Edit: Đá Bào
Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Hai ngày sau kì thi tuyển sinh đại học, Nhạc Ngưỡng gần như đã kiệt sức.
Cô không ngờ điểm thi mà cô phụ trách lại có nhiều chuyện đến như vậy. Lúc thì người này người kia quên mang theo giấy dự thi, cô phải vội vã điều động mọi người đi đi về về mấy chục chuyến. Lúc thì chỗ này thảo luận chỗ kia cãi nhau inh ỏi khiến cô lại chạy đi không ngừng xử lý. Quan trọng hơn là ở đơn vị lại đột nhiên có chuyện gấp.
Tất cả những chuyện ấy liên tục xảy ra khiến cô bận tối tăm mặt mũi.
Thế nhưng buổi tối sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, công việc vẫn chưa thể kết thúc.
Có một số trường trung học nằm trong khu phố thuộc phạm vi quản lý của đơn vị Nhạc Ngưỡng. Hơn nữa đây là thành phố náo nhiệt, mọi hoạt động vui chơi ăn uống đều hội tụ ở đây, buổi tối sau kì thi là thời gian để các sĩ tử xả stress sau một kì thi đầy căng thẳng. Vì vậy sở cảnh sát càng phải tăng cường lực lượng giữ trật tự công cộng để quản lý, ngăn chặn những sự việc ngoài ý muốn có thể xảy ra.
Phải lăn lộn đến nửa đêm, cuối cùng cũng đến giờ giao ban với đồng nghiệp, Nhạc Ngưỡng toàn thân như không còn chút sức lực nào.
Giờ đây, cô thật sự rất cần một cái ôm để được sạc đầy lại năng lượng.
Đã hai ngày nay không gặp Trần Bạc Viễn, Nhạc Ngưỡng trong lòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Vì vậy, sau khi rời khỏi đơn vị, cô đến thẳng nhà riêng của anh.
Cô biết hôm nay Trần Bạc Viễn sẽ ngủ ở nhà riêng, bởi vì hôm qua phòng ngủ của anh trong ngôi nhà cũ đã bị vỡ một mảng tường sơn lớn nên phải sơn sửa lại.
Nhạc Ngưỡng lê lết cái thân thể nặng nề đi tới trước cửa nhà, ấn chuông cửa, không bao lâu đã có người mở cửa.
Trần Bạc Viễn đứng ở phía bên kia của cánh cửa, anh mặc bộ đồ ngủ, tóc vẫn còn ướt, chắc là vừa tắm xong.
“Ngưỡng Ngưỡng? Sao tan làm không nói với anh một tiếng? Anh đi đón em.”
Nhạc Ngưỡng mệt đến mức không còn sức nói chuyện, vừa nhìn thấy anh chỉ muốn nhào tới, ôm lấy anh rồi không hề nhúc nhích.
Trần Bạc Viễn khẽ giật mình, đóng cửa lại, vỗ vỗ lưng Nhạc Ngưỡng: “Làm sao vậy? Mệt à?”
“Để em ôm một lúc, sạc lại năng lượng. Hai ngày nay, pin của em đã cạn kiệt rồi…”
Vừa nói xong, Nhạc Ngưỡng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong phòng, cô hếch hếch mũi, nhìn xung quanh rồi dán mắt vào tô mì trên quầy bar: “Nửa đêm rồi mà anh còn ăn mì sao? “
Trần Bạc Viễn cười cười: “Anh cũng vừa mới về, có hơi đói bụng. Em có muốn ăn một chút không?”
Nhạc Ngưỡng cười, gật gật đầu đồng ý.
Sau đó lao nhanh đến bếp như một chú cún nhỏ đói bụng tìm đồ ăn.
Kỹ năng nấu nướng của Trần Bạc Viễn rất tốt, Nhạc Ngưỡng đã sớm lĩnh hội được điều đó.
Cô ăn một lúc hết hai tô mì, thậm chí ăn xong còn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi tỏ vẻ còn thòm thèm. Nhưng ngay sau đó cô nhận ra mình đã ăn luôn cả phần mì của Trần Bạc Viễn, vậy anh ấy đã ăn gì?
Trần Bạc Viễn dường như đã đoán được cô đang nghĩ gì, mỉm cười tỏ ý không có gì bước vào bếp tiếp tục bận bịu: “Anh lại nấu thêm một tô nữa, em no chưa?”
Nhạc Ngưỡng mỉm cười: “Em no rồi!”
Ánh mắt cô dõi theo Trần Bạc Viễn đi vào bếp, nhìn anh nhàn nhã đeo tạp dề vào, không nhanh không chậm lấy bát đũa từ trong tủ chén ra, trong lòng Nhạc Ngưỡng như có thứ gì đó tràn đầy.
Trần Bạc Viễn biết Nhạc Ngưỡng đang nhìn mình, nụ cười trên khóe môi cô vẫn chưa tan. Anh nói đùa trong lúc bận rộn: “Anh cũng không phải hoa, có gì mà nhìn chằm chằm như vậy. Em có muốn đi tắm một chút rồi đi ngủ sớm không? “
Nhạc Ngưỡng lắc lắc đầu, trong lòng như có thứ gì đó đang thúc giục cô, không tự chủ được muốn tới gần Trần Bạc Viễn, đặc biệt muốn ôm anh, sau đó hôn anh.
Nghĩ vậy, cô đứng dậy đi tới phía sau Trần Bạc Viễn, ôm chặt lấy eo anh, đầu kề sát vào tấm lưng rắn chắc của anh: “Tiếp tục nạp năng lượng, anh không cần để ý đến em.”
Trần Bạc Viễn bất đắc dĩ, cười sủng nịch, chậm rãi bỏ bó mì trên tay vào nồi.
Sau khi mì chín, liền tắt bếp đổ ra tô.
Lúc này Nhạc Ngưỡng nghĩ anh phải ăn mì, định buông anh ra để đi rửa mặt, lại bị Trần Bạc Viễn đã nắm lấy cổ tay kéo lại.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, ánh mắt dừng ở khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của Nhạc Ngưỡng.
“Ngưỡng Ngưỡng.”
Giọng anh hơi trầm, như thể bị thứ gì đó đè nén. Nhạc Ngưỡng không hiểu, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của anh, đang định hỏi một câu, đột nhiên nhìn thấy trong mắt Trần Bạc Viễn điều gì đó.
Nó giống như một ngọn lửa đang nhen nhóm.
Nhạc Ngưỡng biểu tình khẽ thay đổi, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhón chân lên, hôn lên môi Trần Bạc Viễn.
Những cảm xúc mãnh liệt ấy dâng trào lên như cơn lũ, cuồn cuộn táp vào bờ.
Trần Bạc Viễn bất ngờ siết chặt tay, đem cô gắt gao ôm vào lòng, dưới ánh đèn của quầy bar, những ngón tay của hai người thân mật đan vào nhau.
Nếu hỏi Nhạc Ngưỡng một câu, điều gì mà cô cảm thấy hạnh phúc và đẹp đẽ nhất, thì đó chính là khi cô ở gần Trần Bạc Viễn.
Ở anh có mùi hương rất dễ chịu, nhìn công việc và ngoại hình của anh có thể cho rằng anh là người thô lỗ và cứng ngắc, nhưng thực ra anh rất tinh tế và nhẹ nhàng.
Đó là khuôn mặt lạnh như lớp băng, nhưng khi anh cười, hơi ấm như tan chảy tất cả sự lạnh giá ấy.
Anh là độc nhất vô nhị, từng điểm từng điểm của anh đều khắc sâu trong trái tim Nhạc Ngưỡng.
Mọi thứ dường như diễn ra rất tự nhiên, tự nhiên như vậy mà hôn môi, đụng chạm, rồi đi lại ôm hôn, ngay cả Nhạc Ngưỡng cũng không biết chính như thế nào đã nằm ở trên giường. Cho đến khi cô cảm giác được Trần Bạc Viễn khác hẳn so với thường ngày, lúc này cô mới bừng tỉnh tìm lại lý trí, nhìn chằm chằm anh không nhúc nhích.
Trần Bạc Viễn chống tay ở hai bên, khuôn mặt căng thẳng như đang suy nghĩ điều gì đó, trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi này, Nhạc Ngưỡng phảng phất đoán được trong lòng anh suy nghĩ cái gì.
Cô ổn định lại và nắm lấy cánh tay của Trần Bạc Viễn: “Anh Bạc Viễn, em không sợ.”
Trần Bạc Viễn đột nhiên mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Nhạc Ngưỡng, anh ta thấy rõ vẻ kinh ngạc trong mắt Nhạc Ngưỡng, hai người nhìn nhau một giây, anh đột nhiên cong cong khóe môi, cúi người hôn lên trán cô.
Anh xoay người một cái, chiếc chăn bông liền bao phủ lên người Nhạc Ngưỡng.
“Muộn rồi, mau nghỉ ngơi sớm đi, anh đi tắm trước.”
Nhạc Ngưỡng sửng sốt, theo bản năng mà ở phía sau hô một tiếng: “Anh không phải mới vừa tắm xong sao?”
Nhưng Trần Bạc Viễn không có đáp lại, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất ở phía cửa phòng.
Nhạc Ngưỡng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, vội vàng đi chân trần xuống giường, khẽ mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Trần Bạc Viễn bước vào phòng tắm, sau đó chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng nước chảy.
Có phải cô đã không quá rụt rè?
Ai nha, không sao đâu, cô vốn tưởng rằng lúc đó có thể tự nhiên mà phát triển quan hệ, ai biết anh lại dừng lại bất ngờ, Nhạc Ngưỡng đột nhiên cũng tỉnh táo lại.
Giấc mơ không thành hiện thực, chỉ có thể vào lại giấc mơ mà cầu nguyện một phen.
Cô cũng muốn đợi Trần Bạc Viễn tắm xong nói chuyện, nhưng còn chưa đợi được một lúc, Nhạc Ngưỡng đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trần Bạc Viễn đứng dưới vòi hoa sen một lúc lâu, nước lạnh tạt vào da một cảm giác không nói nên lời, nhất là khi hình dáng của Nhạc Ngưỡng xẹt qua tâm trí anh.
Anh hít một hơi thật sâu, chống tay lên bức tường gạch trong nhà tắm, những đường gân xanh nổi rõ …
Khi trở về phòng ngủ, Trần Bạc Viễn phát hiện Nhạc Ngưỡng đã ngủ rồi, cô nhóc này còn chưa có rửa mặt đã vội vàng đi ngủ rồi.
Anh ngồi bên mép giường quan sát một lúc rồi giúp cô đắp chiếc chăn bông lại, sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Đêm đó, bên này lăn lộn khó ngủ, bên kia cũng không ngủ được.
Bên này, Nhạc Nho đang chịu trách nhiệm một hạng mục của dự án, bởi vì thời gian gấp cho nên anh phải nhanh chóng hoàn thành, đẩy nhanh tiến độ. Vốn dĩ anh dự định sau khi thi xong sẽ tới đón Chu An Bình, mời cô một bữa ngon, sau đó đưa cô đến bữa tiệc tốt nghiệp.
Thông báo tăng ca này đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của anh.
Khi Chu An Bình kết thúc môn thi cuối cùng, cô cảm thấy thế giới trong phút chốc vô cùng bình yên, trong lòng không ngừng dâng trào cảm xúc, cô đang chờ một lúc nào đó nhất định sẽ bùng nổ.
Cô trầm mặc bước ra khỏi phòng thi, trầm mặc đáp lại tiếng hò hét, cổ vũ của các bạn trong lớp, cuối cùng cô lặng lẽ ngồi trên thảm cỏ trong khuôn viên trường.
Cô từ từ cảm thấy những cảm xúc đó đang trào dâng trong lòng, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhạc Nho.
Cô tràn đầy hứng khởi, muốn Nhạc Nho đưa mình đi ăn tối, đưa cô đi xem phim và mua quần áo mới, nhưng Nhạc Nho ở bên kia nói rằng anh phải tăng ca đột xuất khiến cô như bị đả kích, trái tim bị hẫng một nhịp.
“Hôm nay nhất định phải tăng ca sao?”
Ngữ khí của Chu An Bình rất nhẹ khiến trái tim của Nhạc Nho như thắt lại một cách khó chịu, nhưng anh là chủ thiết kế, nếu không có anh thì hãng mục quan trọng đó không thể hoàn thành được.
Anh không còn cách nào khác đành phải đè nén lại cảm xúc: “Tối nay em vẫn tham gia tiệc tốt nghiệp à? Cứ đi chơi vui vẻ nhé, nếu muộn quá gọi điện cho anh, anh sẽ gọi người đến đón.”
“Ừm, vậy anh mau làm việc đi, em…… cũng cúp máy đây.”
Tâm trạng của Chu An Bình đột nhiên trầm xuống, thực ra cô còn rất nhiều điều muốn nói với Nhạc Nho, nhưng nghĩ đến cảnh anh phải thức cả đêm làm việc, cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sau khi cúp điện thoại, cô mới bình tĩnh lại cảm xúc, vài người bạn cách đó không xa đã gào thét chói tai chạy tới: “Tuyệt vời!! Cuối cùng cũng thi xong rồi, giải thoát rồi!”
Mọi người đều tưởng rằng Chu An Bình sẽ chơi hết mình đêm nay, dù sao thường ngày cô cũng chịu khó học tập, tất cả hy vọng vào kỳ thi lần này. Đến lão Chu cũng cho rằng con gái ông sẽ chơi xuyên đêm với lớp trong tiệc tốt nghiệp.
Nhưng cô lại chỉ ăn uống với các bạn cùng lớp, không tham gia các buổi ca hát, uống rượu sau đó, cô tự mình bắt taxi đến công ty của Nhạc Nho, chào hỏi một vài câu với nhân viên bảo vệ. Khi đi đến trước tấm kính trong suốt ở công ty, trái tim của Chu An Bình vẫn còn đập thình thịch.
Nhưng khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang ngồi bên trong, dường như cô đã hạ quyết tâm, trong lòng nhất thời vững vàng trở lại.
Nhạc Nho cùng một số đồng nghiệp đang tăng ca, Chu An Bình không quấy rầy họ, tự mình đến ngồi ở một góc chỗ lối thoát hiểm, nghịch điện thoại di động.
Chơi được một lúc thì cơn buồn ngủ kéo đến, Chu An Bình ngồi dựa vào góc tường, mơ mơ màng màng liền ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cho đến khi một đồng nghiệp trong công ty ra ngoài đi vệ sinh nhìn thấy cô.
Đồng nghiệp thấy cô rất quen, nhẹ giọng gọi nhưng không thấy Chu An Bình đáp lại, liền chạy vào công ty hô lên: “Nhạc Nho! Có một cô gái ở bên ngoài, hình như là em gái của anh? Không biết cô ấy ngủ say hay bị ngất đi? Tôi gọi mà cô ấy không trả lời, anh qua xem thế nào? “
Nghe vậy, Nhạc Nho và mấy người khác cũng sửng sốt trong giây lát, đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Nhạc Nho.
Sắc mặt Nhạc Nho hơi thay đổi, anh sải bước nhanh ra khỏi phòng.