Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2312: Kiếp nạn của Thanh Nguyên Tử

Sau khi liên tiếp bảy tám làn sóng Kim Quang như thế rơi vào Cự Đỉnh, từ trong Cự Đỉnh màu bạc vốn đang vang lên những tiếng oanh minh không ngừng bỗng nhiên truyền ra âm thanh thê lương bén nhọn và chói tai.

Việt Long thấy cảnh này, sắc mặt bỗng đại biến.

“Hàn đạo hữu, mau ngăn cản Lực lượng Thiên Địa thuộc tính Kim đang tới phía sau kia lại, chờ ta luyện hóa phần lực lượng trước mắt đã này rồi hãy dẫn dụ chúng đến.”

Vừa dứt lời, Việt Long hét lớn một tiếng, từ trong miệng liên tiếp phun ra mấy ngụm máu huyết.

Sau khi Linh Diễm phía dưới đỉnh được hấp nhập thêm nhiều máu huyết như vậy, thế lửa lại càng thêm mạnh mẽ hơn, dường như đã đem toàn bộ tòa Cự Đỉnh kia bao bọc trong đó, màu sắc ngọn lửa càng biến thành ánh vàng rực rỡ như màu vàng ròng.

Dưới nhiệt độ cao từ nó tỏa ra, hư không phụ cận đều mơ hồ trở nên vặn vẹo, tất cả tài liệu trong đỉnh lại càng nhanh chóng tan ra như nước, đồng thời một vài điểm Kim Quang bên trong đỉnh cũng trở nên chớp động không thôi.

Hàn Lập nhướng mày, một tay điểm một cái về phía hư không.

Hào quang năm màu từ bên trong Thạch Trận tỏa ra, vô số Cự Thạch chằng chịt rậm rạp dùng tốc độ cực kỳ đáng sợ mà xoay tròn liên tục.

Những Kim Quang kia sau khi chui vào bên trong Thạch Trận thì bị dừng lại mấy khắc sau đó mới trở nên ảm đạm rồi xuyên thủng khỏi đó chui ra ngoài.

Đúng lúc này, bàn tay còn lại của Hàn Lập dơ lên bắn ra một luồng sáng đen, sau khi lắc lư một cái biến ảo thành một đám mây đen lớn cỡ vài mẫu, vừa vặn đem đem những Kim Quang vừa chui ra kia cuốn vào trong đó.

Trong mây đen, những sợi tinh mang chớp động liên hồi, chính là tấm lưới đen mà Việt Long đã giao cho Hàn Lập lúc trước.

Cũng không biết Tia lưới này là do vật gì luyện chế thành, nhìn thì chỉ như mỏng có một tầng, nhưng Kim Quang vừa nhập vào trong đó liền không cách nào giãy giụa ra được, chỉ có thể ở trong đấy bật lên bật xuống chớp động liên tục như vật sống mà thôi.

Từ phía xa, một tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngóng nhìn đám mây đen một chút, hiển nhiên hắn đã phải dùng một lượng pháp lực lớn để điều khiển bảo vật này.

Việt Long ở phía dưới vừa trông thấy Kim Quang bị đám mây đen giữ lại thì trong lòng cảm thấy vui vẻ, lúc này càng dốc sức liều mạng thúc dục Linh Diễm luyện hóa tài liệu trong Đỉnh.

Chỉ thấy ánh sáng bên trong Cự Đỉnh chớp động liên hồi, bên trong có hơn trăm khối Tinh Chuyên đang được từ từ dung luyện thành, mỗi khối đều hiện lên màu vàng nhàn nhạt, kích thước lớn cỡ một bàn tay.

“Được rồi, Hàn huynh hãy dẫn Lực lượng Thiên Địa thuộc tính Kim xuống đi.”

Không biết sau bao lâu, tới thời điểm khi phía trong đám mây đen đã có hơn trăm đạo Kim Quang, Việt Long mới một lần nữa hướng tới Hàn Lập hô to một tiếng.

Hàn Lập hơi gật đầu, một ngón tay vẽ một vòng về phía đám mây đen ở hư không phía xa.

Một tiếng “phốc” nhỏ vang lên.

Từ trong đám mây đen lộ ra một cái khe hở, dần dần lớn lên, lập tức từng đạo Kim Quang từ đó rơi xuống phía dưới, bị Cự Đỉnh hút vào trong đó từng cái một.

Cứ như vậy, mỗi khi Việt Long hô lớn một tiếng, Hàn Lập liền sẽ thúc dục đám mây đen ngăn càn hơn một nửa số Kim Quang lại trên không.

Chờ tới khi hắn cần đến, tức thì lại buông đám mây đen ra, thả ra một bộ phận lực lượng Thiên Địa rơi xuống phía dưới một lần nữa.

Kể từ đó, dưới sự khống chế tận lực của Hàn Lập, Việt Long tự nhiên có thể thong dong mà chuyên tâm luyện chế tài liệu bên trong Cự Đỉnh, ngoài ra cũng có thể đồng thời khống chế một lượng nhỏ lực lượng Thiên Địa cần thiết.

Nhưng theo thời gian trôi qua, số lượng Kim Quang tích lũy phía trong đám mây đen càng lúc càng nhiều, sau thời gian uống cạn một chén trà đã có khoảng chừng hơn bảy tám trăm đạo rồi.

Dù cho là người có pháp lực thâm hậu như Hàn Lập, một lần phải thúc dục pháp lực ngăn chặn nhiều lực lượng Thiên Địa thuộc tính Kin như vậy thì trên mặt cũng dần hiện ra vẻ ngưng trọng.

Bỗng nhiên Hàn Lập hừ một tiếng, một ống tay áo rung lên về phía xa.

Một đoàn sáng bạc từ trong ống tay áo bay ra, vừa bắn ra lập tức đón gió lớn lên thành to cỡ một cưn phòng nhỏ, tiếp đó mơ hồ một cái liền thuấn di mà chui vào phía trong đám mây đen.

Đó đúng là một khỏa Ngân Châu trong số ba khỏa mà Việt Long giao cho Hàn Lập trước đó.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Sauk hi mây đen vang lên một tiếng trầm đục, một vầng sáng màu bạc nổ tung ra, vừa vặn đem toàn bộ đám mây đen bao phủ vào bên trong.

Tới khi vầng sáng màu bạc thu lại, Kim Quang phía trong mây đen cũng thình lình biến mất không thấy đâu nữa, giống như đã đồng quy vu tận biến mất vô ảnh vô tung.

Chỉ còn lại đám mây đen lẻ loi trơ trọi, vẫn lơ lửng trên không phía trên Cự Đỉnh.

Ba khỏa Ngân Châu quả nhiên chính là dị Bảo chuyên dùng khắc chế Lực lượng thiên địa thuộc tính Kim như thế này.

Kể từ đó, tự nhiên áp lực lên người Hàn Lập không còn sót lại chút gì nữa, lại bắt đầu tiếp túc thúc dục đám mây đen chặn đường xuống của những Kim Quang mới rơi xuống.

Việt Long quan sát rõ ràng hết thảy, chứng kiến Hàn Lập vận dụng viên châu màu bạc thì chẳng những không hề có vẻ tiếc hận mà ngược lại trên sắc mặt còn lóe lên vẻ vui mừng.

Có thể kiên trì tới bây giờ mới phải vận dụng viên châu màu bạc đã là cực kỳ vượt qua dự đoán của hắn rồi.

Đương nhiên Pháp lực thâm hậu của Hàn Lập cũng khiến trong nội tâm hắn thấy hoảng sợ không thôi.

Xem ra lúc này đây hắn thực sự đã tìm đúng người rồi, có lẽ lần này luyện chế Cực Nguyên Tinh có hi vọng lớn sẽ thành công rồi.

Lúc này, ánh mắt Hàn Lập nhàn nhạt lướt qua những khối Tinh Chuyên bên trong Cự Đỉnh, nhưng trong lòng lại đang âm thầm định giá xem cuối cùng có thể chính thức hình thành mấy khối Cực Nguyên Tinh thuộc tính Kim.

Hai tháng sau, ở một phiến không gian được che dấu cực kỳ bí mật bên trong một sơn cốc nằm sâu trong Địa Uyên.

Hai nữ tử áo trắng đang sóng vai nhau đứng trên một cành cây cành lá tốt tươi của một cái cây lớn màu đen phía dưới.

Hai nữ tử này, một người nhỏ nhắn xinh xắn, thần sắc phong tình vạn chủng, còn một người thì dáng người thon thả thướt tha, thanh lệ vô song, sắc mặt cả hai đang vô cùng ngưng trọng truyện trò với nhau.

Ở một chỗ trong sơn cốc, một cái đài lớn bỗng nhiên từ mặt đất mọc lên, toàn thân xanh biếc ướt át, trông phảng phất như là dùng toàn những khối gỗ lớn trực tiếp xếp với nhau mà thành vậy, đồng thời cũng chia làm bảy tầng, mỗi một tầng đều có khoảng mười mấy món pháp khí kiểu dáng khác nhau đặt ở phía ngoài rìa.

Mà ở tầng cao nhất của cái Đài Cao, cờ phiên bay phấp phới, rầm rạp những phiên kỳ lớn nhỏ không đều nhau đang cắm ở trên đấy, mơ hồ tạo thành một cái pháp trận cực kỳ huyền diệu.

Những phiên kỳ này màu sắc khác nhau, hoặc là long lánh, hoặc là đằng đằng hắc khí, nhưng đều tản ra khí tức cực kỳ kinh người, rõ ràng mỗi một kiện đều là bảo vật khó có được.

Ở trung tâm của những phiên kỳ này, đã có một cái bồ đoàn đường kính lớn hơn một xích đang đặt tại đó.

Ở xung quanh phía xa bên trong Đài Cao, tức thì đứng sừng sững khoảng hơn một ngàn pho tượng chất liệu không đồng nhất với nhau, hoặc là hình người, hoặc là hình thú, nhưng mỗi con đều trông vô cùng sống động, đồng thời chúng đều nửa quỳ nửa đứng hướng tới phía Đài Cao.

Về phần cả tòa sơn cốc, lúc này cũng đang bị những khối gạch trong suốt phát sáng lóng lánh phủ kín đầy đất, khiến cho cả sơn cốc mơ hồ bị một tầng hào quang nhàn nhạt bao phủ lấy.

“Sư tỷ, nghĩa phụ vì lần Thiên Kiếp này mà chuẩn bị lâu dài như vậy, có lẽ nắm chắc khả năng vượt qua không hề nhỏ đi, nhưng mà vì sao mấy ngày nay bộ dáng người nhưu có tâm sự nặng nề như vậy.” Nữ tử thanh lệ nhìn về Đài Cao ở phía xa, lông mày kẻ đen nhíu chặt lại nói.

“Suy nghĩ của Sư phụ lão nhân gia sâu như biển, há là chúng ta có thể phỏng đoán hay sao, nhưng mà theo ta nghĩ quá nửa là lo lắng vì Thiên Kiếp mà thôi, dù sao nếu như độ kiếp thất bại, nhiều năm tu vi của lão nhân gia đều có thể biến thành mây khói rồi.” Ánh mắt Nữ tử kiều diễm chớp động trả lời.

“Có thể là như thế, Đại Thiên Kiếp này lần sau đều hung mãnh hơn lần trước, nếu như không tới được một bước Phi Thăng cuối cùng thì cứ như giòi trong xương vĩnh viễn không bao giờ kết thúc được. Nghĩa phụ đã vượt qua nhiều lần như vậy rồi, Đại Thiên Kiếp lần này chỉ sợ sẽ lợi hại tới mức chúng ta không thể tưởng tượng được. Chỉ có thể hi vọng lão nhân gia người Cát Nhân có Thiên Tướng, có thể thuận lợi vượt qua khó khăn này. Dù sao thì mặc kệ thế nào đi nữa ta cũng sẽ kiệt lực tương trợ người đấy.” Nữ tử thanh lệ trầm ngâm một chút, sau đó dứt khoát nói.

“Dao Nhi, Ngươi khổ tu thần thông kia nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể tiến giai tới cảnh giới Hợp Thể Kỳ, không phải là vì muốn tới ngày hôm nay có thể báo đáp đại ân của lão nhân gia người hay sao, đáng tiếc là ta không phải Thiên Âm thân thể, không có cách nào tận chút sức lực khi Sư Phụ Độ Kiếp rồi.” Nữ tử kiều diễm thở dài một hơi nói.

Hai nữ tử áo trắng này, chính là nhị nữ Nguyên Dao, Nghiên Lệ đã bái nhập làm môn hạ của Thanh Nguyên Tử.

Trong đó, Nguyên Dao thậm chí còn đã sớm bái Thanh Nguyên Tử làm nghĩa phụ, lúc này thình lình đã có tu vinh cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ. Về phần Nghiên Lệ, tuy linh áp trên người cũng bất phàm nhưu thế, nhưng rõ ràng vẫn còn ở trong cấp độ Luyện Hư hậu kỳ. Ngày hôm nay đúng là ngày Thanh Nguyên Tử chuẩn bị Độ Kiếp.

Vì có thể thuận lợi vượt qua lần Đại Thiên Kiếp này, chẳng những Thanh Nguyên Tử phải lợi dụng các loại bí thuật đua khổ kéo dài ngày Thiên Kiếp tới, hơn nữa còn phải hao tốn tâm huyết lớn mới có thể đem tu vi của Nguyên Dao tăng lên tới cảnh giới tu vi ngày hôm nay. Mục đích chính là để tới lúc đó Nguyên Dao có thể thi triển một loại Đại Thần Thông hiếm thấy trợ giúp hắn vượt qua Thiên Kiếp lần này.

Nguyên Dao mặc dù biết rõ việc này, nhưng vì dưới tình hình được sự trợ giúp của Thanh Nguyên Tử dùng bí thuật đem thân thể nửa người nửa quỷ của nàng và Nghiên Lệ một lần nửa trở lại thành thân thể người thường, đồng thời còn giúp tu vi của nàng trong thời gian ngắn tiến giai tới Hợp Thể kỳ, nên đương nhiên cảm kích Nghĩa Phụ vạn phần, sớm đã chuẩn bị không tiếc hết thảy trợ giúp hắn một tay.

Mà tòa sơn cốc này chính này nơi Thanh Nguyên Tử chọn làm địa điểm Độ Kiếp, chẳng những trong cốc đã bố trí rất nhiều thủ đoạn chuẩn bị cho việc Độ Kiếp, mà còn bố trí hang trăm loại cấm chế lợi hại khác nhau trong vòng bốn vạn dặm xung quanh sơn cốc để phòng ngừa có người thừa cơ gây bất lợi cho hắn.

Hiện nay, Thanh Nguyên Tử đang tĩnh tọa ở trong một tòa động phủ tạm thời cách sơn cốc không xa để điều chỉnh trạng thái tới tình trạng tốt nhất để đối mặt với Đại Thiên Kiếp lần này.

Nguyên Dao, Nghiên Lệ ở chỗ này truyện trò với nhau vài câu, sau đó không nói thêm truyện gì nữa mà chỉ lo nghĩ chờ đợi.

Trọn vẹn gần nửa ngày sau, tới khi bầu trời bắt đầu dần dần tụ tập quay cuồng những đám mây mù tối tăm mờ mịt, thời điểm mà trong sơn cốc mơ hồ có một tia khí tức quỷ dị thoát ra, bỗng nhiên phía chân trời xa có ánh sáng màu xanh lóe lên, một luồng ánh sáng xanh bắn đến, chớp động mấy cái bỗng nhiên xuất hiện trên không phía trên hai người Nguyên Dao, Nghiên Lệ.

“Bái kiến Nghĩa Phụ”

“Tham kiến Sư phó “

Nguyên Dao, Nghiên Lệ thần sắc nghiêm nghị, xoay người quỳ xuống hành lễ.

“Lần Thiên Kiếp này chỉ có Dao Nhi mới có thể giúp đỡ nổi, Dao Nhi hãy cùng ta đi sang bên kia, Nghiên Lệ, ngươi hãy lưu lại đây cẩn thận cành giới một chút."

Ánh sáng màu xanh trên không trung thu lại, thoáng một cái hiện lên thân ảnh của một lão giả áo xám có khuôn mặt bình thường, râu dài ba xích, nhàn nhạt nói với Nhị Nữ một câu.

“Vâng!”

“Tuân mệnh!”

Nguyên Dao, Nghiên Lệ không nói hai lời đều cung kính tuân theo.

Thanh Nguyên Tử gật gật đầu, tay áo cuốn xuống phía dưới, lập tức một mà hộ thể màu xanh lá cây cuốn xuống, đem Nguyên Dao bao bọc lấy, sau đó liền biến mất không thấy đâu.

Sau một khắc, một chỗ trên tầng cao nhất của cái Đài Cao chấn động, thân hình của Nguyên Dao và Thanh Nguyên Tử lặng im mà hiện ra.

“Dao Nhi, ngươi hãy yên lặng bên cạnh ta, chớ tới khi ta bảo ngươi ra tay thì hãy ra tay. Chớ được tựu động ra tay, mà cũng không thể chần chừ bỏ lỡ cơ hội tốt nghe chưa?”

Thần sắc Thanh Nguyên Tử ôn hòa phân phó với Nguyên Dao.

“Nghĩa Phụ yên tâm, Dao Nhi biết rõ phải làm thế nào.” Nguyên Dao hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm nghị nói.

“Ha Ha, ta tự nhiên vô cùng yên tâm về ngươi, tuy nhiên lần Thiên Kiếp này không phải chuyện đùa, vẫn phải cẩn thận một chút để phòng ngừa xảy ra sai lầm mà bị Thiên Kiếp liên lụy vào.” Thanh Nguyên Tử cười nhẹ một tiếng, sau đó vẫn dặn dò đôi câu.

Nguyên Dao tự nhiên là gật đầu đồng ý rồi.

Trên không trung một mảnh loạn thạch chồng chất ở một nơi cách sơn cốc cực kỳ xa xôi, bầu trời bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, hai bàn tay cực lớn đen kịt lướn tới vài chục trượng từ trong gió chui ra, đột nhiên hướng tới hai bên hư không dùng sức xé ra.