Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 853: Giải Đạo Nhân bị bắt

Dịch: Lạc Đinh Đang

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Hưu... hưu... HƯU... U... U!

Tiếng rít nổi lên khiến người ta sợ hãi!

Đối mặt với chín đạo cốt thứ của Cự Hổ gào thét lao tới, Kim Cương đại hán sớm đã chuẩn bị, Cốt Kiếm to rộng trong tay vừa đâm vừa xoắn, trước người đã huyễn hóa ra một mảng lớn kiếm ảnh trắng như tuyết.

Chỉ nghe tiếng nổ mạnh kim loại giao kích vang lên liên tiếp, chín cốt thứ đều bị chấn lệch phương hướng, bay vụt về bốn phương tám hướng. Cốt Kiếm màu trắng trong tay Kim Cương đại hán cũng bị chấn bay ra ngoài.

Chẳng qua thân hình đại hán không lui về sau mà dưới chân đạp mặt đất mãnh liệt một cái.

"Ầm ầm" một tiếng, mặt đất bị đạp đến rạn nứt ra.

Theo lực đạp mạnh này, thân hình Kim Cương đại hán bỗng hóa thành một đoàn tàn ảnh biến mất, sau một khắc vậy mà lăng không xuất hiện trên đỉnh đầu cự Hổ.

Đồng thời, quang điểm Huyền khiếu trên cánh tay y phát ra ánh sáng rực rỡ, cả đầu cánh tay nổi lên quang mang óng ánh long lanh nhè nhẹ, sau đó đột nhiên xuyên xuống, đâm thẳng vào ót quái thú Cự Hổ.

Âm thanh xương vỡ thanh thúy vang lên!

Cánh tay phải của Kim Cương đại hán như thần binh đánh đâu thắng đó, cứng rắn đâm vào bên trong đầu lâu rắn chắc của quái thú cự Hổ, xuyên thẳng đến vai.

Quái thú cự Hổ phát ra một tiếng rống trời rung đất chuyển, thân hình cực lớn lắc lư vài cái, cuối cùng chống đỡ hết nổi ngã trên mặt đất.

Nhìn thấy biến hóa liên tiếp của trận đấu này, đồng tử Hàn Lập hơi co rụt lại, sắc mặt Thạch Xuyên Không cũng khẽ biến, cả hai liếc nhau một cái, đều nhìn thấy một tia khiếp sợ trong mắt đối phương.

Thực lực quái thú cự Hổ kia rất mạnh, nếu hai người bọn họ chống lại, tuy tự nghĩ cũng có thể thắng, nhưng tuyệt đối không có khả năng nhẹ nhõm như Kim Cương đại hán kia.

Bên trong khe núi, những người khác nhìn thấy quái thú cự Hổ ngã xuống, tiếng hoan hô nổi lên.

Kim Cương đại hán không để ý đến những người khác, rút cánh tay ra, phía trên dính đầy những thứ màu đỏ trắng.

Cánh tay y khẽ động, thứ đỏ trắng phía trên đều bị chấn bay, mở bàn tay ra, lòng bàn tay nắm một viên tinh hạch màu trắng lớn chừng quả đấm, phát ra từng trận bạch quang sáng ngời.

Kim Cương đại hán nhìn tinh hạch màu trắng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, sau đó cất vào một cái túi nhỏ da thú bên hông.

"Binh Qua Huyền Công” của Thần đại ca càng ngày càng lợi hại, ngay cả Kiếm Lân Hổ cũng có thể một kích giết chết. Xem ra không cần bao lâu ngài đã có thể tích góp đủ điểm công tích đoạt được Tứ Tinh Minh Bài. Đến lúc đó mong rằng Thần đại ca chiếu cố chúng ta nhiều hơn." Một thanh niên nam tử trên mặt mang theo hình xăm sừng trâu cầm bạch cốt đại kiếm của Kim Cương đại hán trở lại, hai tay đưa lên, lấy lòng cười nói.

Những người khác bên cạnh cũng đi lượm chín cốt thứ bắn ra mang về, nhao nhao nịnh nọt.

"Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi đi theo Thần Dương ta, dốc sức thật tốt cho ta, chỗ tốt tự nhiên không thể thiếu các ngươi." Kim Cương đại hán tiếp nhận bạch cốt đại kiếm, cười ha ha nói.

Những người khác nghe vậy lập tức cúi đầu khom lưng, liên tục nói lời cảm tạ.

"Tốt rồi, các ngươi nhanh chóng chia tách Kiếm Lân Hổ này, lấy ra tinh cốt có thể dùng, sau đó trở về cứ điểm đi, săn bắn hôm nay liền dừng ở đây." Thần Dương nhẹ nhàng khoát tay nói ra.

"Thần đại ca, ngươi thì sao?" Thanh niên hình xăm khẽ giật mình hỏi.

"Ta còn có chút chuyện cần phải xử lý một lát, các ngươi không cần phải xen vào."

Khóe miệng Thần Dương hơi vểnh lên, quay đầu nhìn về phía ba người Hàn Lập ẩn núp.

"Bị phát hiện rồi, đi mau!" Hàn Lập biến sắc, bỗng nhiên quay người, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy về phía xa.

Thạch Xuyên Không và Giải Đạo Nhân lập tức theo sát phía sau.

Ba người hóa thành ba đạo lưu quang, chạy về phía sâu trong một mảnh sơn mạch trước mặt.

Chỗ đó địa hình phức tạp, coi như Thần Dương kia muốn đuổi theo, chỉ sợ cũng phải có chút cố kỵ.

Về phần con Đạp Không Quy kia, tuy có dị năng đằng không bay lên nhưng tốc độ quá chậm, lúc này cũng không rảnh để ý tới.

Thần Dương hừ lạnh một tiếng, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, mau chóng đuổi về phía ba người Hàn Lập, trong nháy mắt liền biến mất ở xa xa.

Những người khác trong khe núi thấy cảnh này, đều không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhưng bọn họ cũng không theo sau, tiến lên dùng binh khí trong tay chia cắt Kiếm Lân Hổ, rất nhanh lấy ra bốn đoạn xương cốt lóe lên bạch quang nhàn nhạt.

Thanh niên hình xăm kia lấy ra một cái tay nải lớn, xách bốn đoạn xương cốt và chín cốt mâu đặt vào trong đó, sau đó mấy người rời khỏi khe núi theo một hướng khác.

...

Trong sơn mạch, ba người Hàn Lập vô cùng linh hoạt chạy xuyên thẳng qua, khi thì leo lên, khi thì nhảy lên, nhanh chóng trốn chạy về phía trước.

Chẳng qua Thần Dương sau lưng lại nhanh hơn nhiều so với ba người, khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng rút ngắn.

Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười dặm...

Cũng không lâu lắm, khoảng cách song phương đã rút ngắn đến vài dặm.

"Xem ra chạy không thoát rồi." Thần thức Hàn Lập cảm giác được Thần Dương nhanh chóng tới gần nhưng lại không kinh hoảng.

Hắn và Thạch Xuyên Không trao đổi ánh mắt một chút, thân hình đột nhiên dừng lại tại một mảnh đất trống trong núi.

Hai người vừa dừng lại không bao lâu, một đạo bóng xám liền bay vụt tới, lóe lên đã rơi trước cách hai người không xa, hiện ra thân ảnh Thần Dương.

"Chạy à, sao không chạy tiếp đi." Thần Dương nhìn hai người, trong mắt mang theo thần sắc trêu tức kiểu mèo vờn chuột.

"Vị đạo hữu này, chúng ta vô tình nhìn thấy các ngươi chiến đấu. Chẳng qua là do nghe được thanh âm các ngươi đánh nhau cho nên mới tới đây nhìn qua, cũng không có ác ý." Hàn Lập chắp tay nói.

"Hai oắt con Khôi thành, trước khi nói dối tốt xấu gì cũng nên thu Khôi Lỗi này lại. Các ngươi đã tới cửa chịu chết, vậy thì nộp mạng đi." Thần Dương liếc Giải Đạo Nhân một cái, khóe miệng lộ ra một tia cười độc ác.

Còn chưa dứt lời, thân thể y bay nhào đến như diều giấy, tay phải vẫy vào hư không một cái.

Ầm ầm!

Không khí bên trong phương viên hơn mười trượng xao động kịch liệt, hình thành từng đạo khí lưu màu trắng mắt thường có thể thấy được, cuồn cuộn như sóng dữ, phát ra thanh âm nổ đùng chói tai.

Những khí lưu màu trắng này cuồn cuộn, trong nháy mắt ngưng tụ ra một cự chưởng màu trắng lớn khoảng vài chục trượng, trảo xuống phía ba người Hàn Lập.

Tuy trong lòng Hàn Lập có chút nghi hoặc với lời nói của Thần Dương, nhưng cự chưởng màu trắng đã rơi xuống, không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.

Ngoài thân hắn lập tức sáng lên ba mươi sáu điểm quang mang, một quyền hung ác phóng tới nghênh đón cự chưởng màu trắng.

Trong tay Thạch Xuyên Không cũng lóe lên hắc quang, nhiều thêm chuôi trường đao màu đen, một đao vung lên.

Trường đao lập tức hóa thành một đạo đao ảnh mài đen mơ hồ, phát ra tiếng rít nhọn chói tai.

"Phanh" "Phanh" hai tiếng nổ mạnh!

Bên trên cự chưởng màu trắng bị đánh ra một cái động lớn cùng một vết chém dài khác, hơn phân nửa cự chưởng nổ tung ra, nhưng vẫn có non nửa ngoan cường giữ lại, một phát bắt được thân thể Giải Đạo Nhân, sau đó lui về bênh cạnh Thần Dương nhanh như thiểm điện.

Lúc này Giải Đạo Nhân không hề chống trả, dễ dàng bị bắt lấy, ngược lại khiến Thần Dương kinh ngạc một chút.

Nét mặt Hàn Lập biến sắc, thân hình nhoáng một cái phi tới, lập tức lướt ngang đến bên người Thần Dương, song quyền như độc long xuất động, đánh mạnh về hướng lồng ngực Thần Dương.

Thân hình Thạch Xuyên Không cũng bay vút tới, cùng tiếng gió, cả người y đã đến bên kia thân thể Thần Dương, trường đao màu đen trong tay mơ hồ một cái, đánh xuống vai gã, nhanh như tia chớp.

Hai người một trái một phải, quyền phong đao khí xé rách không khí bên cạnh thành một mảnh sóng khí dài hẹp, tuôn ra như sóng dữ kích động.

Thần Dương đối mặt hai người hợp kích, sắc mặt không chút thay đổi. Hai cái cánh tay như thiểm điện vung ra, tay trái nghênh đón song quyền từ Hàn Lập, tay phải quét về phía hắc đao Thạch Xuyên Không.

Hai cỗ man lực ngập trời tuôn ra từ trên hai tay gã, xoay quanh giao nhau, sóng khí Hàn Lập và Thạch Xuyên Không mạnh mẽ đánh ra lập tức bị đảo qua quét sạch.

Cánh tay trái Thần Dương va chạm cùng chỗ với song quyền của Hàn Lập phát ra một thanh âm như sấm rền. Song quyền Hàn Lập nóng lên, lập tức nóng rát đau đớn, xương cốt song quyền dường như muốn nứt ra, đồng thời một cỗ man lực cuồng bạo từ đối diện điên cuồng tuôn tới, chấn động thân thể hắn bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, trên cánh tay phải Thần Dương lóe lên quang mang Huyền khiếu, cả đầu cánh tay phải hiện ra một tầng bảo quang óng ánh, thoạt nhìn giống như giống một thanh tuyệt thế thần binh.

Cánh tay phải của gã vung lên, va chạm với trường đao màu đen của Thạch Xuyên Không.

"Rặc rặc" một tiếng vang nhỏ, trường đao màu đen dễ dàng bị chém thành hai đoạn, vết chém nhẵn bóng vô cùng.

Thạch Xuyên Không kinh hãi, chuôi trường đao màu đen này là một kiện Ma khí nhập phẩm, sử dụng chất liệu luyện chế vô cùng tốt, tính chất cũng cực kỳ cứng rắn.

Tuy hiện giờ không cách nào thúc giục đao này nhưng uy lực vẫn cực lớn, không ngờ lại dễ dàng bị chém đứt như vậy.

Mà cánh tay phải Thần Dương cũng không dừng lại, từ trái chém qua phải, hóa thành một đạo bóng trắng chém thẳng đến ngực Thạch Xuyên Không, nhanh như tia chớp.

Thạch Xuyên Không hét lớn một tiếng, chân đạp mạnh lên mặt đất, mượn sức bắn ngược về sau, đồng thời giữa ngực và bụng hiện ra bốn mươi mấy quang điểm ngân sắc, bên ngoài thân lập tức hiện ra một màng ngân sắc óng ánh dày đặc bảo vệ toàn thân.

Màng óng ánh này đúng là Chân Cực Chi Mô, khác với hình thái trơn nhẵn của Hàn Lập, phía trên hiện ra hình dáng gai nhọn, thoạt nhìn vô cùng sắc bén.

Thần Dương nhìn như không thấy màng gai óng ánh trên người Thạch Xuyên Không, cánh tay phải đột nhiên nhanh hơn, hung ác đâm vào trước ngực Thạch Xuyên Không.

"Rặc rặc" một tiếng, màng gai nhím óng ánh giống như giấy bình thường, dễ dàng bị xé nứt ra. Những gai nhọn kia đứt gãy nứt vỡ ra nhưng cũng không thể làm cánh tay Thần Dương bị thương chút nào.

Ngay sau đó, "Phanh" một tiếng vang thật lớn!

Thân thể Thạch Xuyên Không cũng bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đập vào một chỗ trên vách núi đá, tạo ra một cái hố to.

Chân Cực Chi Mô trước ngực y bị chém ra một vết rách thật dài, trên ngực càng xuất hiện một vết thương sâu tới xương, máu tươi tuôn ra ào ào.

Thạch Xuyên Không trở mình đứng lên, điểm thương thế ấy với y cũng không coi vào đâu, chẳng qua là trong mắt y lộ ra vài phần kinh hãi, nhất thời không dám tiến lên tấn công tiếp.

Sắc mặt Hàn Lập cũng trầm xuống.

Mặc dù hắn không tiếp xúc với cánh tay phải thần dị kia của Thần Dương nhưng lực lượng của đối phương lớn kinh người, uy lực một quyền như núi lửa phun trào, chấn động toàn thân hắn run lên, lúc này trong đầu còn có một chút cảm giác choáng váng.

Thần Dương đánh lui hai người, nhưng không truy kích mà liếc nhìn đoạn đao màu đen trong tay Thạch Xuyên Không, lại nhìn Giải Đạo Nhân bên cạnh, cuối cùng ánh mắt rơi vào vết máu dính trên tay phải.

Y đưa tới dưới mũi nhẹ nhàng ngửi hai cái, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.

Mà Hàn Lập liếc nhìn Giải Đạo Nhân bên cạnh Thần Dương, trên người Giải Đạo Nhân tựa hồ bị Thần Dương hạ cấm chế gì đó, lúc này nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên.

Mặc kệ Thần Dương lợi hại thế nào, bất kể ra sao, hắn không thể không cứu Giải Đạo Nhân.

Hàn Lập nắm hay tay, trong cơ thể vang lên một trận tí tách, ba mươi sáu Huyền khiếu giữa ngực và bụng tỏa sáng hào quang.

Đồng thời, ngoài thân hắn hiện ra một tầng kim quang, một đạo hư ảnh kim sắc Cự Viên hiện ra, lập tức dung nhập vào trong cơ thể.

Trên da Hàn Lập dài ra lông khỉ dày đặc màu vàng, thân thể cũng nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt đã hóa thành một Kim sắc Cự Viên lớn chừng mấy trượng.

Khí kình cuồng bạo bộc phát từ trên người Cự Viên khiến cho không khí xung quanh hắn liên tiếp nổ vang.