Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 488: Tiên sứ

Dịch: PHẩy

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Nghe Phong Thiên Đô nói vậy, những người còn lại đều kinh ngạc, mặt Lạc Thanh Hải cũng lộ ra chút dị sắc, gã không ngờ Phong Thiên Đô lại dễ nói chuyện như vậy.

"Ha ha, ta biết chư vị đang lo lắng cái gì, kỳ thật không cần phải như vậy. Bây giờ đang cấp bách, nếu không ta cũng không ngại ở trong cốc này chém giết sinh tử cùng chư vị, phân rõ cao thấp trước, rồi từ từ phá cấm sau.” Phong Thiên Đô cười nhạt một tiếng, nói ra.

"Phong trưởng lão nói vậy sai rồi, đề nghị này rất tốt, Thương Lưu Cung hoàn toàn không dị nghị." Lạc Thanh Hải vừa cười vừa nói.

"Nam Lê tộc cũng đồng ý." Mặt không đổi, lão bà tóc bạc nói.

Âu Dương Khuê Sơn suy nghĩ một chút, lập tức nói ra: "Chúc Long Đạo chúng ta cũng không ý kiến."

Trong sơn cốc, cũng chỉ còn ba người Hô Ngôn đạo nhân là chưa tỏ thái độ rõ ràng.

Hàn Lập liếc nhìn Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê, trong lòng thở dài, tuy hắn cũng muốn tiến vào Thái Ất điện, nhưng lại không muốn cưỡng ép Hô Ngôn đạo nhân phải chọn hắn. Vì vậy hắn tính sẽ rút lui, sau này sẽ có những tính toán khác vậy.

"Vậy để Lệ đạo hữu cùng ta tiến vào trong Thái Ất điện đi”. Ngay lúc hắn định mở miệng nói thì Hô Ngôn đạo nhân bỗng nhiên nhìn Hàn Lập và Vân Nghê, đồng thời truyền âm nói.

Vân Nghê nghe vậy, không nói gì, chỉ im lặng gật đầu nhẹ.

Hàn Lập thấy vậy, lông mày chau lên, có chút không hiểu nhìn về phía Hô Ngôn đạo nhân.

"Ngươi tiểu tử này, lão phu một mực nhìn không thấu, nhưng có một việc ta tin tưởng, ngươi tuyệt đối không phải người bội bạc. Vì vậy mang ngươi tiến vào trong đó, lão phu cũng không phải lo lắng nhiều. Chủ yếu nhất là, lão phu tin tưởng thực lực và thủ đoạn của tiểu tử nhà ngươi." Hô Ngôn đạo nhân cười hắc hắc một tiếng, tiếp tục nói.

"Chỉ sợ còn một nguyên do ngươi chưa nói ra? Bên trong Thái Ất điện càng thêm hung hiểm, mà ngươi lại không muốn Vân Nghê đạo hữu lâm vào hiểm cảnh chứ gì? " Hàn Lập cười trả lời.

"Lệ đạo hữu cứ nói đùa. Đúng rồi, còn chuyện này, trước đây ta đã đáp ứng đưa cho đạo hữu hai tầng sau của công pháp Chân Ngôn Hoá Luân Kinh” Hô Ngôn đạo nhân cười hặc hặc, tay cầm một vật kín đáo đưa cho Hàn Lập.

"Vậy cảm ơn đạo hữu" Hàn Lập cười nói, mặt không đổi sắc thu vật trong tay vào.

Vân Nghê nghe vậy, nhìn về phía Hô Ngôn đạo nhân, trong mắt có chút vui vẻ, lại mơ hồ có chút lo lắng.

"Chư vị, Chân Diễm tông bọn ta cũng không ý kiến." Hô Ngôn đạo nhân cũng nhìn lại mỉm cười, sau đó quay qua tuyên bố với những người khác như vậy.

"Tốt, nếu như mọi người không có ý kiến, việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu phá giải cấm chế ở chỗ này đi?" Lạc Thanh Hải mở miệng nói ra.

Chúng nhân nghe vậy, nhao nhao tụ tập lại, đi tới hướng tấm thạch bích kia.

"Theo ta thấy, trên thạch bích này vẽ hình núi sông, tương tự như trên Minh Sơn Hà Đồ mà lúc trước chúng ta đã dùng để tiến vào Minh Hàn Tiên phủ, nhưng lại không giống hoàn toàn. Lão phu vừa mới suy diễn một phen, nếu ở đây có mười ba vị Kim Tiên, vậy chiếu theo Cửu Cung phá trận đồ, đồng thời thi triển Cửu Linh nhiếp chân thuật, có lẽ có thể phá giải được." Lạc Thanh Hải mở miệng nói ra.

Lời vừa nói ra, hiện trường trầm mặc một hồi, mọi người tại đây dường như đang nghĩ tới cái gì.

Hàn Lập liếc nhìn Hô Ngôn đạo nhân, lông mày khẽ nhướng lên.

Cửu Cung phá trận đồ là một loại trận đồ phá giải cấm chế được truyền lưu khá rộng trên tiên giới, cấp bậc cũng không thấp, biến hóa rất nhiều.

Mà Cửu Linh nhiếp chân thuật lại là bản giản lược thần thông của Đại ngũ hành nhiếp linh chân quang, hắn cũng không biết kết hợp hai phương pháp này với nhau thì có thể phát huy hiệu quả như thế nào.

"Đã như vậy, xin mời Lạc đạo hữu chủ trì trận pháp, chúng ta lập tức phá giải cấm chế này." Phong Thiên Đô suy nghĩ một chút, mở miệng nói ra.

Lạc Thanh Hải nghe vậy gật đầu nhẹ, cũng không khách khí, lập tức an bài phân tán những Kim Tiên ở đây ra, căn cứ phương vị trong Cửu Cung số thuật mà đứng, tiếp theo lại giảng kỹ trình tự thi pháp của Cửu Linh nhiếp chân thuật.

"Bắt đầu đi." Một lát sau, Lạc Thanh Hải ra lệnh một tiếng.

Bốn gã Kim tiên Phục Lăng tông, một người Thương Lưu Cung, hai gã tu sĩ Kim Tiên Nam Lê tộc, ba người Chúc Long Đạo, tăng thêm ba người Hàn Lập nữa, tổng cộng mười ba tu sĩ Kim Tiên, nhao nhao tay bấm Cửu Linh bí quyết, trong miệng ngâm tụng từng đợt chú ngữ cổ quái.

Khi tiếng ngâm tụng vang lên, trên người bọn hắn cũng toát ra một cỗ khí lưu, quần áo trên thân tung bay phất phới, tiên linh lực trên cơ thể bắt đầu chấn động ngày càng mãnh liệt.

Hàn Lập đang đứng tại một vị trí trên trận đồ, thúc giục pháp quyết, trong lòng cũng toát lên một loại cảm giác kỳ lạ.

Rõ ràng không phải cùng một thân thể, vậy mà khi sử dụng đồng thời Cửu Linh nhiếp chân thuật và Cửu Cung phá trận đồ, lại làm sinh ra một loại liên hệ cổ quái mà trước đó chưa từng có, tiên linh lực của mọi người giống như hơn mười con sông lớn, tất cả đều bị dẫn dắt bởi một lực lượng kỳ lạ, cùng đổ về hòa nhập lại trong một cái hồ nước.

Cửa ra duy nhất của hồ nước chính là đoạn phía trước của pháp trận, nơi mà Lạc Thanh Hải đang đứng.

Chỉ thấy hào quang xanh thẫm bao phủ quanh thân gã, hai tay kết ấn tựa như đóa sen, đẩy về phía trước.

Bên trong trận đồ, lập tức hào quang quanh thân mọi người bùng lên mãnh liệt, Tiên linh lực trong cơ thể nhanh chóng tuôn ra, tập trung lại chỗ Lạc Thanh Hải đang đứng phía trước.

Tiên linh lực tràn đến ào ào, dưới thân Lạc Thanh Hải lập tức hiện ra một hư ảnh hoa sen, đài sen bay lên lơ lửng, nâng gã bay lên giữa không trung, trong mắt sáng lên ánh sáng màu lam, phía trên pháp bào quanh thân sáng lên mảnh màu xanh như tơ nhện, chạy qua chạy lại như vật sống.

Hai tay gã khép lại, ngón tay điểm một cái về phía thạch bích màu trắng.

Từ ngón tay gã bắn ra một cột sáng ngưng thực màu lam, đánh thẳng vào tấm thạch bích.

Lập tức màn sáng màu trắng phía trên thạch bích rung động kịch liệt tựa như nước sôi, chính giữa bệp bềnh từng gợn sóng trong suốt, lan ra bốn phía xung quanh.

Hàn Lập thấy vậy, đồng tử hơi co rụt lại.

Xem ra lần phá cấm thứ hai này mới là phương pháp chính thức mở ra thạch bích màu trắng này, tốc độ cũng chậm hơn một chút.

...

Cùng lúc đó, trên một hồ nước mênh mông, sương khói âm u.

"Ầm ầm ầm..."

Trên mặt hồ vang lên tiếng nổ đùng đùng không ngớt, thỉnh thoảng bùng lên những cột sóng hung tợn cao hơn trăm trượng, hào quang của pháp bảo và pháp thuật đan xen dày đặc, vô cùng rực rỡ.

Chỉ thấy dưới mặt hồ có những xoáy nước cổ quái nối thẳng xuống đáy hồ, phía trên vòng xoáy có mấy đạo nhân ảnh, trong tay mỗi người đều nắm chặt pháp bảo, vừa di chuyển từng chút một trên mặt nước vừa chém giết những bóng thủy lam đang lao ra từ đáy hồ.

Cũng không biết những bóng thủy lam này đến cùng là vật gì, mới nhìn bề ngoài thì giống như là khôi lỗi, thân thể do nước ngưng tụ thành, một khi bị cường kích sẽ tán loạn ra, nhưng rất nhanh sau đó lại ngưng tụ lại thành nhân ảnh tiếp tục công kích những người kia.

Đang bị đám nhân ảnh thủy lam quỷ quái này công kích, không ai khác chính là Tuyết Oanh và đám người Bắc Hàn Tiên Cung trước đây đáp ứng Lạc Thanh Hải tới “hiệp trợ” Thương Lưu Cung.

Lúc trước, khi bọn họ theo đám người Thương Lưu Cung đi tới chỗ này thì chỗ này chỉ là một mảnh hoang vu, hoàng sa chấp chới đầy trời.

Đám người Thương Lưu Cung đã bố trí pháp trận phá cấm ở tầng quang tráo màu vàng kia, chỉ thiếu một Kim tiên như nàng đến cùng phát động pháp trận.

Nàng có thể trở thành phó Cung chủ Bắc Hàn Tiên cung, nên cũng không phải là hạng người đơn giản, trên đường tới đây đã thăm dò được từ Lạc Thanh Hải sơ lược về tình hình chỗ này. Lúc trước cũng dò xét vài lần pháp trận này, lại thêm được Lạc Thanh Hải giải thích về hoàn cảnh chỗ này, sau vài lần cân nhắc, xác định không có vấn đề mới đáp ứng ra tay hỗ trợ thúc giục pháp trận.

Kết quả, ngay khi nàng hỗ trợ phá trận, tại thời điểm nhìn thấy cấm chế của tòa cổ mộ sắp khai mở thì dị biến nổi lên!

Ngay trung tâm khu vực hoang dã, hoàng sa mịt mù rộng cả vạn dặm này, bỗng nhiên biển cát bốc lên, mặt đất điên cuồng phập phồng, tòa di tích mộ cổ giống như cự thú đột nhiên chìm xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt, phạm vi vài vạn dặm bỗng biến thành một hồ nước màu lam u ám này.

Cùng lúc đó, từ bên trong di tích đã chìm xuống mặt hồ lúc trước, bỗng nhiên sáng lên một mảng trận đồ màu vàng, dưới dòng nước tối tăm lại sinh ra một vòng xoáy cổ quái, từ trong truyền ra trận trận hấp lực quỷ dị, hút nàng lại không cách nào thoát ra được.

Rồi sau đó, xuất hiện những nhân ảnh cổ quái màu lam kia, từ dưới nước liên tục tuôn ra không ngừng.

Đến lúc nàng vất vả lắm mới ổn định lại thân hình thì lại phát hiện trong lúc hỗn loạn đám người Thương Lưu Cung đã bỏ chạy rồi, mà đám Chân tiên của Tiên Cung vì cứu nàng nên cũng bị nhốt trên mặt nước.

Tuyết Oanh biết mình đã bị đám Thương Lưu Cung tính kế, trong lòng phẫn uất không thôi, nhưng cũng không cách nào thoát thân được.

Ngay lúc Tuyết Oanh có nguy cơ bị sa lầy trong khổ chiến, bỗng nhiên trên không trung có một bích ngọc phi xa bay nhanh đến, huyền phù phía trên mặt hồ.

Đứng ở trên phi xa là một nam tử trung niên có dáng thon dài, dung mạo thanh nhã, ánh mắt rơi trên mặt hồ, lông mày hơi nhăn lại, đưa tay phất lên.

Chỉ thấy trong tay gã có một vật có màu hơi vàng, hiện ra đầu bạch ngọc Tỳ hưu, sáng bóng ôn nhuận, sau đó xẹt một đường vòng cung giữa không trung, “Ùng ục” một tiếng đã rơi vào trong hồ nước.

Sau một lát, trên mặt hồ bỗng nhiên nổi lên một hồi sóng gió động trời, một đạo bạch quang sáng chói từ chỗ sâu trong đáy hồ bay vọt thẳng lên, xuyên qua dòng nước xoáy rồi bay ra khỏi mặt nước.

Đó là một đầu khôi lỗi trắng như tuyết có hình dáng Tỳ hưu, lớn tới mấy trăm trượng, trong miệng ngậm một khối ma bàn màu đen, to cỡ mấy trượng, rẽ sóng ra bay thẳng vào không trung.

Sau khi bay vào không trung, “Rắc rắc” vài tiếng giòn vang, ngay lập tức khối ma bàn màu đen đã bị cắn vỡ nát.

Cùng lúc đó, thanh thế trên mặt hồ dần dần ngừng lại, từ từ khôi phục vẻ tĩnh lặng.

Nhờ thế nhóm Tuyết Oanh mới có thể thoát khốn ra, nhao nhau bay vút lên không trung.

Ổn định lại khí tức một chút, nàng không nhìn xem đầu Tỳ hưu khổng lồ kia là vật gì mà bay thẳng về hướng bích ngọc phi xa.

Tới gần hơn một trượng, thân hình Tuyết Oanh mới dừng lại, cung kính thi lễ với nam tử trung niên, mở miệng nói:

"Vãn bối Tuyết Oanh, ra mắt Công Thâu tiên sứ."

Nam tử trung niên dung mạo nho nhã kia không ai khác, chính là giám sát sứ Thiên Đình Công Thâu Cửu.

"Công Thâu gia và Tuyết gia chính là thế giao, trong cùng thế hệ thì ta và phụ thân ngươi có quan hệ gần gũi nhất, ngươi gọi ta như vậy không phải quá khách sáo sao?" Công Thâu Cửu cười ôn hoà nói.

"Là vãn bối khách khí... Công Thâu Thế bá." Trên mặt Tuyết Oanh cũng hiện ra một vòng vui vẻ, sửa lời nói.

"Lúc trước nhận được tin tức của ngươi, nói ta cần tới Bắc Hàn Tiên Vực một chuyến, ta lại bị những việc khác quấn thân, không kịp tới đây sớm hơn, không ngờ tới đây đã hỗn loạn như vậy rồi." Công Thâu Cửu khẽ thở dài, chậm rãi nói ra.

"Tiêu cung..."

Lời nói Tuyết Oanh vừa ra khỏi miệng bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu liếc nhìn mấy tu sĩ Tiên Cung khác cách không xa sau lưng.

"Ngươi có gì cứ nói đừng ngại, bọn hắn sẽ không nghe được." Công Thâu Cửu tùy ý vung tay lên, mỉm cười nói ra.