Phất Y

Chương 24: Giang hồ hiểm ác

Tiểu đạo sĩ hô to một tiếng, sau đó vội chạy xuống bếp tìm nước. Mọi
người trong quán cũng không ngăn hẳn, lẳng lặng đứng một bên nhìn hắn
xắn tay áo, cầm theo xô nước đi dập lửa. Chính là cả bể dầu kia, làm sao dễ dập như vậy. Đợi cho đến khi lửa tắt, thì đã qua nửa canh giờ, cả
người lão đạo sĩ đã cháy rụi, không còn một chút hơi thở nào.

“Ngươi là ai? Vì sao phải hại sư phụ của ta?” Tiểu đạo sĩ thấy sư phụ đã chết, vừa vội vừa tức xoay người lại, run rẩy hỏi Tả An Chi.

Khách
trong quán từ lúc lửa cháy đã bỏ chạy hơn một nửa, những người muốn ở
lại xem náo nhiệt cũng bị tiểu nhị trong quán đuổi đi. Tả An Chi đi ra
đằng sau, gọi người mang một chậu nước đến cho nàng rửa mặt, thay đổi
quần áo mới rồi đi ra. Tên đạo sĩ cười thấy nàng mỉm cười, mắt ngọc mày
ngài, da thịt trơn bóng trắng như tuyết, liền đánh mất luôn bộ dạng hùng hổ vừa rồi.

Nàng còn đang định mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc: “Tả sư muội, là muội.”

Mọi người trong quán đều nhìn về phía âm thanh kia. Tả An Chi thở dài, cố
nặn ra một nụ cười, xoay người lại chào: “Mạc sư huynh.”

Thanh
niên đang há hốc miệng đứng ngoài cửa kia, không phải ai xa lạ mà chính
là Mạc Tùng Bách. Hắn vội vàng bước tới gần nàng, lại nhìn đám người
đang vây quanh tiểu đạo sĩ kia, nghi hoặc nói: “Đây không phải là Thiên
Môn sư đệ phái Thái Sơn sao? Ngũ Nhạc chúng ta đồng khí liên chi, Tả sư
muội vì sao lại sai người bao vây hắn? Có phải là có người định đả

thương hắn, cho nên muội đây là đang che chở cho hắn không?”

Tiểu đạo sĩ tên Thiên Môn nghe được lời ấy thì tức đến hộc máu, nói: “Thì ra yêu nữ kia họ Tả. Ngươi còn gọi nàng là sư muội sao? Tung Sơn Tả chưởng môn từ sớm đã truyền thư cho các đại môn phái, nói Tả An Chi cấu kết
với Ma giáo, cho nên trục xuất nàng khỏi sư môn rồi. Đồ vong ân bội
nghĩa, võ lâm chính đạo mỗi người đều có quyền chém chết. Hơn nữa, mấy
ngày trước, việc Tả An Chi nhậm chức trưởng lão của Ma giáo, còn ai
không biết. Nàng vừa rồi còn thiết kế cạm bẫy giết sư phụ của ta…”

Tuy rằng không tự mình ra tay, nhưng quả thực nàng là người dựng nên kế lấy mạng chưởng môn Thái Sơn. Nàng vốn trong lòng không vui, nhưng nghe
thấy câu “mỗi người đều có quyền chém giết”, thì áy náy tan thành mây
khói. Tả An Chi không cười nữa, lạnh lùng nói: “Mỗi người đều có quyền
chém giết? Ai đưa ra quy định này? Trước không nói đến chuyện ta tới
Nhật Nguyệt Thần giáo là do bị Tả Lãnh Thiền sai khiến. Mà cho dù ta
thật sự không muốn ở Tung Sơn nữa thì cũng là chuyện riêng của ta. Ta
thích môn phái nào thì gia nhập môn phái đó, ngươi quản được sao? Hay là Ngũ Nhạc kiếm phái là một đám thổ phỉ bắt người?”

“Câm miệng.”
Mạc Tùng Bách quát to, vẻ mặt khổ sở nhìn nàng: “Tả sư muội, là bởi vì
ta đã không kịp nhìn thấy cái khăn cầu cứu muội để lại, cho nên mới
khiến muội phải đi vào con đường này. Nhưng muội cũng không nên làm nhục môn phái, khi sư diệt tổ. Ta biết, muội là bị Đông Phương Bất Bại của
Ma giáo ép buộc, nếu bây giờ muội chịu quay đầu hối cải vẫn còn kịp. Ta
sẽ đưa muội về Tung Sơn thỉnh tội với Tả chưởng môn, nói rõ nguyên do,
hắn chắc chắn sẽ tha thứ cho muội, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

“An An, thì ra nàng là bị ta ép buộc sao?” Đông Phương Bất Bại rửa sạch mặt xong liền đi ra, đứng bên cạnh Tả An Chi, ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng.

“Chàng nói xem?” Tả An Chi tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, người khởi
xướng việc này còn không phải hắn sao? Sau đó, nàng mới quay đầu lại
nhìn Mạc Tùng Bách, nghiêm túc nói: “Không còn kịp nữa rồi, muốn ta quay đầu lúc này là không thể. Mạc sư huynh, huynh là người tốt, có một số
chuyện huynh cần phải biết. Ta vốn là người do Tả Lãnh Thiền phái đến
bên cạnh Đông Phương Bất Bại để thám thính tình hình. Cho nên, nếu ta có cấu kết với Ma giáo, cũng là do hắn sai khiến. Sau đó, hắn thấy sự tình bại lộ, nên quyết định từ bỏ con tốt thí là ta, để cho mọi người trên
giang hồ đuổi giết ta. Nếu ta không may mắn thoát chết, oan khuất này ta biết phải giãi bày cùng ai? Thầy của ta, nhà của ta đều không phải ở
Tung Sơn, ta không nợ phái Tung Sơn cái gì, là phái Tung Sơn có lỗi với
ta. Ta vốn vô tội, tại sao lại phải đi thỉnh tội? Huynh mặc dù tâm tình
lương thiện, nhưng huynh phải nhớ điều Đằng La cô nương khi còn sống đã
nói, đối với người ngoài không cần quá tốt. Tả Lãnh Thiền là người có dã tâm, huynh phải đề phòng.”

Nàng do dự một chút, lại liếc mắt
nhìn Đông Phương Bất Bại một cái, nói tiếp: “Đằng La cô nương, vốn cũng
là người được Đông Phương Bất Bại phái tới bên cạnh huynh. Nàng tuy là
người trong Ma giáo, nhưng không hề có chút ác ý nào. Trong Ma giáo,
người người không phải ai cũng xấu, mà trong chính phái, người người
không phải ai cũng tốt. Huynh từng chiếu cố ta rất nhiều, cho nên hôm
nay ta sẽ thả cho huynh đi. Nhưng nếu sau này huynh rút kiếm với người
trong Ma giáo, thì chúng ta sẽ thành kẻ địch, không cần thủ hạ lưu tình. Bảo trọng, đây là lời trăng trối của Đằng La cô nương.”

Nàng phất tay, tất cả đám người trong quán rượu, từ tiểu nhị đến diễn xiếc, tất cả đều nghênh ngang đi theo nàng.

Trận chiến này, Tả An Chi không tổn thất một người một ngựa nào đã giết chết được chưởng môn một phái. Vì thế, người trong Thanh Long đường không
dám coi thường nàng nữa, nàng ra lệnh gì đều nhất nhất tuân theo. Nàng
không mở miệng, thì bọn họ cũng không dám há mồm.

“Đây mới là bộ dạng chân chính của nàng sao?” Đông Phương Bất Bại giục ngựa chạy lên, cùng nàng sóng vai mà đi.

“Người nóng nảy cũng muốn cắn con thỏ.” Tả An Chi thản nhiên nói. Nàng đã từng đọc trong tiểu thuyết, thấy có những người bị oan khuất, rơi vào cảnh
thập tử nhất sinh, nhận hết đau khổ, cuối cùng đến lúc chứng minh được
bản thân trong sạch rồi, lại bi thương rơi lệ: trên đời này vẫn có công
đạo a. Nhưng rốt cục thì sao, những gì hắn đã mất đi cũng không bao giờ
trở lại. Không, nàng không cần như vậy. Nàng trong sạch hay không không
cần người khác phải chứng minh, công đạo chính là nằm trong lòng nàng,
không cần người khác phải đồng tình. Bạn chết cho mình sống, đó là con
đường nàng lựa chọn để sinh tồn. Hai bàn tay của nàng, bây giờ rõ ràng
vô cùng sạch sẽ trắng trẻo, nhưng chính nàng lại vẫn nhìn thấy vết máu
dính trên đó. Nếu Mạc Tùng Bách có thể tìm thấy nàng trước Đông Phương
Bất Bại, có lẽ mọi thứ sẽ khác? Đáng tiếc, trên đời vốn không có “nếu
như…”

“Không phải là ‘Con thỏ nóng nảy cũng muốn cắn người’ sao?” Đông Phương Bất Bại cười nói.

“Ta là con thỏ ư?” Tả An Chi trừng mắt nhìn hắn.

“Nàng đương nhiên không phải con thỏ, nàng so với con thỏ còn lợi hại hơn, ít nhất cũng biết bỏ lại khăn tay cầu cứu.” Đông Phương Bất Bại đột nhiên
nhảy khỏi mình ngựa, lập tức ngồi lên ngựa của nàng, hai tay của hắn vô
cùng thân mật ôm thắt lưng Tả An Chi, hơi thở nóng rực như có như không
thổi vào gáy nàng: “An An, đừng suy nghĩ nhiều, giống như nàng nói vậy,
chúng ta cũng chỉ là muốn sống sót mà thôi. Nhưng mà cái khăn tay kia rõ ràng là khăn tay đính ước, tại sao nàng lại đưa cho Mạc Tùng Bách a,

hôm nay lại còn không giết hắn, cả tiểu đạo sĩ phái Thái Sơn nàng cũng
tha, có phải là coi trọng hắn không?”

Tả An Chi thiếu chút nữa
lảo đảo rơi xuống, lại quên mất mình có thể đá Đông Phương Bất Bại xuống ngựa. Nàng cố ổn định thân mình, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn: “Cái này
chàng cũng đoán được?”

“Ta lập tức quay lại giết hắn và tên tiểu đạo sĩ kia.” Đông Phương Bất Bại thấy nàng không phủ nhận, liền hừ một
tiếng, làm bộ định nhảy xuống.

“Đi nhanh về nhanh.” Tả An Chi một chút cũng không ngăn cản hắn.

Đông Phương Bất Bại thấy vậy, lại ôm chầm thắt lưng nàng, chặt đến nỗi nàng
không cựa quậy được. Sau đó hắn tò mò hỏi: “Nàng làm sao biết ta không
định giết bọn hắn?”

“Chưởng môn phái Hành Sơn bệnh tật, hầu hết
mọi chuyện đều do Mạc Tùng Bách đảm đương. Mà chưởng môn Thái Sơn đã
chết, nếu giết Thiên Môn, như vậy Thiên Tùng sẽ bớt một mối họa ngầm.
Hằng Sơn thì chỉ có một đám ni cô mặc kệ sự đời, Nhạc Bất Quần phái Hoa
Sơn đã được Tả Lãnh Thiền cứu. Chàng chẳng lẽ định giết Mạc Tùng Bách và Thiên Môn tiểu đạo sĩ để làm mạnh thêm vây cánh của Tả Lãnh Thiền sao?” Tả An Chi thừa lúc hắn lơ là, bỗng nhiên giật mạnh khuỷu tay đánh vào
bụng hắn một cái, lại mượn lực nhảy lên con ngựa của Đông Phương Bất
Bại. Sau đó, nàng đắc ý cười, giục ngựa chạy như bay.

Đông
Phương Bất Bại bất đắc dĩ sờ sờ cằm, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Càng ngày càng lợi hại, không biết là ta nên cao hứng hay thất vọng đây?” Hắn
đang định đuổi theo, bỗng nghe con ngựa đằng trước hí dài một tiếng, sau đó điên cuồng mà chạy, sau đó khuỵu xuống, mà Tả An Chi thì giống như
một hòn đá nhỏ, bị hất văng đi.