Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 446: Đại kiếp nạn sinh tử

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Hàn Lập nghe vậy đưa tay nhận lấy ngọc giản từ Lục Vũ Tình, dán lên trên trán.

"Phần bản đồ này khá tường tận, không biết Lục cô nương lấy được từ nơi nào? Là từ trên tấm bia đá kia?" Sau một lúc lâu, thần thức Hàn Lập rời khỏi ngọc giản, trả lại, hỏi một câu.

"Đúng vậy a. Chính vì có bản đồ này, ta mới muốn xông vào Vô Tận Sa Hải này một lần. Bất quá dù có bản đồ trong tay, trong Vô Tận Sa Hải này vẫn phải nhờ lực lượng của Hàn đại ca." Lục Vũ Tình gật đầu nhẹ, nói ra.

"Chỉ cần đủ khả năng, ta sẽ nỗ lực hết sức." Hàn Lập từ chối cho ý kiến nói.

Nói xong, dưới chân hắn điểm lên phi chu.

Lập tức Thanh Diên phi chu tản mát ra hào quang sáng ngời, một đầu đâm vào trong biển cát mênh mông.

Vừa tiến vào biển cát, lập tức hai người cảm thấy chung quanh đột nhiên nóng lên, phảng phất tiến vào một cái lồng hấp, làm cho ngực mơ hồ có chút khó chịu.

"Lục cô nương, hay là trước nên nghĩ cách xác định vị trí đã." Thần sắc Hàn Lập không đổi, nhưng trong lòng thì rùng mình, mở miệng nói.

"Hàn đại ca nói là, tuy rằng nơi đây không biết phương vị cụ thể, nhưng chỉ cần gặp phải hai ba chỗ ghi chép trong địa đồ, hẳn là có thể xác định ra vị trí." Lục Vũ Tình gật đầu nhẹ.

...

Cùng lúc đó.

Một chỗ sơn mạch ở Tiên giới, nơi này thế núi hùng vĩ vô cùng, thân núi thẳng tắp, ít nhấp nhô, hơn nữa đỉnh sơn phong cao nhọn, phảng phất từng chuôi cự kiếm đâm thấu trời xanh.

Một chỗ sâu trong sơn mạch, tọa lạc một mảnh kiến trúc cổ bảo hùng vĩ.

Cổ bảo này có phong cách kiến trúc đặc biệt, bất luận là nóc nhà, mái hiên, hay là trang trí các nơi đều có các loại đồ án, phù điêu hình kiếm.

Đại kiếm, trọng kiếm, tế kiếm, đoản kiếm, vô số kiếm hình tràn ngập mỗi một góc nhỏ mảnh cổ bảo này.

Đèn đuốc các nơi trong cổ bảo sáng trưng, rất nhiều người hành tẩu tới lui, hoặc là bay vùn vụt qua lại trên trời.

Toàn bộ những người này mặc trường bào màu vàng nhạt, ống tay áo thêu một chữ "Hùng", thoạt nhìn là một gia tộc tu sĩ cường thịnh.

Trong một mật thất lờ mờ sâu trong cổ bảo, có một thạch đài màu đen to hơn một trượng, phía trên có một gã thanh niên nam tử đang nằm.

Hai mắt nam tử nhắm nghiền, không nhúc nhích, trên người không có chút khí tức nào, càng không có nửa điểm sinh cơ, hiển nhiên là một cỗ thi thể.

Bên trên bốn phía thạch đài chứa thi thể, khắc lên một vòng hoa văn huyền ảo, tựa hồ là một loại Linh văn đặc thù.

Một góc trên đầu thanh niên nam tử treo một ngọn đèn màu xanh thẫm.

Chẳng qua là hôm nay hoả diễm trên chén đèn dầu này vô cùng yếu ớt, không ngừng lập lòe, tựa hồ tùy thời sẽ tắt đi.

Trước ngực nam tử dán một trương phù lục màu đen, phía trên khắc từng đạo phù văn huyền ảo, tản mát ra một cỗ chấn động khí tức đặc thù.

Cùng lúc đó, một tiếng”két...” phá vỡ yên tĩnh nơi đây, đại môn mật thất mở ra, hai bóng người một trước một sau tiến đến.

Người đi đầu là một lão già tóc bạc, làn da trắng nõn hồng nhuận phơn phớt, không có một nếp nhăn, người ta thường nói tóc bạc mặt hồng hào chính là dạng này.

Đi theo sau lưng lão già tóc bạc là một trung niên nam tử, gương mặt người này hiện ra màu xanh đậm quỷ dị, một đôi mắt trắng nhiều đen ít, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

Hai người đi đến bên cạnh thạch đài liền ngừng lại, ánh mắt đều nhìn về phù lục màu đen.

"Chính là hôm nay sao?" Lão già tóc bạc chợt mở miệng hỏi.

"Đúng vậy. Ta đã dùng tiên thiên thần toán tính toán qua, chính là hôm nay." Nam tử mặt xanh lật tay lấy ra một đồ vật màu xanh giống như cái bàn tính, phía trên từng đám quẻ giao thoa cùng một chỗ, hơn nữa thỉnh thoảng tự động nhảy lên.

"Đứa nhỏ Sơn nhi này là đệ tử có tư chất tốt nhất cùng thế hệ của Hùng gia chúng ta, đáng tiếc là xuất thân thứ hệ, từ nhỏ tu luyện thuận lợi, dẫn đến tâm cao khí ngạo, những năm này một mực không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của gia tộc, kiên trì đi con đường của mình. Hy vọng trải qua lần đại kiếp nạn này, hắn có thể hiểu được, giảm đi những kiên trì vô vị kia a." Lão già tóc bạc thở dài, nói ra.

Nam tử mặt xanh gật đầu nhẹ, đang muốn nói gì, đuôi lông mày chợt nhảy lên, nói: "Đã đến."

Gã vừa dứt lời, phù lục màu đen trước ngực thanh niên nam tử chợt tự động bốc cháy, hóa thành hỏa diễm tối đen như mực.

Hoa văn chug quanh thạch đài cũng toả sáng hào quang, tách ra từng đạo hắc quang, hình thành một vòng sáng màu đen, bao phủ thi thể thanh niên nam tử vào.

Lão già tóc bạc thấy cảnh này, lập tức bấm tay điểm một cái.

Một đạo hắc quang bắn ra, chui vào trong ngọn lửa màu đen trước người thanh niên nam tử.

Lập tức hoả diễm sáng ngời mãnh liệt, chợt thoáng một phát tách nở ra, hoá thành năm ngọn.

Ngay sau đó mấy đạo hào quang màu đen từ trong năm ngọn lửa bắn ra, liên kết với nhau hình thành một cái ngũ tinh pháp trận.

Vù vù vù!

Lập tức trong mật thất âm phong đại tác, trong đó mơ hồ truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết, âm hàn chi khí đại thịnh.

Bất quá lão già tóc bạc và nam tử mặt xanh không thèm để ý điều này chút nào, con mắt nhìn chăm chú vào ngũ tinh pháp trận.

Hư không ở trung tâm pháp trận bắt đầu vặn vẹo, hiện ra một đoàn bóng ma màu đen, nhúc nhích như vật còn sống.

Bóng ma chuyển động một lát, đột nhiên "Xoẹt xoẹt" một tiếng nứt ra, một khe hở không gian lăng không hiển hiện ra.

Sau một khắc, một đoàn kim quang từ trong khe hở không gian bay ra, lóe lên rồi chui vào trong cơ thể nam tử, biến mất không thấy bóng dáng.

Không biết qua bao lâu, trên người thanh niên nam tử lập tức hiện ra từng trận kim quang.

Lão già tóc bạc thấy cảnh này, nhãn tình sáng lên, phất tay phát ra một tia sáng trắng, bao phủ thân thể thanh niên nam tử lại.

Sắc mặt thanh niên nam tử nguyên bản trắng xám vô cùng, lại nhanh chóng khôi phục bình thường, trái tim cũng bắt đầu đập lại, dần dần tản mát ra một cỗ sinh cơ.

Chén nhỏ thanh đăng trên đầu nam tử thanh niên, giờ phút này cũng chợt sáng lên gấp mấy lần, hơn nữa ổn định vô cùng, lẳng lặng thiêu đốt.

Không biết qua bao lâu, con mắt thanh niên nam tử khẽ nhúc nhích hai cái, chậm rãi mở ra.

Bất quá đồng tử gã tán loạn, một hồi lâu mới khôi phục bình thường.

"Nơi này là? Không đúng, không phải ta đã..." Ánh mắt gã lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn chung quanh, rất nhanh liền thấy hai người lão già tóc bạc bên cạnh.

"Tộc trưởng, Tứ thúc!" Gã biến sắc, thân thể khẽ động, muốn ngồi dậy.

"Sơn nhi, Chuyển Hồn chi thuật vừa mới hoàn thành, bây giờ thân thể của ngươi còn chưa thể nhúc nhích, hảo hảo nằm." Lão già tóc bạc đưa tay đè lên bả vai thanh niên nam tử, trong miệng nói ra.

Bờ môi thanh niên nam tử động đậy hai cái, cũng không có kiên trì, nằm xuống.

"Tộc trưởng, đây là có chuyện gì? Ta hẳn là đã... Tại sao lại phản hồi gia tộc?" Thanh niên nam tử hỏi.

"Việc này đều dựa vào Tứ thúc ngươi, năm đó hắn tính ra ngươi sẽ gặp một đại kiếp nạn sinh tử, chẳng qua hắn cũng coi không ra kiếp này khi nào xuất hiện, ứng với ai trên người ngươi. Cho nên năm đó khi ngươi rời gia tộc, hắn âm thầm thiết lập bên trong Nguyên Anh của ngươi một loại Chuyển Hồn bí thuật, một khi Nguyên Anh của ngươi bị vết thương trí mệnh, sẽ tự động đem nó dịch chuyển truyền tống về trong gia tộc, cho ngươi đoạt xá một cỗ thân thể khác." Lão già tóc bạc chậm rãi giải thích.

"Nguyên lai là như vậy, đa tạ Tứ thúc, nếu không tiểu chất giờ này đã vẫn lạc rồi." Thanh niên nam tử im lặng chốc lát, nói với nam tử mặt xanh.

"Ta và ngươi chính là thân thúc tử, cũng không cần nói những lời như vậy." Nam tử mặt xanh khoát tay áo.

"Tứ thúc ngươi tiên thiên thần toán, mỗi lần thi triển đều tổn thất tối thiểu vạn năm tu vi, lần này vì xem bói số mệnh của ta, tổn thất tu vi tối thiểu cũng mười vạn năm, tiểu chất như thế nào không để ý chứ." Thanh niên nam tử trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nói ra.

"Mười vạn năm tu vi thì tính là cái gì, chỉ cần ngươi có thể bình an trở về, Tứ thúc ta an tâm rồi." Nam tử mặt xanh mỉm cười, nói ra.

Thanh niên nam tử sụp mắt xuống, không nói gì thêm.

"Sơn nhi, lần này ở Bắc Hàn Tiên Vực, ngươi gặp địch nhân như thế nào mà làm cho ngươi ăn thiệt thòi lớn như vậy?" Lão già tóc bạc chợt mở miệng hỏi.

Thanh niên nam tử nghe hỏi nói thế, trong mắt loé lên lệ mang rồi biến mất, nhưng qua thật lâu cũng không nói gì.

"Được rồi, nếu như ngươi không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng, việc này giao cho chính ngươi xử lý a." Lão già tóc bạc lắc đầu, nói ra.

"Đa tạ Tộc trưởng." Thanh niên nam tử gật đầu nhẹ với lão giả.

"Lần này ngươi trở về, tạm thời không nên rời đi, chúng ta sẽ giúp ngươi nhanh chóng khôi phục tu vi, hơn nữa Tiên Cung đã mấy lần phát tới thư mời, trước ngươi hãy đi Tiên Cung nhậm chức, sự tình khác về sau từ từ hãy nói." Lão già tóc bạc còn nói thêm.

Thanh niên nam tử nhướng mày, trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu nhẹ.

Lão già tóc bạc và nam tử mặt xanh thấy vậy, nhìn nhau một cái, trong mắt đều lộ vẻ vui mừng.

...

Trên không một mảnh hoang nguyên màu đỏ, hai đoàn tia sáng chói mắt một đỏ một vàng đánh nhau chết sống, đánh đến long trời lở đất.

Hai màu hào quang kịch liệt va chạm, phát ra liên tiếp tiếng nổ mạnh long trời lở đất, hư không cũng rung động lắc lư, từng cỗ vòi rồng ngợp trời quét ra chung quanh.

Ngẫu nhiên có một hai đạo hào quang rơi rải rác xuống, oanh trên mặt đất ra một đám hố to, nhấc lên bụi mù màu hồng đầy trời.

Song phương giao chiến, một phương là một nữ tử áo bạc, chính là Cừ Linh.

Nàng đứng trên lưng giáp trùng màu vàng. Giờ phút này giáp trùng màu vàng đã biến lớn như ngọn núi, toàn thân tản mát ra màu vàng chói mắt.

Phương kia giằng co cới nàng có chừng bảy tám người, tất cả đều mặc trường bào đỏ rực, trên trường bào thêu một cái đồ án hoả nha trông rất sống động, chính là đoàn người Chân Diễm Tông, toàn bộ đều ở tại đây, bất quá lại không nhìn thấy thân ảnh Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê.

Khí sắc đám người Chân Diễm Tông đều không tốt, thực tế quần áo ba người Húc Dương Tử đều tổn hại, mơ hồ có thể thấy một ít vết máu, tựa hồ có thương tích trên người.

Lấy ba người Húc Dương Tử cầm đầu, đám người Chân Diễm Tông hợp thành một cái pháp trận hình hỏa diễm, đỉnh đầu mỗi người lơ lửng một đại phiên đỏ rực, phía trên hoả diễm thiêu đốt hừng hực.

Từng đạo hỏa diễm từ trên tám mặt hỏa phiên bắn ra, vọt tới hướng Cừ Linh và giáp trùng màu vàng.

Mỗi một đạo đều tản mát ra nhiệt độ cao đáng sợ, những nơi hoả diễm đi qua làm cho hư không run rẩy.

Cừ Linh vẫn ung dung đứng ở trên lưng giáp trùng màu vàng, tay vuốt vuốt một cái hồ lô xanh biếc, không có ra tay.

Giáp trùng màu vàng dưới chân nàng huy động hai chân trước, từng đạo tinh quang dài hơn một trượng bắn ra, dày đặc như mưa, va chạm với những hoả diễm màu đỏ kia.

Thanh âm bạo liệt trầm đục vang lên, tinh quang và hỏa diễm đều tiêu tán, triệt tiêu lẫn nhau.

"Cừ Linh, Chân Diễm Tông chúng ta và ngươi không cừu không oán, vì sao đột nhiên tập kích chúng ta?" Húc Dương Tử nhìn giáp trùng màu vàng kia, đồng tử trong mắt co rụt lại, lập tức nhìn về phía Cừ Linh giận dữ hét.

"Tới Minh Hàn Tiên Phủ này tự nhiên là vì tầm bảo. Bất quá các ngươi nhìn xem, ta chỉ có một người, hiệu suất thật sự không cao, cho nên trước lúc tiến vào Tiên Phủ, thuận tay để lại một ít ấn ký trên người các ngươi. Như vậy sau khi tiến vào Tiên Phủ, ta cũng không cần vội vàng, chỉ cần tìm được các ngươi giết chết, bảo vật các ngươi tìm được đương nhiên đều thuộc về ta, như vậy tầm bảo vừa nhanh lại đơn giản, thật sự là một biện pháp tốt đúng không." Cừ Linh ngẩng đầu, nhìn đám người Húc Dương Tử cười nói.