Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 475: Muốn chết

Dịch giả: ronkute

"Haizz, Kim Đồng..." Hàn Lập cười khổ một tiếng.

Khi hàm răng của Kim Đồng chuẩn bị chạm tới thanh trường đao thì nó chợt ngừng lại, chiếc đầu nhỏ ngẩng lên và nhoẻn miệng cười với Hàn Lập, nói: "Nói là phải giữ lời đó nghe?"

"Tất nhiên."

Hàn Lập ngẩn ra rồi gật đầu ngay lập tức.

Trên khuôn mặt của Kim Đồng lộ vẻ đắc ý, tay nhỏ buông thanh trường đao màu tím ra.

Hàn Lập lắc đầu vung tay thu trường đao, chiếc lưới màu vàng cùng với cổng chào màu trắng lại, chờ sau khi rời khỏi nơi này rồi hẳn kiểm tra kỹ càng hơn.

"Ồ, đây là..."

Hàn Lập chợt vẫy tay chụp lấy một cây linh trúc màu bạc dài mấy trượng, thứ này không ngừng tỏa ra những gợn sóng kinh người.

Khí tức của cây gậy trúc màu bạc này rất giống với bộ rễ trúc màu bạc mà hắn từng thấy và đào được ở bên trong vườn thuốc kia.

Bên cạnh cây gậy trúc màu bạc còn có một vài linh thảo quý giá khác, nhìn dáng vẻ thì giống như vừa được ngắt lấy.

Ánh mắt của Thạch Hạo lấp lóe, xem ra, người đã chặt đi báu vật Huyền Thiên ở vườn thuốc trước kia chính là Cừ Linh.

Bảo vật Huyền Thiên bên trên cây Huyền Thiên tiên đằng kia, như vậy chính xác là chiếc hồ lô xanh biếc này.

Nửa ngày đảo mắt trôi qua, những thứ nằm đầy trong đại điện đều được phân loại cả.

Trong mắt Hàn Lập tràn đầy vẻ vui mừng.

Bảo vật mà Cừ Linh mang trên mình hoàn toàn vượt xa dự liệu của hắn.

Những tài liệu, linh thảo quý giá không cần bàn, chỉ riêng Tiên Nguyên thạch thì cũng đã hơn trăm ngàn viên, đây tuyệt đối là một tài sản khổng lồ, e rằng đủ để so sánh với một vài thế lực tông môn cất giấu trong rất nhiều năm.

Ngoài ra, đan dược quý giá cũng có một số, có nổi danh và cũng có không biết tên, cùng với đủ loại điển tịch.

Nhưng mà, một vào linh bảo cấp thấp được tìm thấy trên thân Cừ Linh, phần lớn đều nằm trong bụng của Kim Đồng cả.

Lúc này, khí tức của Kim Đồng đã khôi phục lại hoàn toàn, hai cánh tay cũng đã trở lại trạng thái bình thường như trước, hiện giờ vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn no nê, vả lại khí tức trên người cũng tinh tiến hơn trước.

Tất nhiên, kết quả này đều được Hàn Lập ngầm đồng ý.

Phệ Kim tiên tiến hóa tới mức độ như hiện tại vẫn khong hề từ bỏ tật xấu ham ăn của mình, thế nhưng đây cũng được xem là một trong những phương thức đặc biệt để đề thăng tu vi, tuy rằng Hàn Lập cảm thấy rất đau xót thế nhưng bù lại cũng cảm thấy rất đỗi vui mừng, dù sao Kim Đồng có thêm vài phần sức lực để tự bảo vệ bản thân thì đối với hắn, đây cũng là chuyện tốt.

"Hôm nay đã làm khổ hai vị rồi." Hàn Lập cất những thứ trên mặt đất đi, tiếp đó quay đầu nhìn về phía hai người Ma Quang đang đứng khoanh tay và gật đầu nói thế.

"Ta với ngươi cùng thể cùng mệnh, nói như vậy để mà làm gì chứ, Hàn đạo hữu, ngày sau có chuyện gì thì cứ phân phó là được." Ma Quang cười nói rồi ánh đen trên người lóe lên, lần nữa tiến vào trong cái bóng của Hàn Lập.

Đuôi lông mày của Hàn Lập hơi chau lại, biểu hiện lần này của Ma Quang hoàn toàn khác với trước đây.

Giải đạo nhân cũng không nói lời nào mà chỉ chắp tay với Hàn Lập, tiếp đó thân thể uốn cong một cái hóa thành một luông ánh vàng đi vào trong cơ thể của Hàn Lập.

Hàn Lập sửa sang lại quần áo rồi cất bước ra khỏi đại điện, sau khi liếc nhìn về bốn phía trong chốc lát thì chợt cúi đầu nhìn về hai tay mình.

Trong tay hắn đang cầm một bức tranh màu xanh, đó chính là Minh Hàn Sơn Hà đồ, được tìm thấy ở bên trong pháp khí chứa đồ của Cừ Linh.

Thế nhưng hiện tại, ánh xanh bên ngoài của bức tranh đã biến mất hết, tựa như là một bức tranh bình thường được lật mở, không còn chút linh tính như trước kia nữa.

Hàn Lập khẽ nhíu mày rồi quét nhìn bức tranh này, sau đó thì xoay tay cất nó đi.

"Đi thôi."

Hàn Lập nói với Kim Đồng đang đứng ở sau lưng mình rồi vung tay, một luồng ánh sáng màu xanh nâng thân thể của hai người lên và bay về phía trước.

...

Một nơi nào đó thuộc Minh Hàn tiên phủ.

Bên trong một cung điện đã bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng, ba nam nữ dị tộc đầu trùm khăn đen, thân mang áo lót ngắn, bọn hạ đang cất bước bên trên một con đường đá tràn đầy cỏ dại, vẻ mặt u ám và mệt mỏi.

"Lần này đã bị tên khốn Giao Tam kia lừa rồi, đi với hắn tới bí cảnh Tiên phủ này, bảo vật thì chẳng thấy bao nhiêu mà nguy hiểm thì hết lần này tới lần khác, theo ta, hắn lừa chúng ta làm con tốt thí." Một cô gái da đen có vóc người thép bé tức giận nói.

"Chứ còn gì nữa, lúc xông vào Minh Vương điện thì hắn chính là người lao vào nhanh nhất, các ngươi đều thấy cả! Đời nào quan tâm tới sự sống chết của chúng ta chứ, hiện giờ ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu." Một đại hán mày rậm khác cũng lên tiếng.

"Hiện giờ nói những chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì cả, cũng may ba người chúng ta không có phân tán, xem ra chúng ta cũng không cần đi tìm Giao Tam làm gì nữa, thay vào đó cứ tìm cơ duyên khác cũng được, chờ tới đúng lúc và bình yên rời khỏi nơi này là tốt nhất." Một ông lão gày còm vuốt vuốt chòm râu dê khô cứng chậm rãi nói.

Hai người còn lai nghe thế thì cũng gật đầu tán thành.

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì trên trời cao chợt có một chiếc phi xa bằng ngọc bích lao vút qua, sau đó nó vẽ nên một hình vòng cung trên không trung rồi vòng ngược trở lại, lơ lững ở phía trên của ba người.

Chỉ thấy bên trên chiếc phi xa vừa dài vừa hẹp đang dứng một người trung niên với dung mạo thanh nhã, tướng tá cao ráo, trong tay đang nâng niu một con tỳ hưu nhỏ bằng ngọc trắng pha chút ánh vàng, ánh sáng ôn hòa lan tỏa.

Sau lưng của hắn có hai người đàn ông mặc giáp vàng, khuôn mặt cứng ngắt chẳng chút sức sống, hiển nhiên là hai bộ khôi lỗi.

Ba người không ngừng đánh giá người đàn ông bên trên phi xa, sâu trong con ngươi đều lóe lên vẻ cảnh giác, thế nhưng khi nhìn thấy tu vi của hắn là Chân Tiên hậu kỳ thì trong lòng mới an tâm hơn mấy phần.

"Xin hỏi, ba vị đạo hữu đã từng thấy qua người của Bắc Hàn tiên cung chưa? Hoặc là có biết họ xuất hiện ở nơi này không?" Người đàn ông trung niên với nụ cười hòa nhã hỏi ba người.

Ba người nghe thế thì cũng chẳng ai lên tiếng, nhưng trong lòng lại có nổi lên chút vẻ quái lạ.

Tu vi của người này không cao, khi đối mặt với ba người bọn họ, tuy rằng lời nói rất hòa nhã thế nhưng bọn họ mơ hồ cảm nhận được vẻ cao cao tại thượng, làm cho bản thân cảm thấy khó chịu.

"Chưa hề thấy." Ánh mắt của ông lão gầy còm lóe lên rồi đáp thế.

Có thể tiến vào được Minh Hàn tiên phủ thì không ai thuộc hạng ngu dốt cả, đương nhiên sẽ không thể vì cảnh giới tu vị thể hiện ở bên ngoài sẽ phán đoán ra thực lực thật sự của một người, cho nên ba người này càng đề phòng vị khách đột nhiên không mời mà tới này hơn.

Đương nhiên điểm quan trọng nhất chính là, lúc tiến vào Tiên phủ thì tựa hồ chưa hề thấy qua người này, khả năng có thủ đoạn thay đổi dung mạo nào đó.

"Đã quấy rầy rồi." Người trung niên hờ hững nói một câu, tiếp đó xoay người điều khiển phi xa lao vút lên không.

Khi nhìn thấy bóng lưng của hắn rời xa thì đại hán mày rậm nhìn về phía ông lão, hỏi: "Có ý gì không?"

"Trông phong thái thì chẳng phải là người tầm thường, thế nhưng thần thông Linh Mục của ta lại không thể nhìn ra được chút manh mối gì, chắc hẳn là một tên Chân Tiên hậu kỳ!" Ông lão gầy còm theo thói xem vuốt vuốt chòm râu, từ từ nói thế.

"Nếu như ta nhìn không lầm, chiếc phi xa đó là hàng tốt." Cô gái da đen chợt lên tiếng.

Lời của nàng vừa ra thì trong mắt của đại hán mày rậm cùng với ông lão gầy còm lóe lên ý cười khó hiểu.

"Pháp khí chứa đồ thì chưa cần bàn tới, ta muốn khối ngọc ở trên tay hắn." Đại hán mày rậm cười khà khà nói.

"Bộ pháp bào trên người của hắn thuộc về ta." Ông lão gầy còm tay buông chòm râu rồi trầm giọng nói.

Tóm lại, ba người cũng không cách nào nhịn được tham niệm của mình, muốn ỷ số lượng đông để giết người đoạt bảo.

Khoảng cách giữa đôi bên cũng chỉ tầm mấy chục dặm, chiếc phi xa kia chậm rãi bay trên trời cao.

Trên mặt của người đàn ông trung niên đứng ở phi xa lộ vẻ ôn hòa, tay xoa xoa tỳ hưu bằng ngọc ở trong tay, tự lẩm bẩm: "Tu hành không dễ, cần gì phải..."

Lời nói còn chưa dứt thì ba luồng ánh sáng đã lóe lên à ngăn cản trước người hắn.

"Sao vậy? Chẳng lẽ ba vị đã nhớ ra người Tiên cung ở phương nào, nếu vậy xin hãy thông tin đôi chút, tại hạ vô cùng cảm kích." Người đàn ông trung nhin nhìn ba người rồi nhoẻn miệng cười.

Ông lão gầy còm nhìn nụ cười trên mặt của người đàn ông trung niên này, chẳng biết vì sao lại sinh ra vẻ khiếp sợ, trong lòng thầm quyết định, nếu như có chuyện gì đó không ổn thì sẽ bỏ mặt hai người kia rồi trốn đi thật nhanh.

Đại hán mày rậm cùng cô gái da đen liếc mắt nhìn nhau, trên tay từng người đều chiếu rọi ánh hào quang, mỗi người tương ứng lấy ra một cây rìu đá màu đen cùng với trường kiếm màu bạc.

Ông lão gầy còm lấy ra một tòa kim tháp bảy tầng, một chùm sáng màu vàng óng từ bên trong phóng ra rồi nhanh chóng phóng lớn ngàn lớn, tiếp đó nó bao phủ lấy ba người cùng với người đàn ông trung niên kia vào trong.

"Ngay cả tới giả Linh vực cũng không phải, lấy ra không thấy ngại à?" Trên mặt của người đàn ông trung niêm này chuyển lạnh, bàn tay nắm chặt tỳ hưu bằng ngọc chợt nắm chặt.

Ba người nghe thấy vậy thì chợt ngẩn người, còn chưa hiểu tình hình ra sao thì cảm thấy từ bốn phương tám hướng có một luồng sức mạnh cực lớn đang cấu xé lao tới.

Ánh sáng mà tòa kim tháp bảy tầng tản ra lập tức nổ lớn và vỡ nát!

Sát theo đó, bọn họ nhìn thấy cả cơ thể cùng với tứ chi của bản thân bị nguồn sức mạnh này ép chặt lại, đồng thời chúng đứt thành từng khúc và dồn nén về phía cổ của mình, máu thịt ve bét, xương gãy cũng có thể thấy được.

Ba chiếc đầu lâu hoàn hảo chẳng chút tổn hại, thế nhưng thân thể đều đã biến thành một đống thịt với xương cốt máu thịt hỗn tạp.

Những việc này xảy ra chỉ trong nháy mắt!

Chỉ thấy la luồng kim quang phóng vút lên trời cao, nguyên anh của ba người tràn ngập vẻ hoảng sợ ăn ý trốn về ba phương hướng khác nhau với tốc độ nhanh ất.

Người đàn ông trung niên thấy thế thì tiện tay xoay mạnh tay trong hư không, một bàn tay to lớn nửa trong suốt như có như không chợt hiện lên, tiếp đó bầu trời bên trên nổi lên những gợn sóng uốn lượn, một tay liền bắt gọn ba nguyên anh của ba người trở về.

"Tha mạng, xin hãy tha mạng! Tiểu nhân có mắt mà không thấy núi Thái Sơn..." Nguyên anh của ba người giãy giụa và ra sức cầu xin tha mạng.

Người đàn ông như mắt điếc tai ngơ, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị nhìn về ba người tí hon màu vàng này.

"Vừa nãy quả thật là các ngươi không có nói dối, xem ra cũng không biết gì cả. Nhưng, đúng là có chút niềm vui bất ngờ mà..." Nhìn trong chốc lát thì người đàn ông trung niên thì thào nói thế, tiếp đó linh quang nơi đầu ngón tay lóe lên rồi xoắn ba nguyên anh thành tro bụi.

Hắn vung tay hất tung đám kim phấn này vào không trung, cứ thế tiêu tán trong thiên địa.

Sau đó, người đàn ông trung niên giơ tay, trên hài cốt đầy thê thảm của ba người chợt sáng lên ba luồng ánh sáng màu xanh, một nai một cú một khỉ, ba tấm mặt nạ từ trên đầu của bọn họ tróc ra bay bay vào trong tay của hắn.

Hắn đánh giá ba tấm mặt nạ một thoáng rồi vung tay, hư không trươc người chợt hiện lên một giá gỗ nhiều tầng cực lớn, bên trên có rất nhiều mặt nạ muôn màu muôn vẻ của Vô Thường minh, ngưu quỷ xà thần, long hổ phượng quy, và còn rất nhiều loại nữa.

Tổng cộng, cũng phải tới hơn ngàn cái!