỳ gối dưới chân người khác, nhưng nếu ngay cả người mình yêu cũng
không giữ được, thì ngai vàng kia còn có ý nghĩa gì? Hắn tình nguyện lựa chọn một con đường gian nan hơn. Bởi vì con đường ấy, dẫu có nhiều
chông gai trắc trở, thì vẫn sẽ có một người đi cùng hắn.
Các
trưởng lão thấy hắn đã cự tuyệt như vậy mà Nhậm Ngã Hành vẫn đem Quỳ Hoa Bảo Điển cho hắn, âm thầm cảm thấy hâm mộ vô cùng. Tiểu tử thối tha này thật may mắn, có thể được giáo chủ coi trọng như vậy. Ngoại trừ Khúc
Dương vẫn ngồi bất động, ánh mắt những người khác đều tập trung vào Đông Phương Bất Bại, trong đầu không ngừng tính kế làm sao để lừa lấy bí kíp từ trong tay hắn mà xem. Ngay cả thủ hạ tâm phúc nhất của Nhậm Ngã Hành là Hướng Vấn Thiên cũng hít một hơi lạnh. Nhậm giáo chủ của hắn không
biết tại sao mà đãi ngộ hậu hĩnh cho Đông Phương Bất Bại như thế.
Vì chuyện này mà mọi người ở đây đều nảy sinh tâm tư riêng. Bọn họ ôn hòa
nói mấy câu, sau đó đều cáo từ mà đi. Tả An Chi đang chuẩn bị lui, lại
bị Nhậm Ngã Hành gọi lại: “Phạm trưởng lão, cô lưu lại một lát, ta có
việc muốn hỏi.”
Hắn muốn hỏi chuyện gì, Tả An Chi cũng đoán
được. Nàng và Đông Phương Bất Bại diễn lâu như vậy mà hắn vẫn còn chưa
tin hoàn toàn. Nay Đông Phương Bất Bại lại không chịu luyện Quỳ Hoa Bảo
Điển, hắn không nảy sinh nghi ngờ mới là lạ. Đem nàng lưu lại một mình,
hoặc sẽ thử nàng, hoặc sẽ châm ngòi li gián. Chính là chuyện đã đến nước này, đã không còn có gì có thể dao động được nàng. Cho dù Đông Phương
Bất Bại có muốn giết người phóng hỏa, chiếm núi xưng vương, thì nàng
cũng sẽ đi theo hắn làm cướp.
Mọi người nối đuôi nhau mà ra, chỉ còn Tả An Chi và Hướng Vấn Thiên vẫn ngồi yên tại chỗ.
“Phạm trưởng lão, nghe nói cô và Đông Phương huynh đệ có chút ân oán cá nhân, không biết là vì chuyện gì? Các người đều là trưởng lão trong giáo,
phải cố gắng tốt với nhau, nếu bất hòa thì không hay.” Nhậm Ngã Hành vẫn như lần đầu nàng gặp, hòa ái dễ gần. Hắn tuy chỉ hơn Tả An Chi mười
tuổi, nhưng nói chuyện lại như bậc tiền bối đi trước lâu năm.
Hướng Vấn Thiên thấy Tả An Chi cúi đầu không nói, liền cười: “Chuyện này là
giáo chủ không biết, Đông Phương huynh đệ với Phạm cô nương cũng chỉ là
chuyện nữ nhi thường tình thôi, mấy ngày nữa là tốt rồi. Bọn họ làm sao
dám để giáo chủ lo lắng.”
Hắn mở to mắt ngây thơ, bộ dạng rất
buồn cười. Nhậm Ngã Hành lại ngầm hiểu, tiếp lời: “Việc này ta thật
không biết. Đông Phương huynh đệ tướng mạo anh tuấn, tương lai đầy hứa
hẹn, trong nhà lại chưa có thê tử, coi như là xứng đôi với cô. Hai
người đã có ý với nhau, lại không còn trưởng bối. Thế này đi, ta tự mình làm chủ cho hai người, để hai người kết làm phu thê. Như thế nào? Coi
như là tạo niềm vui trong giáo.”
“Giáo chủ thứ tội, thuộc hạ
không dám phục mệnh.” Tả An Chi lập tức đứng lên, nhìn thẳng Nhậm Ngã
Hành, “Nếu giáo chủ đã hỏi, thuộc hạ cũng không dám giấu. Đông Phương
Bất Bại đã sớm cưới một đống tiểu thiếp về nhà, lại dối gạt thuộc hạ là
chưa lấy ai. Thuộc hạ nghĩ, nếu ông nội thuộc hạ còn sống, cũng sẽ không để cho thuộc hạ lấy người như vậy.”
Nữ nhân trên giang hồ không giống với các gia đình giàu có nhiều quỷ củ, loại phụ nữ muốn chồng chỉ có mình mình cũng không phải ít. Cho nên Nhậm Ngã Hành chỉ nhíu mày
nói: “Hướng huynh đệ, ngươi nói việc này phải làm sao mới được?”
Hướng Vấn Thiên cười nói: “Phạm trưởng lão, Đông Phương huynh đệ đã đem tiểu
thiếp của hắn giết hết rồi, có thể thấy được hắn đối với cô là thật
lòng.”
“Ta tuy là nữ tử giang hồ, nhưng từ nhỏ cũng đọc sách
thánh hiền, đạo lý cái mình không muốn thì đừng làm cho người ta, ta
hiểu rất rõ ràng. Hắn hôm nay đối với tiểu thiếp của hắn như thế, chắc
gì ngày sau không làm vậy với ta. Đông Phương Bất Bại chẳng qua chỉ muốn lợi dụng ta, hắn vốn tưởng làm như vậy là bịt miệng thế gian, ai ngờ
chỉ khiến mọi người cười chê. Giáo chủ, ngài có giết ta, ta cũng không
gả cho hắn.” Tả An Chi cúi mặt, vẻ mặt vô cùng đau buồn, nước mắt không
ngừng chảy xuống.
“Không thành thân thì không thành thân, ta
làm sao chỉ vì chuyện đó mà giết cô. Cô tương lai nhìn trúng ai trong
giáo, ta sẽ thay cô làm chủ.” Nhậm Ngã Hành trấn an nàng vài câu, sau đó cho lui. Hắn nhìn theo bóng nàng đi khuất, mới nói với Hướng Vấn Thiên: “Hướng huynh đệ, ngươi nghĩ nàng nói thật sao?”
“Nàng cũng chỉ
là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, không đáng lo. Cái chính là Đông
Phương Bất Bại kia, đã được giáo chủ ưu ái mà lại không vui, rượu mời
không uống muốn uống rượu phạt.” Hướng Vấn Thiên nhớ tới sự coi trọng
của Nhậm Ngã Hành với Đông Phương Bất Bại, liền khó chịu nói.
Nhậm Ngã Hành lắc đầu nói: “Đông Phương huynh đệ vô cùng trung thành, không
ham hư danh, ngay cả ta ban cho hắn Quỳ Hoa Bảo Điển hắn cũng không dám
nhận. Hướng huynh đệ đừng nghi ngờ.”
Hướng Vấn Thiên vội la lên: “Hắn đương nhiên không ham hư danh, hắn chẳng qua là không muốn…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Nhậm Ngã Hành cắt ngang: “Hướng huynh đệ, không cần gây thêm thị phi, ta tự có tính toán.” Thấy giáo chủ trầm mặt
xuống, Hướng Vấn Thiên không dám nói nữa, đành lui ra. Chỉ còn một mình
Nhậm Ngã Hành ngồi trong đại điện, lại không biết nghĩ tới cái gì mà lộ
ra một nụ cười xảo trá.