Kéo Tả An Chi còn đang mờ mịt ra sau lưng, Đông Phương Bất Bại cầm kiếm, lạnh lùng nói: “Ngàn dặm xa xôi đến mai phục ở Thái Hành Sơn này, còn
không phải vì muốn bắt ta sao? Ra đi.”
Để tránh nghi kỵ của
Triệu trưởng lão, hắn bình thường vô cùng ẩn nhẫn, nhưng lúc này Đông
Phương Bất Bại không thèm che dấu sự cuồng ngạo của mình nữa, hắn tựa
như một thanh bảo kiếm đã xuất đầu khỏi vỏ, lóe ra ánh sáng.
Cách đó không xa, từ trong một cái lều cỏ rách nát, đột nhiên một đám người
xông ra, hoặc bằng đường cửa sổ hoặc qua vách tường, binh khí chỉnh tề,
vây quanh hai người bọn họ. Sau đó, một lão già râu tóc bạc phơ mới chậm rãi bước ra, đúng là chưởng quản Phong Lôi đường Triệu trưởng lão. Ông
ấy đã già, nét mặt cũng nhiều nếp nhăn, nhìn quét qua Đông Phương Bất
Bại một cái, sau đó tập trung nhìn vào người đang đứng cạnh hắn.
Một kẻ đứng cạnh ông ta dường như rất thiếu kiên nhẫn, cho nên hét lên
thành tiếng, sau đó bốn phía mọi người hô ứng hắn. Triệu trưởng lão trầm ngâm một lát, rồi giơ tay ý bảo mọi người im lặng, nói: “Tả cô nương,
lão phu với cô nương không thù không oán, lão phu cũng biết cô không ưa
gì Đông Phương Bất Bại. Nói như vậy, lần này cô đi cùng hắn chẳng qua là vì bị hắn ép buộc. Nếu như bây giờ, cô nương lại đây, ngày sau lão phu
nhất định sẽ không bạc đãi cô nương.”
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Tả An Chi.
Đông Phương Bất Bại “phì” một tiếng cười: “Nếu như lời của ngươi mà đáng tin thì heo mẹ cũng có thể trèo cây rồi. An An, cô biết nên tin ai chứ?”
Tả An Chi từ sau lưng của Đông Phương Bất Bại bước ra, cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, ta đương nhiên biết ta đáng tin, trên đời này chân chính tin được chỉ có thể là mình.
Nàng làm sao lại không biết, Triệu
trưởng lão nếu thật sự muốn tha cho nàng, vậy thì tại sao không sớm nói
rõ chân tướng. Bị Tung Sơn trục xuất khỏi sư môn, nàng đã không còn chỗ
dung thân ở danh môn chính phái. Nay, trước con mắt của rất nhiều người ở đây, nếu nàng ruồng bỏ người che chở nàng là Đông Phương Bất Bại, tất
sẽ bị khinh bỉ. Tương lai muốn trụ lại ở Ma giáo, chỉ còn cách dựa hoàn
toàn vào sắp xếp của Triệu trưởng lão. Ông ta tính toán như vậy, chẳng
qua cũng chỉ là muốn lợi dụng giá trị của nàng mà thôi.
Nếu kiểu gì cũng là bị lợi dụng, tính ra, ít nhất cho tới bây giờ, ngoại trừ hai mươi trượng kia, thì Đông Phương Bất Bại đáng tin hơn nhiều lắm.
Mà quan trọng hơn là, từ lúc nàng ở trong thế giới này đến giờ, lần nào
mọi người càng khách sáo với nhau, thì tín nhiệm giữa bọn họ càng thấp.
Trung thành hữu nghi, kiên định tin tưởng nó phải được biểu hiện qua
thực tế, chứ không phải là hoa trong gương, trăng trong nước. Ở thế giới xa lạ này, giết chóc máu me là chuyện thường nhật, nhưng đôi khi vẫn có thể nhìn thấy hai người bạn kề vai sát cánh cùng chiến đấu. Họ quay
lưng vào nhau, sẵn sàng để lộ ra điểm yếu nhất của mình cho đối phương.
Đó mới là sự chân thành tin tưởng tuyệt đối.
Đấy là thứ nàng muốn thấy.
Đấy cũng là thứ nàng hi vọng có được.
Cho nên, mặc kệ trước đây có thù oán gì, nhưng chỉ cần Đông Phương Bất Bại
không phản bội nàng, thì nàng sẽ không phản bội hắn. Nàng còn muốn ở bên cạnh người này, để xem nam tử gọi là Đông Phương Bất Bại kia, làm cách
nào để từ vũng bùn bò lên bậc thang cao nhất, viết nên thần thoại bất
bại.
Huống chi, việc sớm biết người chiến thắng chính là mấu
chốt cuối cùng, mạo hiểm như vậy cũng đáng giá. Chính là nàng chỉ có một hoài nghi…sau khi nàng bước vào đây rồi, lịch sử liệu có còn đi theo
con đường cũ? Đông Phương Bất Bại liệu có còn là người chiến thắng
không?
Không đợi nàng nghĩ nhiều, đám người của Triệu trưởng lão đã không kiên nhẫn xông lên. Tả An Chi hít một hơi, quyết định đánh bạc một phen. Dù sao nếu chết, cũng không cần đến mười tám năm sau mới có
thể trở thành hảo hán. Vì thế, nàng không trả lời câu hỏi của Triệu
trưởng lão nữa, chỉ lẳng lặng rút kiếm ra, sóng vai đứng bên cạnh Đông
Phương Bất Bại. Một động tác rất đỗi đơn giản nhưng lại làm sáng tỏ lập
trường của nàng.
Người trong giang hồ coi trọng nhất là nghĩa
khí, nàng không để ý sống chết của bản thân mà đứng bên Đông Phương Bất
Bại, khiến cho ngay cả người bên quân địch cũng phải trầm trồ khen ngợi. Có vài người thậm chí còn nói to: “Tiểu cô nương thật quá nghĩa khí,
lão tử bội phục cô.”
Tả An Chi mỉm cười. Kỳ thật ngay cả chính
nàng cũng không rõ, rốt cuộc bản thân là vì nghĩa khí mà đứng bên cạnh
Đông Phương Bất Bại, hay là vì biết chính mình sẽ không chân chính tử
vong.
Hai người chống lại hai mươi người, mà tất cả họ đều là
người của Phong Lôi đường, rõ ràng đến tận chân tơ kẽ tóc võ công của
đối phương. Chênh lệch võ công của bọn họ không xa, cho nên dù Đông
Phương Bất Bại võ công cao tới đâu, hắn cũng tự biết bản thân ngay cả
một phần thắng lợi cũng không nắm chắc. Vì thế, hắn thật không ngờ Tả An Chi lại đứng về phía hắn. Nhưng mà dù sao Đông Phương Bất Bại cũng từng trải qua nhiều chuyện, kinh ngạc cũng chỉ trong nháy mắt liền quay lại
vẻ bình thản. Hắn nói với Tả An Chi: “Bám sát theo ta, chỉ cần cẩn thận
bảo vệ chính cô.”
Triệu trưởng lão thấy mặc dù bản thân mở ra
một con đường sống cho nàng, mà Tả An Chi lại không chịu nhận, cho nên
tức giận không nhịn được, cũng cầm kiếm xông lên.
Trong lúc nhất thời, đao kiếm chạm nhau không ngừng, đều là đập về phía Đông Phương
Bất Bại. Hắn kéo Tả An Chi vừa đánh vừa lùi về phía rừng cây. Bản thân
hắn đã khó chống, lại còn phải phân tâm lưu ý đến Tả An Chi bên cạnh,
cho nên chống đỡ phi thường chật vật. Không bao lâu sau, trên người Đông Phương Bất Bại đã bị thương mấy chỗ, máu chảy ướt đẫm áo. Cũng may
không bị đâm vào vị trí yếu hại, hắn chắn một đao, sau đó quát: “Lộ Đông thất hổ các ngươi cũng muốn giết ta sao? Còn nhớ năm đó là ai thu nhận
các ngươi vào trong đường không?”
Người bị hắn quát vẻ mặt xấu
hổ, nhưng vẫn không ngừng vung đao, trong miệng nói: “Huynh đệ chúng ta
xin lỗi ngài, nhưng vì vợ con và mẹ già đều đang ở trong tay người
khác, chúng ta không thể không chịu sự điều khiển của họ, xin đừng trách chúng ta. Ngài ở dưới suối vàng có biết, tương lai báo thù đừng tìm
nhầm người.”
Đông Phương Bất Bại giận quá hóa cười, nếu chỉ nói
là vì tính mạng của người thân mà giết hắn thì thôi. Nhưng câu sau lại
còn bảo hắn sau này báo thù không cần tìm nhầm người, hừ, loại người dám làm lại không dám nhận, nhân phẩm thật là ti tiện. Trong tay hắn ánh
kiếm lóe lên, nhanh như chớp, đâm vào yết hầu người kia. Cùng lúc đó,
một thanh kiếm từ bên phải lại xẹt qua cánh tay của Đông Phương Bất Bại, để lại một vết thương dài. Tay hắn run lên, kiếm thiếu chút nữa rơi
khỏi tay.
Từ nãy tới giờ vẫn chỉ lo bảo vệ bản thân, không hề
động thủ giết người. Nhưng giờ phút này, Tả An Chi thấy tình thế của
Đông Phương Bất Bại thật sự không ổn, vì thế hung hăng cầm kiếm, đâm
mạnh vào ngực người ở gần nàng nhất, sau đó lại giơ kiếm đâm tới tên còn lại. Sức của nàng rất lớn, hơn nữa chủ yếu là từ nãy đến giờ không thấy nàng đả thương ai, cho nên mọi người không hề đề phòng nàng, mới để cho nàng dễ dàng ra tay như vậy.
Bây giờ thấy như vậy, nhất thời
đao kiếm trong tay mọi người đều hướng về phía nàng. Đông Phương Bất Bại vì một vài người cuốn lấy, không thể cứu nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn
mộ chuôi kiếm đâm tới ngực nàng. Mà vào lúc hắn phân tâm, thì lại bị
người đâm vào bụng một kiếm. Lúc nãy, trên người hắn mặc dù đầy máu,
nhưng quyết tử chiến, cho nên đám người nhát gan tiếc mạng bị hắn uy
hiếp không dám lại gần. Nay bọn chúng thấy hắn không chuyên tâm như vậy, lập tức đều hùa nhau xông tới. Tình thế lúc này vô cùng nguy ngập.
Bỗng nhiên, từ giữa không trung, một bóng đen rơi xuống, ôm lấy Tả An Chi
xoay một vòng, đem chắn hết toàn bộ đao kiếm. Sau đó, lập tức có ba bốn
người nhảy xuống, đồng loạt cầm binh khí chạy tới giúp Đông Phương Bất
Bại.
Đông Phương Bất Bại thấy có người cứu viện, tinh thần hưng phấn kêu to: “Đồng đại ca.”
Người này ước chừng khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, trông bộ dạng rất mạnh
mẽ, mặc dù bị thương, nhưng nói chuyện vẫn sang sảng. Hắn ném Tả An Chi
vào trong tay Đông Phương Bất Bại, miệng kêu lên: “Đông Phương huynh đệ, đệ mang nàng đi trước, để ta và các huynh đệ cản bọn chúng. Chúng ta
cũng là trúng gian kế của tên tặc già họ Triệu này, mới không đến cứu
đệ được.”
Hắn thấy Đông Phương Bất Bại đứng bất động, tức giận
rống to: “Còn không mau đi, nếu chúng ta đều chết ở đây, tương lai, ai
thay chúng ta báo thù?”
Thân hình hắn cao lớn, uy phong lẫm liệt cản đường kẻ địch. Đông Phương Bất Bại tuy không phải kẻ tham sống sợ
chết, nhưng vẫn hiểu rõ bên mình đang bất lợi. Vì thế, hắn cắn răng ôm
lấy Tả An Chi, thi triển khinh công chạy về rừng cây trong núi.