Thật ra trải qua một ngày như vậy cũng không có gì không ổn, tay làm hàm nhai, chính là một trải nghiệm mới cho nàng. Bất quá…Tả An Chi giơ hai
bàn tay dưới ánh mặt trời, nhìn tới nhìn lui. Nếu như nàng chỉ là một kẻ hầu hạ làm việc nặng nhọc để kiếm sống, vậy tại sao bàn tay này không
những không thô ráp chai sạn, ngược lại lại trắng nõn mịn màng?
Không nghĩ ra được câu trả lời, vậy thì không nghĩ nữa. Vừa rồi chuyển gỗ,
tay bị vụn gỗ đâm bị thương mấy chỗ, chỗ vết thương đang không ngừng nhỏ máu. Nhưng không tìm thấy băng vải để băng bó, cho nên nàng cũng chỉ
đành lau tay vào vạt áo. Trong đầu Tả An Chi lại không ngừng suy nghĩ
tới chuyện khác, bây giờ ăn no rồi, cũng nên tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Nhưng mà có ai có thể nói cho nàng, nàng bây giờ là đang ở đâu không? Tả An
Chi nghĩ, nếu bây giờ tùy tiện túm một người trên đường lại hỏi thăm,
phỏng chừng sẽ bị họ nghĩ là con điên.
Một trận gió lạnh thổi
qua, cuốn theo vài chiếc lá rụng bám trên áo nàng. Tả An Chi sợ run
người, liền quyết định tạm thời đến cái phòng củi sáng nay nàng ở để
nghỉ. Tuy là nơi đó sàn nhà rất lạnh, nhưng ít ra cũng tốt hơn đứng đây
cho gió thổi.
Nàng vừa định bước chân, chợt nghe thấy xa xa có
tiếng bước chân dồn dập, hơn nữa càng ngày càng lại gần. Sau đó lại vang lên một thanh âm hớt ha hớt hải: “Tiểu Cường, tiểu Cường của ta đâu?”
Đột nhiên trong đầu nàng có một linh cảm không nói rõ được, chỉ tự nhiên
khiến cho tóc gáy nàng dựng đứng, sau đó vội vàng chạy về phía trước.
Nhưng hiển nhiên nàng chạy còn chưa đủ nhanh, đã bị đám người kia đuổi kịp,
bao vây lấy, sau đó một tên mập từ trong đám bước ra, thở hổn hển, nước
mắt nước mũi chảy ròng ròng, lên án nàng: “Tiểu Cường của ta, có phải bị ngươi ăn vụng không?”
Ăn…Nói như vậy hẳn là không phải con gián
(trong tiếng Hán, con gián cũng là tiểu cường). Không kịp suy nghĩ rốt
cục tiểu Cường là cái gì, Tả An Chi đã theo bản năng mà phủ nhận: “Tuyệt đối không phải.”
“Gạt người, vậy xương gà trong phòng bếp ở đâu
ra, huống chi trên người ngươi còn dính máu, nhất định là vết máu của
Tiểu Cường. Tiểu Cường đáng thương của ta, mỗi ngày sáng sớm đều cất
tiếng gáy, chưa bao giờ nhầm giờ, ngươi tại sao lại chết thảm như vậy?”
Tên mập mạp dùng ống tay áo lau nước mắt, miệng vẫn không ngừng gào
khóc.
“Ngươi còn gì để nói?” Sau đó thanh niên quái dị lúc sáng mở miệng, hai tay hắn chắp sau lưng, miệng nở nụ cười ác ý nhìn nàng.
Khó trách trong phòng bếp một người cũng không có, lại còn bày sẵn thức ăn, hóa ra là đào hố chờ nàng nhảy vào. Tả An Chi bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Ta chỉ có một câu muốn nói.”
Thanh niên kia tò mò nhướn mày: “Nói gì?”
Tả An Chi nghiêm túc nói: “Con gà kia ăn hơi dai, có phải là vì để lửa quá lớn không?”
Tên mập mạp kia nghe xong liền vội vàng phản bác: “Sao lại thế được, rõ
ràng là lửa rất vừa, ta mấy chục năm làm đầu bếp làm sao có thể nhầm
được…” Hắn đang thao thao bất tuyệt, liền khựng lại, sau đó xấu hổ nhìn
thanh niên kia, không nói nữa.
Thanh niên kia sắc mặt không thay đổi, nói: “Lão Phạm, hôm qua ta bảo lão mua gà mái, lão đã mua chưa?”
Tên mập mạp kia ngây người một lúc, đại khái định hỏi là con gà mái gì cơ,
nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của thanh niên kia, không dám mở miệng
hỏi, chỉ run rẩy đáp: “Mua…Mua.”
“Ta bảo ngươi hôm nay làm gà
nướng với nhân sâm trăm năm, như vậy bây giờ ăn được rồi chứ? Sai người
mang tới phòng ta đi.” Thanh niên kia định xoay người đi.
“Không…Đã không còn.” Tên mập mạp kia đột nhiên thông minh ra, chỉ vào Tả An Chi
lớn giọng nói: “Ta đã làm xong đặt ở trên bàn, lại bị nàng ăn vụng hết
rồi.”
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lí do. Tả An
Chi cũng lười giải thích, cho nên không nói gì, chỉ giương mắt nhìn hai
người bọn họ kẻ tung người hứng diễn trò trước mặt nàng.
“Ngươi
có biết một cây nhân sâm trăm năm trị giá bao nhiêu bạc không? Vốn ta
thấy ngươi là bán mình chôn cha, là một đứa con có hiếu, mới cho ngươi
đến đây làm việc, không ngờ ngươi lại dám làm chuyện như vậy.” Thanh
niên kia thu lại bước chân, sau đó tỏ ra vô cùng đau đớn, vung tay áo:
“Nếu không phạt ngươi, người khác chẳng phải sẽ nói Đông Phương Bất Bại
ta thưởng phạt không phân minh? Người đâu, đem nàng kéo ra ngoài đánh
hai mươi trượng, Lão Phạm không trông chừng được đồ ăn, cũng đánh mười
trượng.”
Tin tức này làm cho Tả An Chi ngẩn người, không chút phản kháng gì, để mặc người ta kéo đi.
Bán mình chôn cha…Đứa nhỏ này thân thế cũng quá thê thảm rồi, trách không
được tại sao chỉ có mỗi áo vải thô màu trắng mặc trên người, thì ra là
đang để tang. Mà càng đáng sợ hơn là, người trước mắt nàng vừa xưng là
Đông Phương Bất Bại. Không biết hắn có phải chính là cái tên mưu mô xảo
quyệt, giết người không chớp mắt, ma giáo giáo chủ trong truyền thuyết
không? Nếu bỏ qua việc người trước mắt này vẫn còn trẻ, chỉ đơn thuần để ý tới gu thẩm mỹ của hắn, thì quả thực rất giống.
Cây gậy cách
cách cách cách cách, không ngừng đập trên người nàng, Tả An Chi bắt đầu
gào khóc thảm thiết. Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, vị Đông Phương Bất
Bại kia như cười như không đứng bên cạnh xem nàng bị đánh, hoàn toàn
chính là bộ dạng sung sướng khi người khác gặp tai họa, hơn nữa cũng
không có ý tứ tha cho nàng.
Sau khi bị đánh xong hai mươi trượng, nàng bị tống về một cái phòng nhỏ cũ nát âm u. Nhìn mạng nhện trên đỉnh đầu, Tả An Chi cảm thấy cuộc đời thật đáng buồn, rõ ràng nàng có một
nguyện vọng rất tốt đẹp, nhưng cuối cùng lại bị vị giáo sư cẩu thả của
mình phá hỏng. Nhưng bây giờ phải làm sao để trở về đây?
Giáo sư
nói, chỉ khi tính mạng gặp nguy hiểm thì mới có thể trở về. Hiện tại đi
tìm dây thừng thắt cổ? Vừa nghĩ đã thấy khiếp, nhỡ đâu không chết được
mà biến thành người thực vật thì sao? Mà kể cả không biến thành người
thực vật, chỉ câm điếc thôi thì cũng thực bi thảm. Vậy còn cắt cổ tay?
Nàng thật sự không đủ dũng khí cầm đao xuống tay với chính mình, hơn
nữa, sau đó lại còn phải nhìn máu me chảy lênh láng một lúc mới chết. Mà muốn nhảy sông thì cũng phải biết gần đây có con sông nào không chứ, mà trước mắt cơ thể đang đau đớn thế này mà bảo nàng ra ngoài tìm thì rất
khó khăn. Uống thuốc độc thì càng không cần phải nói, độc dược duy nhất
nàng biết là thạch tín. Mà thứ độc dược này không biết có ai chịu bán
cho không, mà có bán thì nàng cũng không có bạc mà mua.
Có người
nói, sống được còn khó hơn là chết. Nhưng Tả An Chi lần này đã sâu sắc
nhận ra thêm một chân lý khác, đó chính là cho dù có chết, cũng không
phải là chuyện dễ dàng a.
Nếu tạm thời không chết được, vậy thì
phải sống cho tốt. Trong cuộc sống bạn có thể chơi, nhưng không thể
biến cuộc sống thành trò chơi. Thực sự phải hòa nhập với nơi này, không
thể tiếp tục lấy thái độ coi thường hết thảy như trước được, bằng
không…Tả An Chi nhớ tới Đông Phương Bất Bại kia, cảm thấy miệng vết
thương càng đau. Nàng cố gắng rướn người trèo lên giường, bắt đầu tự hỏi tại sao Đông Phương Bất Bại lại có địch ý với nàng. Nếu hắn thật sự là
ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại mà nàng đắc tội hắn, chỉ sợ cuộc
sống của nàng dùng từ không tốt lắm để hình dung là không đủ.
Một đao dứt khoát giết nàng còn chưa tính, nhưng với thủ đoạn của hắn, nói
không chừng sẽ giữ mạng nàng để chậm rãi tra tấn, làm cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong. Thí dụ như hắn có thể đem nàng giam
vào phòng tối, tối đến nỗi không nhìn thấy rõ cả năm đầu ngón tay, mươi
mười lăm năm. Tả An Chi run rẩy, bắt đầu không ngừng tưởng tượng mình
chính là con chuột đáng thương, không ngừng cuống cuồng chạy trốn khỏi
móng vuốt của con mèo.