Lao từ phòng của linh mục Guerra ra một khoảng sân nắng chói chang, Hulohot giơ tay che mắt và lầm bẩm chửi rủa. Hắn đang đứng giữa khoảng sân nhỏ của thánh đường, bao quanh là một bức tường đá cao, phía Tây đối diện với tháp Giralda và hai hàng rào sắt Cổng mơ. Phía ngoài là một quảng trường. Ngoài đó chẳng có gì. Xa xa là những bức tường của Santa Cruz. Becker không có cách gì chạy nhanh đến thế được, hắn ta nghĩ. Hulohot quay lại và kiểm tra sân trong một lần nữa.
- Hắn vẫn còn ở đây. Chắc chắn vẫn ở đây. Hulohot nói.
Cái sân mang tên Jardin de los Naranjos vốn rất nối tiếng ở Seville vì có hai mươi cây cam rất sai quả. Những cây cam xứ Seville này được nhiều người coi là "tổ tiên" của mứt cam kiểu Anh. Vào thế kỷ 18, một thương nhân người Anh đã mua ba mươi sáu cân cam từ nhà thờ Seville để mang về nước Anh, về đến nơi mới biết rằng chúng chỉ có mỗi vị chát. Ông ta đành dùng vỏ cam làm mứt và cứ phải cho thêm đường mãi mới thấy vừa. Mứt cam ra đời từ đó.
Hulohot tiến qua những lùm cây, súng giương sẵn. Những cây cam này đã lâu đời lắm rồi, tán lá của chúng vươn cao, những cành thấp nhất cũng cao quá tầm tay với, và dĩ nhiên chúng không thể che phủ những gốc cây già cỗi. Hulohot nhanh chóng nhận ra rằng khoảng sân này trống trơn. Hắn ngước nhìn lên tháp chuông Giralda.
Lối vào cầu thang hình xoắn ốc của tháp chuông Giralda đã bị người ta chặn lại bằng dây thừng và một cái biển gỗ nhỏ. Chiếc dây thừng chăng ngang bất động. Hai mắt Hulohot nhìn dán vào toà tháp 419 bậc và ngay lập tức hắn nhận thấy suy nghĩ của hắn thật nực cười. Becker không thể ngu ngốc đến mức ấy. Cầu thang hình xoắn ốc dẫn thẳng lên một phòng ngủ nhỏ xây bằng đá. Trên tường có những ô trổ hẹp cho phép người ta nhìn ra ngoài, tuyệt nhiên không có một lối thoát nào.
David Becker trèo lên những bậc thang dốc cuối cùng, vừa bước vừa thở hổn hển, anh bước vào một căn phòng chật hẹp. Trên bốn bức tường đều có những ô trổ nhỏ. Nhưng không có một lối thoát nào.
Sáng nay định mệnh đã không cho Becker gặp may. Khi lao từ nhà thờ ra sân, áo khoác của anh bị mắc vào cửa. Miếng vải áo khiến anh phải dừng lại và xoay mạnh về bên trái trước khi nó rách hẳn ra. Becker bị chói mắt vì ánh nắng, và trượt ngã. Khi ngẩng lên, anh thấy chân mình đã chạy lên một cái cầu thang. Anh đã kịp nhảy qua dây thừng và lao lên. Đến khi anh nhận ra cái cầu thang sẽ dẫn đến đâu thì đã quá muộn.
Giờ đây anh đứng trong căn phòng ngột ngạt và thở hổn hển.
Mạng sườn đau rát. Những tia nắng yếu ớt của buổi sáng chiếu rọi qua những chỗ trổ trên tường. Anh nhìn ra ngoài. Gã đeo kính đang ở dưới, hắn quay lưng về phía cầu thang và đang nhìn ra ngoài quảng.trường. Becker nghiêng người ra đằng trước khe tường nứt để nhìn rõ hơn. Ra khỏi quảng trường đi, anh nhủ thầm.
Bóng tháp chuông Giralda đổ dài xuống quảng trường như cây củ tùng khổng lồ bị đổ. Hulohot nhìn chằm chằm cái bóng hồi lâu.
Ba luồng sáng xuyên qua ba chỗ trố trên đỉnh toà tháp tạo thành một hình tam giác trên nền sân rải sỏi phía dưới. Một trong những hình tam giác đó bị bóng một người đàn ông che lấp. Thậm chí không cần nhìn lên đỉnh, Hulohot chạy vụt tới cầu thang của tháp chuông Giralda.