Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 719: Đều có tư tâm

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

"Dừng tay."

Đúng lúc này, lão giả áo đen Cửu U tộc vốn nhắm mắt rốt cuộc cũng mở miệng.

Một tiếng này hét ra, thanh âm như hồng chung, rung động dữ dội, bên trong thức hải mỗi người bị khuấy động không thôi, nhất thời áp đảo tứ phương.

"Tu La Thành không phải là nơi các ngươi tư đấu giương oai, tất cả lập tức trở về chỗ của mình, nếu không lập tức trục xuất Cửu U Vực."

Lời này nói ra coi như cho Ô Trọng sơn một đường lùi, y lập tức khom người thi lễ, lui về phía cổng tò vò bên phải kia.

Đám người Hắc Xỉ Vực bên này cùng liếc nhìn nhau, sau đó đều đi vào trong cổng tò vò.

Bát nháo như vậy, tên trưởng lão Âm Sơn kia cũng quên kiểm tra đối chiếu thân phận Thạch Xuyên Không, bị gã che giấu vào thành.

...

Chạng vạng tối, đoàn người Hắc Xỉ Vực liền ngủ lại Tu La Thành, Cửu U tộc an bài bên trong dịch cung.

Màn đêm buông xuống, ba người Hàn Lập liền tới trước một toà đại điện dịch cung, truyền tin vào.

Rất nhanh, cha con Miêu Cốc cùng Miêu Tú liền ra đón, dẫn ba người Hàn Lập vào trong cung điện của mình.

Mấy người ngồi quanh một chiếc bàn đá màu đen có điêu khắc hoa văn, sau đó Ma Quang mở miệng nói: "Miêu Cốc Lãnh Chúa, giờ phút này lại đến quấy rầy thật có lỗi, thỉnh thứ lỗi muôn phần."

"Tương Cổ đạo hữu nói gì vậy? Có chuyện gì cứ nói đừng ngại." Miêu Cốc hơi sửng sốt, nói.

"Không dối gạt lãnh chúa, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đội ngũ, lúc này là đến chào từ biệt." Ma Quang cười nói.

"Này... Tại sao lại đột nhiên rời đi thế?" Miêu Cốc nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, hỏi.

Miêu Tú ở một bên nghe xong, cũng hơi hơi nhíu mày.

"Vốn nghĩ tụ tập đến xem náo nhiệt Tam Vực Hội Minh, kết quả lại thấy giương cung bạt kiếm, mới gặp đã sẵng giọng cãi nhau, không chừng một lời không hợp liền vén tay áo đánh nhau, ta không có nhiều hứng thú nữa. Ta nghĩ lại giống như đại hội Tháp Mộc Đạt nữa rồi. Hơn nữa nghe nói ở Tu La Thành có Thát Minh Khu Điên Đảo Nhai thập phần nổi danh, muốn đến đó dạo chơi một chút, xem có thể tìm được chút bảo bối hay không." Ma Quang lắc lắc đầu, nói.

"Nếu như thế, chúng ta cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ là Tu La Thành hiện giờ tuy cho người ngoại vực tiến vào, nhưng chân chính chỉ cho ngoại tộc hoạt động trong ba khu vực Đọa Hồ, Tuy Sơn cùng Thát Minh, các khu vực còn lại tuyệt đối không cho phép ngoại tộc tiến vào, thỉnh chư vị nhớ kỹ." Thần sắc trong mắt Miêu Cốc loé lên một tia cổ quái rồi biến mất, mở miệng nói.

"Tương Cổ tiền bối, thứ lỗi vãn bối xen vào một câu, lúc trước các vị dùng thân phận khách khanh trưởng lão Tam Miêu Tộc chúng ta tiến vào Tu La Thành, nếu không đi cùng chúng ta tham dự đại hội ở Đọa Hồ khu nữa, lúc hành tẩu trong thành chỉ sợ phải thay đổi thân phận a." Miêu Tú đột nhiên mở miệng nói.

Hàn Lập nghe vậy, liếc nhìn nàng một cái.

Ngụ ý nàng này là sau khi ly khai Tam Miêu Tộc, bọn hắn làm gì cũng không liên quan Tam Miêu Tộc nữa, bởi vậy có thể thấy được, lý do Ma Quang nói rời đi lúc trước, hiển nhiên nàng cũng không tin.

"Miêu lãnh chúa yên tâm, ta chỉ yêu thích du lịch, sẽ không trêu chọc phiền toái gì." Trong lòng Ma Quang biết rõ ý nàng, vẫn cười nói.

"Chư vị, thứ cho ta nói nhiều một câu, các tộc trưởng Cửu U Vực cực kỳ căm thù các tộc Luân Hồi Vực, hôm nay lại nổi lên phong ba như vậy, khó bảo đảm không có người để ý các ngươi, cho nên lúc hành tẩu trong ba khu này, nhất định phải cẩn thận, phòng ngừa bị người đánh lén." Miêu Cốc lại nói.

"Đa tạ Miêu Cốc lãnh chúa nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý." Ma Quang cười ôn hòa, nói.

Sau một lát, mấy người Ma Quang cáo từ rời đi.

"Phụ thân, bọn hắn..." sau khi Miêu Tú tiễn ba người đi, nhìn thấy vẻ mặt vẻ trầm ngâm Miêu Cốc, nói.

"Tú Tú, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng không sao đâu... Thân phận Tương Cổ kia chúng ta không thể nào đi Thiếu Hạo Vực kiểm chứng, nhưng khí tức trên thân hắn không phải là giả, hơn nữa hai vị gia thần của hắn tựa hồ cũng đều ẩn giấu, bọn hắn đến Tu La Thành tự nhiên có mục đích gì khác. Nếu chúng ta đã quyết định đầu quân Luân Hồi Vực, cũng nên tận lực giao hảo cùng bọn họ." Miêu Cốc khoát tay, nói.

"Chẳng lẽ phụ thân không lo lắng bọn hắn đi vào Tu La Thành sẽ làm cho Tam Miêu Tộc chúng ta gặp phiền toái sao? Ta cảm thấy ba người kia luôn làm cho người nhìn không thấu, thậm chí bọn hắn xuất hiện đều có ý đồ riêng." Đôi mi thanh tú Miêu Tú nhướng lên, hỏi.

"Có thể gây phiền toái gì chứ? Chỉ cần bọn hắn không có ác ý với chúng ta là được. Bọn hắn sẽ không rêu rao khắp nơi là bọn hắn đi theo Tam Miêu Tộc chúng ta trà trộn vào, chúng ta bên này tự nhiên cũng sẽ không nói ra. Hơn nữa, ngươi không muốn nhìn thấy Tu La Thành náo loạn sao? Lúc trước Ni Thứ Đà Vực đánh lén ám toán chúng ta, thù còn chưa báo, bọn hắn nếu có thể quấy rối Cửu U Vực, cũng không phải rất tốt sao. Lúc sau cần suy nghĩ giải thích cho tốt với Vực chủ bên kia là được..." Hai tay Miêu Cốc ôm ở sau đầu, cười nói.

"Phụ thân, người thật sự là..."

Miêu Tú nhìn thấy phụ thân thường ngày luôn nghiêm túc, khó thấy được bộ dạng chờ xem náo nhiệt thích ý, nhịn không được than thở.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, ba người Hàn Lập liền rời dịch cung, đi dọc theo con đường trong thành theo hướng phương bắc.

Cửu U thành to lớn, lúc trước trên đường Hàn Lập đã nghe Miêu Cốc nói qua, tổng cộng chia thành chín thành lớn, chiếm diện tích hơn mười vạn dặm. Lại nói tiếp, một tòa thành trì, trên thực tế lại có thể so với lãnh thổ của một tiểu quốc thế tục.

Trong đó khu Tuy Sơn trực tiếp chính là một đỉnh núi cao ngàn trượng đứng lặng ở trong thành, phía trên tòa thành san sát, sát khí bốc cao, xa xa nhìn lại quả thực giống như một tông môn loại nhỏ.

Vị trí dịch cung bọn hắn ở lúc trước, bất quá là một chỗ cửa ải vào Tu La Thành, lân cận là ba khu Đọa Hồ, Thát Minh cùng Tuy Sơn, mà muốn đi qua khu vực khác thì cần phải thông ba khu này mới đến được.

Trên đường phía trước, người đi đường lui tới rất nhiều, giống như bọn Hàn Lập hai chân đi bộ trên mặt đất không nhiều, đại đa số đều hai chân cách mặt đất một xích, lơ lửng mà đi.

Tuy dung mạo bọn họ giống với nhân tộc, cũng đều cao thấp gầy béo không giống nhau, nhưng trên mặt đều là một vẻ lạnh lùng, thỉnh thoảng đánh giá bọn ngoại tộc như Hàn Lập, trong mắt tràn đầy lạnh lùng cùng địch ý.

"Tuy rằng đã gặp không ít, nhưng vẫn cảm thấy đám U Nô này giống như quỷ treo cổ chết, nhìn không ưa chút nào..." Ma Quang cũng đã thay một kiện áo choàng màu đen rộng thùng thình, thần tình chán ghét nói.

"Cửu U tộc bài ngoại thật đúng như Bách Lý đạo hữu nói lúc trước, tất cả đều biểu lộ ở trên mặt, không thèm che dấu." Hàn Lập kéo áo choàng trùm lên đầu, nói ra.

"Lệ đạo hữu, chúng ta biết về Cửu U Tộc Nhân thật sự quá ít, như vậy lại tùy tiện xâm nhập thánh địa bọn hắn, ta thấy việc này quá mạo hiểm." Thạch Xuyên Không có chút lo lắng nói.

Đối với chuyện ngày đó gặp Bách Lý Viêm, Hàn Lập cũng không có giấu diếm, nói cho Thạch Xuyên Không nghe, thông qua Luân Hồi Điện có thể có cơ hội phản hồi tiên giới và chuyện Tẩy Sát Trì, cũng cho gã hai lựa chọn.

Thứ nhất gã có thể lựa chọn một mình chạy tới Luân Hồi Vực, chờ Hàn Lập từ Cửu U Vực đến, rồi dẫn gã đi tìm Luân Hồi Điện. Thứ hai gã có thể đi theo Hàn Lập trước đi tới Cửu U Vực, sau lại chạy đến Luân Hồi Vực.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Thạch Xuyên Không liền lựa chọn vế sau, mặc kệ là xuất phát từ lo lắng an toàn cho bản thân, hay là xuất phát từ nhu cầu Túc Sát Đan, trên thực tế gã đều chỉ có thể lựa chọn vế sau.

"Nếu không có Tam Vực Hội Minh lần này, chỉ sợ chúng ta ngay cả Tu La Thành cũng đến không được, lần này nếu không đi, về sau càng không có cơ hội nữa." Hàn Lập nhíu mày, nói.

"Xem ra Cửu U tộc này rất trọng thị Thánh địa, tin tức lưu truyền bên ngoài thật sự quá ít, dọc đường đi chúng ta đã dùng tất cả các biện pháp, cũng chưa tìm hiểu được tin tức hữu dụng nào, thậm chí ngay cả vị trí của nó cũng không biết, như vậy làm sao tìm được?" Thạch Xuyên Không thở dài, nói.

"Việc này cũng không ngại, chúng ta trước đi tới Thát Minh Khu, nơi đó có tiến hành mậu dịch Điên Đảo Nhai, khẳng định sẽ có tin tức lưu thông, có lẽ lấy được bản đồ Tu La Thành cũng không phải việc khó." Hàn Lập trầm ngâm một lát, nói.

"Cũng chỉ có thể như thế." Thạch Xuyên Không gật gật đầu, nói.

Ma Quang chắp tay sau lưng đi ở một bên, nhìn người đi đường chung quanh đánh giá, một bộ dạng thư giãn thích thú

...

Tu La Thành, Tuy Sơn khu.

Trên đỉnh núi cao ngàn trượng sát khí lượn lờ, bị con người cắt ngang đỉnh núi xây dựng một toà hành cung bàng bạc khí thế thật lớn.

Phía trước hành cung là một quãng trường đá đen rộng rãi, xây vào hướng vách núi, phía ngoài lan can là vách đá dựng đứng ngàn trượng, phía dưới tràn ngập hắc vụ, bị gió núi thổi qua cuồn cuộn không ngừng giống như sóng biển.

Giờ phút này, đang có hai đạo nhân ảnh một đen một trắng đứng ở trong lan can, ngước mắt nhìn Đọa Hồ khu ở phía xa.

Trong đó bóng người màu đen kia, quanh thân bao phủ một bộ trường bào màu đen rộng thùng thình đến cực điểm, mặt ngoài áo choàng che kín hoa văn hình rồng màu đen, đuôi áo kéo dài trên mặt đất, mặt trên có sát khí bao phủ.

Bên trong trường bào là một nam tử cao lớn, thân hình lơ lửng cách mặt đất một xích, tóc dài chân trần, trên người bao bọc bởi một kiện áo giáp thanh đồng phong cách cổ xưa, vị trí ngực có một khối hính thú dữ tợn hộ tâm, mặt trên trải rộng màu xanh gỉ đồng.

Sắc mặt nam tử nhợt nhạt, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, môi hơi dày rộng, sắc mặt thập phần hờ hững, một đôi mắt màu xám nhìn thẳng phía trước, căn bản nhìn không ra đang nghĩ cái gì.

Bên cạnh gã là một bạch sắc nhân ảnh, là một lão giả râu tóc trắng tinh khoảng tám chín mươi tuổi, mặc một kiện pháp bào trắng như tuyết phẩm chất cực cao, mặt trên lăn tăn sóng ánh sáng, không ngừng từ bả vai lưu động xuống vạt áo, cuồn cuộn như sóng biển, bên chân lão đọng thành từng đoàn bọt sóng trắng như tuyết.

Lúc này nếu có tu sĩ đứng ở một bên, có thể cảm nhận được bên trong sóng nước kia truyền ra hơi nước bàng bạc, cùng từng trận dao động Pháp tắc thuỷ thuộc tính cường đại kéo dài không dứt.

Quanh thân lão giả bao phủ một tầng thuỷ khí mông lung, giống như một bức tường mây, hoàn toàn ngăn cách sát khí chung quanh.

"Đạo hữu, Tam Vực Hội Minh lần này ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?" Ánh mắt lão giả áo trắng thôi nhìn xa xăm, hỏi.

"Không đủ ba thành." Nam tử hắc bào lạnh lùng nói.

"Này... Hắc Thằng Vực bên kia có bao nhiêu bộ tộc theo Luân Hồi Vực?" Lông mày lão giả áo trắng nhíu lại, hỏi.