Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 595: Liều chết chiến đấu

Dịch: Tiểu Mjnh

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Hàn Lập thấy tình hình này, trong lòng thở dài một tiếng, khổ tâm chuẩn bị mọi thứ, cuối cùng cũng chỉ phá vỡ bề ngoài mà không thể thương tổn tới điểm yếu hại của đối phương.

Đang cân nhắc, đột nhiên xảy ra dị biến!

Phệ Kim Tiên Thái Ất cảnh chợt há miệng phun một cái, một đạo sợi tơ tinh quang giống như trường mâu bỗng nhiên bắn nhanh tới, lóe ra ngũ thải tinh quang, phóng thẳng đến ngực Hàn Lập.

Con ngươi Hàn Lập có chút co rụt lại, mãnh liệt vẫy Chân Ngôn Bảo Luân lại bên người mình, chuẩn bị giảm tốc độ công kích của đối phương.

Vậy mà khi Chân Ngôn Bảo Luân trở về, trong nháy mắt hắn mới phát hiện có điểm không giống bình thường.

Đạo văn phía trên thân luân mặc dù đang rung động kịch liệt, nhưng cỗ gợn sóng kim sắc có tác dụng làm chậm lại không xuất hiện.

Không đợi hắn kịp tìm ra nguyên nhân, đạo ngũ thải tinh mâu kia đã đến trước người hắn, tránh cũng không thể tránh được.

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trước người Hàn Lập bỗng nhiên hoa lên một cái, một vệt kim quang nhoáng qua, hiện ra chân thân Kim Đồng, cản trước mặt hắn.

"Phốc" một thanh âm vang lên.

Ngũ thải tinh mâu trực tiếp đâm vào bả vai Kim Đồng, mang theo thân thể nàng trùng điệp đụng vào Hàn Lập, truyền ra một trận tiếng xương cốt vỡ vụn, huyết hoa vung vãi ra.

Thân thể hai người cùng văng đụng vào thạch bích phía sau, tiếng rung mạnh ầm vang dẫn tới vách núi đá lở xuống, cự thạch nhao nhao lăn xuống.

Trong bụi mù, khóe miệng Hàn Lập chảy ra máu tươi, ôm Kim Đồng trong ngực, thân hình bỗng nhiên lóe lên, lướt về phía Ma Quang bên kia.

Ánh mắt Ma Quang chớp lên, thân hình khẽ động, cản trước người bọn họ.

Hàn Lập vừa thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân vào trong cơ thể, vừa nhìn thoáng qua Kim Đồng, thấy khí tức nàng tuy rằng giảm nhiều, nhưng không có nguy hiểm tính mạng, lúc này mới thở dài một hơi, trong lòng vẫn sợ không thôi.

Bây giờ Kim Đồng đã tới Thái Ất cảnh, trước đó lại thôn phệ qua đan lô cổ quái cùng thi cốt Cự Thử, khiến cho thể phách nàng vượt xa lúc trước, cho nên mới có thể ngăn cản được một kích ngũ thải tinh mâu này.

Nếu không, cho dù nàng liều mình ngăn cản, Hàn Lập cũng giống vậy khó tránh khỏi bị bắn thủng tâm tràng.

"Không sao chứ?" Ánh mắt Hàn Lập nhìn chằm chằm động tĩnh Phệ Kim Tiên Thái Ất, mở miệng hỏi.

"Không có việc gì! Đại thúc, lần này nhất định phải giết hắn!" Kim Đồng khẽ lắc đầu, đưa tay rút cây ngũ thải tinh mâu ra nhét vào trong miệng, ngồi thẳng người lại, ánh mắt kiên định nói.

Đối với lời nói của Kim Đồng, Hàn Lập cũng không để ý, lúc này toàn bộ tinh thần hắn đều tập trung vào Phệ Kim Tiên Thái Ất cảnh cách đó chưa tới trăm trượng.

Ngay lúc này, rõ ràng hắn đã đánh gãy hai cánh Phệ Kim Tiên, nhưng phía sau lại có ngũ thải khí diễm phun ra, hóa thành hai cái cánh lông vũ to lớn lộng lẫy, vỗ một cái thân ảnh liền biến mất không thấy.

Con ngươi Hàn Lập chợt co rụt lại, một tay nắm lấy Kim Đồng ném về phía xa, một tay nhấc Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lên đưa ngang trước người, đón đỡ.

Ở trước người, thân ảnh Ma Quang bỗng nhiên cất cao mấy trượng, quanh thân sáng lên hắc quang nồng đậm, tay cầm trường thương màu đen, thương hoa vẩy một cái, đâm tới phía trước.

Một đạo hắc tuyến lóe lên liền biến mất, vô số hắc khí tuôn trào ra, cuồn cuộn đến phía trước.

"Bang" một tiếng vang thật lớn!

Thân hình khổng lồ Phệ Kim Tiên đột nhiên hiện ra, kim sắc giáp xác trước ngực chống đỡ trường thương màu đen kia, còn hai chân trước như hai mâu thép vòng qua Ma Quang, đâm thẳng về Hàn Lập ở phía sau.

Một màn này nhìn như chậm chạp, kì thực phát sinh trong nháy mắt.

Hàn Lập vừa vặn dựng lên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, hai đạo mâu thép kia trong nháy mắt đâm tới.

"Long Trời Lở Đất..." Cơ hồ cùng lúc, hắn quát to một tiếng.

Trong vực sâu, chỉ một thoáng sát khí chạy ngược, thiên địa biến sắc.

Phệ Kim Tiên cảm thấy một cỗ lực lượng kinh khủng khó nói lên lời quét ra, bao phủ cả vực sâu vào.

Nó hoa mắt lên, lại phát hiện cả vực sâu thiên địa đều bị điên đảo, trước đó rõ ràng phiêu phù ở trên không, giờ phút này lại rơi xuống đáy cốc.

Chẳng lẽ là huyễn cảnh?

Trong lòng Phệ Kim Tiên kinh nghi, chân trước đâm ra phía trước cũng vô thức dừng lại một chút.

"Hạn Địa Thăng Lôi!" Lúc này, lại có tiếng quát to vang lên.

Vừa dứt lời, chỉ thấy mặt đất dưới đáy cốc bỗng nhiên vỡ vụn ra, một đạo lôi trụ kim sắc tráng kiện vô cùng từ dưới đất bay lên, như trường hà dâng lên từng cơn sóng liên tiếp tuôn về hướng Phệ Kim Tiên, trong nháy mắt bao phủ nó vào.

Lôi điện vô cùng cuồng bạo quấn lấy thân nó, vang lên trận trận tiếng nổ vang, hồ quang điện bắn ra bốn phía, rõ ràng không phải ảo giác.

"Không đúng..."

Đôi mắt Phệ Kim Tiên bỗng nhiên lóe lên, miệng há lớn ra, một mảnh ngũ thải tinh quang bỗng nhiên bắn nhanh về phía đáy vực sâu.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Cả đáy vực sâu vang lên tiếng nổ bể ra, nhưng cũng không có đất đá bay lên, chỉ có sát khí cuồn cuộn phun trào kịch liệt, tản ra bốn phía.

Một bóng người màu vàng tay nắm một thanh chiến đao màu đen che kín đồ văn lôi vân, thân hình tung bay loé lên chui vào trong dòng lũ sát khí, biến mất không thấy.

Nguyên lai, thiên địa cũng không phải đảo ngược, vẫn ở phía trên đáy vực sâu, "Hạn địa thăng lôi" kia bất quá là Giải Đạo Nhân dùng chiến đao "Trảm Đình" phát ra một kích lôi đình.

Phệ Kim Tiên nhìn kỹ, thấy ngay vị trí Hàn Lập lúc trước, hai mắt hắn đang nhắm nghiền, tay điểm tới, trong miệng nói ra một chữ:

"Định"

Sau một khắc, trước người hắn có một lồng giam xiềng xích màu đen như ẩn như hiện, bỗng dưng loé lên quang mang, trong chốc lát hóa thành mấy sợi xiềng xích trong suốt, sau đó đều chui vào hư không, không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, thân hình Phệ Kim Tiên run lên bần bật, cứng lại giữa không trung.

Trong không gian kim sắc phía trong thức hải, thần hồn một giáp trùng màu vàng đang lơ lửng, chung quanh bao phủ một lồng giam xiềng xích trong suốt.

Phía trên lồng giam xiềng xích khắc rõ từng đạo phù văn màu đen như ẩn như hiện, tản mát ra tinh quang loá mắt, bên trong xen lẫn điểm điểm hắc mang, tinh mang hắc quang đan vào một chỗ, cho người ta một loại cảm giác khó nói lên lời.

Thần hồn giáp trùng bị giam cầm rõ ràng nổi giận dị thường, tung bay trong lồng giam, lấy thân thể va đập kịch liệt vào thân lồng, kim sắc thủy triều chung quanh thức hải tựa hồ cũng bị tác động, như sóng lớn vỗ bờ, không ngừng đập nện lên lồng giam.

Chẳng qua bất luận nó giãy giụa thế nào, lồng giam kia vẫn vững như núi cao bàn thạch không nhúc nhích tí nào.

Trong vực sâu, trong miệng Hàn Lập thở ra một hơi, sắc mặt ngưng trọng, không dám buông lỏng mảy may.

Mặc dù hắn dùng thần thông Pháp Ngôn Thiên Địa cùng với sự yểm trợ của Giải Đạo Nhân, thừa cơ dùng Thần Niệm Tù Lung khốn trụ Phệ Kim Tiên, nhưng dù sao nó cũng là Phệ Kim tiên cấp bậc Thái Ất hậu kỳ, thần hồn cường đại viễn siêu hắn dự đoán.

Với lực lượng thần thức cường đại của hắn bây giờ, chỉ sợ cũng không kiên trì được quá lâu.

"Kim Đồng, nhanh..." Trong miệng Hàn Lập quát lên một tiếng lớn.

Kim Đồng một bên đã sớm ngầm hiểu, cố nén thương thế trên người, trên thân loé lên kim quang, bỗng nhiên hóa thành một kim sắc giáp trùng to bằng cái vại nước, ở giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung kim sắc, lập tức vọt tới chỗ vết thương nơi ngực bụng Phệ Kim Tiên, "Vù" một cái, trực tiếp chui vào trong đó.

Vừa vào trong cơ thể Phệ Kim Tiên, nàng liền há lớn miệng cắn xé huyết nhục trong cơ thể nó.

"Xùy... Xùy..."

Từng âm thanh xé rách da thịt theo từng đợt cắn xé vang lên, nghe tê cả da đầu.

Toàn thân Kim Đồng nhuốm máu, hình tượng thập phần đáng sợ, cứ nuốt một ngụm máu thịt vào bụng, trong cơ thể nàng lại nhiều thêm một tia lực lượng, vết thương đầu vai lúc trước bị ngũ thải tinh mâu xuyên qua, vậy mà cũng theo đó khôi phục từng điểm.

Mặc dù thần hồn Phệ Kim Tiên bị khóa, nhưng từng đợt đau đớn kịch liệt vẫn cuốn tới, dẫn tới thân thể rung động kịch liệt.

Lúc này, thần hồn trong thức hải càng nổi giận tới cực điểm, nó không để ý thần hồn tổn thương chút nào, càng va chạm kịch liệt lên Thần Niệm Tù Lung.

Hàn Lập cảm thấy thần thức hải chợt run lên, tiếp đó sắc mặt tái đi, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng tiếp theo hai tay hắn bấm pháp quyết kịch liệt, điên cuồng liều lĩnh vận chuyển Luyện Thần Thuật.

Thi triển Thần Niệm Tù Lung, vốn cực kỳ tiêu hao lực lượng thần thức, bị đối phương giày vò như thế, Hàn Lập giữ vững lồng giam, tiêu hao lực lượng thần thức càng như sông lớn không ngừng rút đi nhanh chóng.

Không lâu lắm, mồ hôi hai bên thái dương hắn đã đầm đìa, quần áo toàn thân cũng đều ướt đẫm, mi tâm vặn vẹo khó chịu, hàm răng nghiến chặt kêu kẽo kẹt, ngay cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và hồ lô xanh biếc đều được thu vào, không dám phân tâm chút nào, đau khổ chống đỡ.

Thời gian trôi qua như từng giọt nước, huyết nhục trong cơ thể Phệ Kim Tiên bị Kim Đồng nhanh chóng thôn phệ từng miếng, khí tức trên thân Kim Đồng cũng tăng trưởng lên từng chút một, nhưng so với Phệ Kim Tiên Thái Ất thì vẫn còn chênh lệch mười phần xa xôi.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ.

Hàn Lập treo giữa không trung, cả người như được vớt từ trong hồ nước ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt càng trắng bệch, thần thái sáng láng trong hai mắt những ngày qua đã trở nên ảm đạm rất nhiều.

Rốt cục, mãi cho tới thời điểm sơn cùng thủy tận, lực lượng thần thức của hắn tiêu hao hầu như không còn.

Trong thức hải Phệ Kim Tiên Thái Ất, Thần Niệm Tù Lung bị kim sắc thủy triều không ngừng đập vào, giờ phút này phảng phất như mọc đầy vết hoen rỉ, quang mang đã ảm đạm tới cực điểm.

Kim sắc giáp trùng bên trong lồng giam, phát một lần trùng kích cuối cùng vào Thần Niệm Tù Lung, kim sắc thủy triều trong thức hải cũng theo đó tuôn ra, hóa thành ngàn tầng sóng trùng điệp đập xuống.

"Soạt" một tiếng vang thật lớn!

Rốt cuộc Thần Niệm Tù Lung không chịu nổi gánh nặng vỡ nát ra, hóa thành điểm điểm tinh mang biến mất không thấy gì nữa.

Thần niệm Phệ Kim Tiên quay về, lần nữa được tự do, trong miệng không khỏi phát ra một tiếng thét dài, dẫn tới hư không cả đáy vực sâu chấn động mãnh liệt.

Trước đó thần hồn của nó bị lồng giam cầm cố, tương đương cách trở đại bộ phận cảm giác, đồng dạng cách trở đau đớn kịch liệt do Kim Đồng cắn nuốt nhục thể.

Giờ phút này cảm giác quay về, loại thống khổ bị cắn nuốt xương cốt bỗng nhiên tràn tới như bài sơn đảo hải, làm nó cực kỳ thống khổ, lại có tư vị khó mà chịu đựng nổi.

"Giờ chết của ngươi đã tới!"

Ánh mắt Phệ Kim Tiên chớp động, kim quang quanh thân loạn chiến, xương cốt trong cơ thể cũng theo đó phát ra trận trận thanh âm nổ "Đôm đốp", cơ bắp xương cốt bên trong cùng co lại, đè ép về phía thân thể Kim Đồng.

Lúc này, một cỗ Tiên linh lực du tẩu trong cơ thể nó cũng nhao nhao tập trung cuốn ngược trở về, cùng tuôn về hướng Kim Đồng.