Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân tông
"Hôi Tiên... Trách không được vừa rồi cảm thấy khí tức có chút quen thuộc..." Mắt Hàn Lập sáng lên, tự lẩm bẩm.
Thi thể nam tử áo tím trước mắt dĩ nhiên giống với Mặc Vũ nhìn thấy trong Minh Hàn Tiên Phủ trước kia, là một gã Hôi Tiên.
Ánh mắt của hắn nhìn qua lại thi thể nam tử cùng thi hài Cự Thử, lại nhìn sát khí ngưng kết chung quanh một cái, trong lòng lập tức hiểu ra, sát khí trong vực sâu nồng đậm khủng bố như vậy, chính là do cả hai gây nên.
Hàn Lập không tiến đến quá gần, chỉ đi một vòng quanh thi thể Hôi Tiên, hắn phát hiện trên người gã cũng không có nhiều vết thương, chỉ là ngay vị trí thái dương bên phải có một vết thương không đều, phía trên có một tầng hủ hoá màu xanh lá cây như bị gỉ sét.
Từ hiện trường nhìn xem, hẳn là năm đó Cự Thử và Hôi Tiên trải qua một trận đại chiến, cuối cùng đồng quy vu tận, vẫn lạc ở chỗ này.
Vực sâu khổng lồ sâu hai nghìn dặm này, có lẽ chính là kết quả năm đó bọn họ đại chiến lưu lại.
Hàn Lập dời ánh mắt từ trên thân Hôi Tiên, một lần nữa rơi vào thi hài Cự Thử, trong mắt loé lên một tia trầm tư.
"Đã chết không biết bao nhiêu vạn năm, bên trong thi hài vẫn còn ba động linh lực mãnh liệt như thế, nếu để cho Kim Đồng thôn phệ, có lẽ còn giúp tu vi cảnh giới nàng đề thăng một chút..."
Nghĩ đến đây, Hàn Lập dời ánh mắt nhìn lên hai cái răng cửa màu xanh sẫm lớn như tấm ván của Cự Thử, tay nhấc lên, lòng bàn tay lóe lên quang mang, một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hiển hiện ra ngay sau đó.
Tiên Linh Lực trong cơ thể vận chuyển ra, trường kiếm trong tay trảm về phía hàm răng thi hài Cự Thử.
"Boong" một âm thanh sắc nhọn vang lên.
Một đạo kiếm quang mãnh liệt chém rụng phần lớn chân răng, nhất thời sáng lên một đạo quang mang màu xanh sẫm.
Một vòng kiếm khí mãnh liệt, cuốn theo từng trận quang mang màu xanh sẫm nhộn nhạo lên, từ đó truyền ra một cỗ chấn động mãnh liệt chứa khí tức ăn mòn.
Quanh thân Hàn Lập sáng lên thanh quang, tay áo huy động mãnh liệt, ngăn cách cỗ khí tức này ra.
Hơn mười hơi thở sau, cổ chấn động này mới từ từ tiêu tán.
Lông mày Hàn Lập nhíu lại, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Một kích vừa rồi của hắn dù chưa dùng hết toàn lực, nhưng cũng không phải bình thường có thể ngăn cản, xem ra thật đúng là nhặt được bảo bối.
Nghĩ đến đây, trong tay hắn sáng lên quang mang lần nữa, đồng thời tế ra ba chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, ba kiếm hợp lại làm một, trên thân kiếm quấn quanh tia điện màu vàng, vạn cổ kiếm khí đồng xuất, chém xuống những chân răng còn lại.
"Răng rắc" một thanh âm vang lên.
Hai cái răng cửa lớn như tấm ván màu xanh sẫm vang lên tiếng đứt gãy, từ trong miệng chuột mập rớt xuống.
Hàn Lập thở nhẹ một hơi, thu hồi trường kiếm, tay áo cuốn một cái, thu vào bên trong vòng trữ vật.
Sau đó, hắn quay người đi đến bên cạnh thi thể Hôi Tiên, bắt đầu xem xét.
Trường bào màu tím trên thân Hôi Tiên hẳn là một kiện pháp y, đáng tiếc đã bị tàn phá.
Hàn Lập phất tay phát ra một cỗ thanh quang, xoay cỗ thi thể này lại.
Lạch cạch!
Một cái túi màu xám từ trên thân thi thể rớt xuống.
Ánh mắt hắn vui vẻ, vội vàng nhặt túi lên, thần thức chui vào trong đó, sau một lát trong mắt hiện ra tia vui vẻ.
Túi này quả nhiên là pháp khí chứa đồ.
Hắn bấm niệm pháp quyết vung lên, ""Rầm Ào Ào"" một tiếng, trên mặt đất nhiều ra một đống nhỏ đồ vật.
Hàn Lập nhíu mày, không nghĩ tới đồ vật rơi ra lại ít như vậy, nhưng dù sao cũng tốt hơn Cự Thử kia.
Vả lại đại bộ phận đồ vật là các loại tài liệu, phần lớn hiện lên màu sắc đơn điệu là màu xám và màu đen.
"Ồ!"
Ánh mắt Hàn Lập tùy ý quét qua, trong miệng không ngừng kêu nhẹ một tiếng, ánh mắt rơi vào trên mấy khối tinh thạch màu đen lớn cỡ nắm tay.
Toàn thân vật ấy đen kịt, mặt ngoài là một tầng u quang đen kịt, tựa hồ có thể thôn phệ ánh sáng chung quanh, đồng thời tản mát ra một cỗ lực lượng chấn động pháp tắc mãnh liệt, là tài liệu chính luyện chế Hư Nguyên Đan năm đó, Hắc Tuỷ Tinh.
Hơn nữa mấy khối Hắc Tuỷ Tinh này, bất luận màu sắc, hay là chấn động pháp tắc tản mát ra đều hơn xa Hắc Tuỷ Tinh mà lúc trước Giao Tam đưa hắn.
Hàn Lập phất tay phát ra một cỗ thanh quang, nâng một khối Hắc Tuỷ Tinh lên nhìn kỹ, phất tay thu các khối Hắc Tuỷ Tinh kia lại.
Trừ Hắc Tuỷ Tinh, phần lớn những tài liệu trên mặt đất Hàn Lập cũng không nhận ra, nhưng không ít tài liệu trong đó tản mát ra từng cỗ chấn động khí tức cường đại, không dưới Hắc Tuỷ Tinh kia.
Nhất là trong đó có ba vật phẩm tản mát ra chấn động khí tức càng thêm mãnh liệt, còn trên cả Hắc Tuỷ Tinh.
Trong đó một vật là một cây viên cốt màu xám dài hơn thước, cứng rắn, trừ mặt ngoài có vài đạo hoa văn màu xám, hầu như không khác với viên đá bình thường, nhìn qua là biết đồ vật có niên đại xa xưa, cũng không biết là xương gì.
Một vật khác là một đóa linh hoa đen kịt to bằng miệng chén, trên từng cánh hoa có từng đạo linh văn màu đỏ như máu, tổ hợp lại với nhau thoạt nhìn rất giống khuôn mặt tươi cười, nhìn rất quỷ dị.
Cái cuối cùng, là một lọ chất lỏng màu xám trắng, mặt ngoài dịch thể là một tầng quang mang như hôi sắc hỏa diễm, nhưng tản mát ra hàn ý rét thấu xương, cách vách bình cũng có thể cảm giác được, không biết là linh dịch gì.
Khí tức những tài liệu này hoàn toàn khác biệt với linh tài bình thường, trong lòng Hàn Lập suy đoán những thứ này có lẽ là linh tài đến từ Hôi Giới.
Hắn xem xét một chút, liền thu tất cả những tài liệu này lại.
Giờ phút này trên mặt đất chỉ còn lại ba món đồ, hai kiện tiên khí cùng một hộp ngọc màu đen.
Một thanh trường thương đen sì như mực, báng thương mang phong cách cổ xưa, đầu thương đen thui, mơ hồ có thể thấy một vết đỏ như máu trong đó, tản mát ra khí tức sát phạt lành lạnh.
Một kiện tiên khí khác là một tấm lụa mỏng hôi sắc, mỏng như cánh ve, phía trên có không ít đồ án tinh thần, tản mát ra hôi quang nhàn nhạt.
Hàn Lập cúi người nhấc trường thương màu đen lên, sắc mặt lập tức khẽ biến.
Trường thương này nhìn thì không lớn, nhưng cực kỳ nặng, hầu như vượt qua Trọng Thủy Chân Luân của hắn.
Cánh tay hắn vận lực, nhấc trường thương màu đen lên, rung cổ tay.
Bá bá bá!
Ba đóa thương hoa tươi đẹp rực rỡ đâm vào không khí, sau đó nổ tung ra.
Hư không phụ cận rung động lắc lư mãnh liệt, một hồi lâu mới khôi phục lại bình tĩnh.
"Hảo thương!"
Trong miệng Hàn Lập khen nhẹ một tiếng, sau đó tâm niệm vừa động, Tiên Linh Lực trong cơ thể rót vào trong trường thương.
Nhưng bất luận hắn rót vào bao nhiêu Tiên Linh Lực, đều giống như trâu đất xuống biển, trường thương màu đen không có một tia phản ứng.
Hắn nhíu mày lại, ngay sau đó hiểu được.
Trong cơ thể Hôi Tiên dùng năng lượng đặc dị, hoàn toàn khác biệt Tiên Linh Lực, trường thương màu đen này chỉ sợ là vũ khí chỉ có Hôi Tiên mới có thể sử dụng, hắn dùng Tiên Linh Lực thúc giục đương nhiên sẽ không có phản ứng.
Trong mắt hắn loé lên vẻ tiếc nuối, huy vũ trường thương màu đen hai cái, đang tính thu hồi.
Vào thời khắc này, trên trường thương màu đen chợt hiện ra một tầng hắc quang hơi mỏng.
Hàn Lập thấy cảnh này, không khỏi giật mình khẽ.
Thời điểm hắn vừa mới huy vũ trường thương, lơ đãng rót sát khí trong cơ thể vào trong trường thương màu đen, không nghĩ tới trường thương lại có một điểm phản ứng.
"Chẳng lẽ sát khí có thể thúc giục vũ khí Hôi Tiên..." Trong lòng Hàn Lập suy đoán, sau đó vận chuyển sát khí trong cơ thể.
Ầm!
Sát khí tích góp trong cơ thể hắn chen chúc ra, hóa thành hắc vụ cuồn cuộn, vờn xung quanh người hắn.
Hàn Lập thúc giục những sát khí này, chậm rãi rót vào trong trường thương màu đen.
Trường thương màu đen lập tức nổi lên hắc quang sáng ngời, thâm sâu vô cùng, tựa hồ có thể thôn phệ thần hồn.
Vết máu đỏ đầu thương càng toả sáng hào quang, nở rộ từng tia sáng huyết hồng, mũi thương xoay quanh không thôi, phát ra trận trận tiếng thét ô ô, làm lòng người kinh ngạc.
Mặt Hàn Lập lộ vẻ kinh ngạc, sát khí của hắn lại có thể thúc giục vũ khí Hôi Tiên.
Bất quá cũng chỉ có thể thúc giục một chút mà thôi, phẩm chất trường thương màu đen này cực cao, uy lực vượt xa, không chỉ một chút như vậy.
Hắn phất tay thu hồi trường thương màu đen, cầm lấy tấm lụa mỏng hôi sắc.
Vật ấy mềm mại giống như một đoàn ráng mây, càng nhẹ như lông hồng, cầm ở trong tay cũng không có cảm giác.
Hàn Lập lật xem vật ấy hai cái, sát khí trên thân rót vào trong tấm lụa mỏng hôi sắc.
Trong nháy mắt tấm lụa mỏng biến hoá dày hơn gấp mấy lần, tản mát ra một tầng hào quang hôi sắc, đồng thời mặt ngoài lụa mỏng hiện ra từng đạo hoa văn cổ sơ, hoàn toàn khác biệt với trận văn bình thường, tựa như một tác phẩm tiện tay viết nguệch ngoạc, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác huyền diệu.
Biến hóa của lụa mỏng làm cho người ta cảm giác trong mềm ngoài cứng, nhưng rất cứng cỏi.
Hàn Lập gật gật đầu, xem ra tấm lụa mỏng này là một kiện chí bảo phòng ngự.
Nhưng vào thời khắc này, ánh mắt của hắn chợt ngưng tụ, rơi vào hoa văn mặt ngoài tấm lụa mỏng, khẽ di một tiếng.
Những hoa văn trên tấm lụa mỏng hôi sắc này thoạt nhìn có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp ở nơi nào trước kia.
"Đúng rồi!"
Hàn Lập rất nhanh hồi tưởng lại, phất tay lấy ra một ngân sắc hộp ngọc, sau khi mở ra, bên trong là một kiện đồ vật hôi sắc mềm mại, đúng là tấm vải xám thần bí mà lúc trước theo Hùng Sơn lấy được.
Hắn mở tấm vải xám ra, phía trên mơ hồ có một ít hoa văn thần bí cổ sơ, tuy khác biệt rất nhỏ với hoa văn trên tấm lụa mỏng, nhưng đại thể phong cách đồng dạng, hiển nhiên là cùng một loại linh văn.
"Xem ra khối vải xám này cũng là đồ vật Hôi Giới..." Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng, sau đó thử rót sát khí vào trong tấm vải xám, nhưng tấm vải xám không có bất kỳ phản ứng.
Hắn nhướng mày, chẳng lẽ đoán sai.
Hàn Lập hơi trầm ngâm, sương mù màu đen trên thân lập tức nồng đậm gấp bội, tiếp tục rót vào trong tấm vải xám.
Thời gian trôi qua từng chút, trong nháy mắt qua một khắc đồng hồ, nhưng tấm vải xám vẫn không có bất kỳ phản ứng.
Hắn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đoán sai.
Lại qua một hồi, tấm vải xám vẫn không có phản ứng gì, Hàn Lập hơi mất hứng, đang tính ngừng thúc giục sát khí.
Nhưng vào lúc này, mặt ngoài tấm vải xám chợt nổi lên một tầng hôi quang nhè nhẹ, màu sắc cực kì nhạt, mắt thường hầu như không thể thấy được.
Ánh mắt Hàn Lập lập tức sáng ngời, bản thân đoán quả nhiên không sai.
Hắn hít sâu một hơi, toàn lực thúc giục sát khí trong cơ thể, cuồn cuộn rót vào trong tấm vải xám.
Trên tấm vải xám lập tức chậm rãi sáng lên quang mang, những hoa văn cổ sơ như ẩn như hiện phía trên cũng chầm chậm sáng lên, dần dần trở lên rõ ràng, nhanh chóng lan tràn trên tấm vải xám.
Nhưng kế tiếp bất luận Hàn Lập rót sát khí vào như thế nào, quang mang trên tấm vải xám cũng không tiếp tục sáng lên, những hoa văn cổ sơ kia cũng không có tiếp tục xuất hiện.
"Xem ra hẳn là sát khí không đủ, chỉ có thể thúc giục đến mức này." Hắn ngừng tay, lật xem tấm vải xám hai cái, sau đó thu lại.
Tấm vải xám này chẳng qua là vật ngẫu nhiên có được, Hàn Lập cũng không để ở trong lòng, có thể phát hiện nó huyền bí tất nhiên là tốt, không phát hiện cũng không quan trọng.
Ngay sau đó hắn thu tấm lụa mỏng hôi sắc lại, sau đó cầm lấy hộp ngọc màu đen cuối cùng kia, mở phù lục màu xám dán trên hộp ra, thoạt nhìn hẳn là dùng để phong ấn.