Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 373: Tin tức

Dịch giả: Độc Hành

Hàn Lập hít sâu một hơi, tinh thần bình tĩnh lại.

Lúc này mới chỉ luyện nửa đầu bộ công pháp Đại Chu Thiên Tinh Nguyên công, hơn nữa bởi vì bảy cái huyền khiếu đã tu luyện qua, cho nên mới có thể luyện thành nhanh như vậy. Còn lại mười một huyền khiếu, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như thế.

Hàn Lập thở dài một hơi, lại bấm niệm pháp quyết, hai mắt nhắm lại.

Ông!

Pháp trận trên bệ đá vận chuyển lần nữa, tiếp dẫn mảng lớn tinh quang xuống, rót thành vài dòng tinh hà sáng chói, quay quanh người hắn, một ít Tinh Thần Chi Lực nhao nhao sáp nhập vào trong cơ thể hắn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã qua năm năm.

Khu vực vùng biển xung quanh đảo nhỏ vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng thét dài xuyên thủng thiên địa, truyền thẳng lên chín tầng mây.

Sau một khắc, một bóng người màu xanh da trời óng ánh từ trên hòn đảo phóng lên trời, bay lượn giữa không trung như du long.

Tiếng thét này phảng phất như sóng lớn ngập trời, từng lớp từng lớp cao lớn hùng vĩ, trong đó tràn ngập sự vui vẻ.

Trong lúc nhất thời, nghìn dặm xung quanh đảo nhỏ, hư không ông ông rung động lắc lư, mặt biển nhấc lên trận trận sóng cả, giữa không trung nhiều đóa mây trắng bị chấn không ngừng bay về sau.

Sau nửa ngày, tiếng thét dài ngừng lại, thân ảnh màu xanh da trời giữa không trung cũng ngừng lại, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.

Giờ phút này, toàn thân hắn bị một tầng quang mang óng ánh màu xanh da trời bao phủ, quang màng này hùng hậu, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất.

Quang màng này bám vào phía ngoài da thịt hắn, tương tự như năm đó hắn tu thành Chân Cực Chi Khu ngưng tụ ra Chân Cực Chi Mô.

Chẳng qua hiện nay, Chân Cực Chi Mô này nên gọi là Chân Cực Chi Khải mới thỏa đáng.

Từng đạo lưu quang màu xanh da trời như có linh tính lưu chuyển không ngừng trên quang màng, mơ hồ hiện ra nghìn vạn ngôi sao lập loè, vô cùng thần bí.

Ngoài ra, chỗ ngực bụng Hàn Lập có mười tám lam sắc quang điểm đang lập loè hào quang.

Năm năm khổ tu, nửa phần trước bộ công pháp Đại Chu Thiên Tinh Nguyên công đã triệt để tu thành.

Lại nói tiếp, tu thành nhanh như vậy cũng vượt quá dự liệu của hắn.

Nhớ đến tình huống lúc trước, hắn cho rằng tu luyện công pháp này cần tốn một thời gian tương đối dài, ít nhất cũng mấy chục năm, nhưng mà khi tu luyện, hắn phát hiện vốn sẽ có bình cảnh, nhưng lại như nước chảy thành sông, dễ dàng đột phá, đơn giản luyện thành một đám huyền khiếu.

Những vị trí huyền khiếu này lại trùng với vị trí Tiên khiếu mà hắn đã đả thông.

Nghĩ đến chuyện lạ này, có thể bởi vì hắn đã đả thông Tiên khiếu trước đó, cho nên tu luyện huyền khiếu dễ dàng hơn, mới có thể trong thời gian ngắn luyện thành Đại Chu Thiên Tinh Nguyên công.

Lúc trước Hàn Lập còn lo lắng số lượng Thiên Tinh thạch không đủ, hiện tại ngược lại vẫn còn dư một ít.

Điều khiến hắn càng thêm phấn chấn là những huyền khiếu này lại trùng với Tiên khiếu, làm nó lớn thêm không ít, trở nên càng thêm chắc chắn.

Vào lúc này, Hàn Lập quát một tiếng, một quyền đánh vào hư không mặt biển phía dưới.

Ầm ầm!

Một cỗ quyền kình cực lớn gào thét ra, oanh kích trên mặt biển.

Mặt biển bất ngờ bị đánh ra một cái đại động đen xì, hiện ra hình dạng nắm đấm, nước biển xung quanh tự động thối lui né tránh.

Quyền kình không ngừng lại, xuyên thủng mặt biển, sau đó trực tiếp oanh xuống đáy biển.

Ầm ầm!

Mặt đất dưới đáy biển lắc lư kịch liệt, bị đánh ra rồi một cái đại động đen thui sâu hoắm, mơ hồ ở chỗ sâu nhất lộ ra một chút ánh sáng màu đỏ.

Nắm đấm Hàn Lập bỗng nhiên hóa thành chưởng đao, vung lên hư không như gió bay điện chớp.

Xuy xuy xùy!

Nước biển liền dạt ra hai bên, bất ngờ mở ra một con đường cự đại.

Mặt đất dưới đáy biển cũng bị khí kình bổ trúng, nổ vang ầm ầm, bị phách ra một khe rãnh cự đại, đen sì, sâu không thấy đáy.

Hàn Lập thấy vậy, chậm rãi thu hồi tay lại, thoả mãn gật đầu nhẹ.

Đại Chu Thiên Tinh Nguyên công này quả nhiên không tầm thường, tuy chỉ tu thành nửa bộ nhưng hôm nay thân thể chi lực của hắn vốn đã cường hãn lại tăng thêm nhiều.

Vừa rồi hắn chỉ mới thi triển chưa đầy ba thành lực đạo, nếu sử dụng toàn lực, chỉ sợ mặt đất dưới đáy biển đã bị đánh xuyên qua rồi.

Hàn Lập thu tay lại, ánh sáng màu lam trên người cũng tiêu tán ra, Chân Cực Chi Mô bên ngoài thân cũng theo đó biến mất không thấy.

Tiếp đó, thân hình hắn nhoáng một cái bay về phía đảo nhỏ, rất nhanh rơi vào trên bệ đá.

Hàn Lập phất tay đánh ra một cỗ thanh quang, bao trùm toàn bộ bệ đá.

Nương theo đó một tiếng trầm đục "Ầm ầm" vang lên, bất ngờ bệ đá bị cắt ra thoát ly khỏi đỉnh núi, nhưng chính nó lại không bị tổn hại chút nào.

Trong miệng hắn lẩm bẩm, thanh quang chớp liên tục, bệ đá thu nhỏ lại nhanh chóng, bị hắn thu vào.

Đại Chu Thiên Tinh Nguyên công tuy đã luyện thành, bất quá lúc trước hắn tổn hao nhiều tâm tư mới luyện chế thành bệ đá này, tự nhiên không thể tùy ý ném đi, sau này không chừng còn sử dụng đến.

Làm xong hết thảy, Hàn Lập quay người bay về hướng động phủ, rất nhanh đi tới phòng ngủ.

Lúc này, thần sắc hắn lộ ra vẻ mệt mỏi.

Những ngày qua, buổi tối hắn tu luyện Đại Chu Thiên Tinh Nguyên công, ban ngày thì khôi phục nguyên khí lúc tu luyện, đã lâu rồi không có nghỉ ngơi.

May mà tu luyện cũng có hiệu quả, khiến cho việc tu luyện vốn kéo dài căng thẳng cũng theo đó thoáng buông lỏng vài phần. Giờ phút này, cảm giác mệt mỏi lập tức vọt tới như bài sơn đảo hải.

Hàn Lập nghĩ vậy, thân thể thẳng tắp ngã xuống giường, nằm ngáy o..o.

Sau một ngày một đêm, hắn mới tỉnh lại, tinh thần vô cùng phấn chấn đi ra khỏi phòng ngủ.

Hàn Lập kiểm tra dược viên một chút, hài lòng thấy các loại Linh thảo mọc bình thường, cũng không có gì khác thường.

Dựa theo phân phó của Hàn Lập, Cự viên khôi lỗi sử dụng đại bộ phận lục dịch trên mẫu đậu. Do đó giờ phút này mẫu đậu đã lớn thêm không ít, không bao lâu nữa thì có thể gặt hái được rồi.

Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, đi dạo một vòng quanh động phủ, sau đó đi tới mật thất ngồi xuống, bắt đầu tính toán kế hoạch tu luyện tiếp theo.

Hôm nay, các việc cơ bản hắn đã làm xong, kế tiếp là tìm kiếm Luyện Thần Thuật cùng đột phá cảnh giới Kim Tiên.

Chỉ là, giờ phút này hắn ở chỗ sâu trong Hắc Phong hải vực, bất luận là tìm kiếm nửa sau bộ công pháp Luyện Thần Thuật, hay là tìm kiếm biện pháp đột phá Kim Tiên cảnh đều không dễ dàng.

Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, không khỏi nổi lên ý nghĩ ly khai Hắc Phong hải vực.

Mấy trăm năm đã trôi qua, Bắc Hàn tiên cung lùng bắt hắn đã hòa hoãn hơn nhiều, hơn nữa giờ phút này thực lực của hắn đã tiến bộ rất lớn so với năm đó đại chiến với Đào Vũ.

Dùng thực lực của hắn bây giờ, dù Giải Đạo Nhân không ra tay, hắn cũng nắm chắc có thể đối phó được Đào Vũ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền không thể ngăn chặn sự hưng phấn trong lòng hắn.

Những năm này bế quan khổ tu ở Hắc Phong hải vực, tuy tiến bộ rất lớn nhưng cũng buồn khổ dị thường.

Hàn Lập cân nhắc liên tục, cuối cùng lắc đầu, từ bỏ ý định ly khai, tạm thời ở lại một đoạn thời gian, điều tra rõ tình huống bên ngoài rồi hẵng tính.

Hắn lật tay lấy ra mặt nạ Vô Thường minh, gọi ra giao diện nhiệm vụ, muốn kiểm tra một chút nhiệm vụ tuyên bố lúc trước.

Kết quả vừa nhìn thấy, con mắt Hàn Lập sáng ngời, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Hắn tuyên bố tìm kiếm Luyện Thần Thuật đã có người trả lời rồi.

Hàn Lập lập tức bấm niệm pháp quyết, bên trên văn tự nhiệm vụ hiện ra một cỗ thanh quang, lập loè bất định.

Sau một khắc, giao diện nhiệm vụ hơi chấn động, một cỗ thanh quang từ đó bắn ra, bên trong ngưng tụ ra một bóng người màu xám.

Toàn thân người nay bao bọc trong một kiện áo choàng màu xám, trên mặt đeo một mặt nạ đầu mèo thanh sắc, trên đó viết một chữ "Thập Lục".

Phía sau mặt nạ bắn ra một ánh mắt lợi hại, tựa hồ đang đánh giá Hàn Lập.

Nhìn một hồi lâu, mặt người này không biểu tình thu hồi ánh mắt.

"Vị đạo hữu này, tại hạ hữu lễ." Hàn Lập thấy vậy, chắp tay nói.

"Không cần khách khí." Bóng người màu xám mở miệng nhàn nhạt, giọng hơi khàn khàn.

"Đạo hữu đã tiếp nhiệm vụ của ta, chắc hẳn hiểu rõ ta muốn cái gì?" Hàn Lập thăm dò hỏi.

"Đạo hữu không cần che dấu, trong Vô Thường minh thường xuyên có loại nhiệm vụ này, sự tình không thể lộ ra ngoài, đạo hữu không phải là muốn nửa sau bộ công pháp Luyện Thần Thuật a." Bóng người màu xám cười một tiếng, chậm rãi nói ra.

Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, lập tức cũng nở nụ cười, nói: "Đạo hữu đã sảng khoái như thế, ta liền đi thẳng vào vấn đề, đạo hữu có nửa cuối bộ công pháp không?"

"Ta đã dám tiếp nhiệm vụ của ngươi, tất nhiên là có." Bóng người màu xám nhàn nhạt nói.

"Hôm nay chúng ta có thể tiến hành giao dịch, về chuyện thù lao, đạo hữu yên tâm, tuyệt sẽ không để cho ngươi thất vọng." Hàn Lập nghe vậy, lập tức nói ra.

"Haha, các hạ đưa ra thù lao tuy phong phú, nhưng nửa sau bộ công pháp Luyện Thần Thuật trân quý cỡ nào, đạo hữu muốn dùng những vật này để đổi, ý nghĩ không khỏi quá mức hão huyền a." Bóng người màu xám cười khẽ một tiếng, nói ra.

Hàn Lập nghe vậy nhướng mày, trầm mặc một hồi, về sau nói: "Đạo hữu nói vậy là có ý gì?"

"Quả thật nếu các hạ muốn lấy được công pháp Luyện Thần Thuật, một tháng sau hãy đến chỗ này, chúng ta trước gặp mặt rồi hãy nói." Bóng người màu xám nở nụ cười lần nữa, rồi nói một vị trí.

Sau đó gã không đáp lời Hàn Lập nữa, một tay nhấc lên liền gián đoạn cuộc nói chuyện.

Hôi quang lóe lên, bóng người biến mất vô tung.

Hàn Lập thấy vậy, cau mày, chậm rãi lấy mặt nạ xuống.

Một lát sau, hắn lật tay lấy ra một khối ngọc giản địa đồ Hắc Phong hải vực, ánh mắt nhìn đến một vị trí ở biên giới.

Chỗ đó chính là địa phương bóng người màu xám nói, là biên thuỳ Hắc Phong hải vực.

Hàn Lập nhìn ngọc giản địa đồ, im lặng không nói, ánh mắt không ngừng lập loè, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngồi hết nửa ngày, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, tựa hồ đã quyết định.

Hắn thu hồi ngọc giản địa đồ, sau đó đứng lên, đi ra bên ngoài, rất nhanh đi vào dược viên.

Ánh mắt Hàn Lập chậm rãi đảo qua dược viên, bỗng nhiên một tay nhấc lên bấm pháp quyết, từng đạo thanh quang lóe lên bắn ra.

Các nơi cấm chế ở dược viên toả sáng hào quang, sau đó giải thể ầm ầm, những cây trận kỳ trận bàn từ bên trong dược viên bắn ra, bay trở về trong tay hắn.

Trong khoảng khắc, cấm chế bên trong dược viên đều biến mất.

Tay Hàn Lập không ngừng chút nào, trong tay phát ra một cỗ thanh quang, thu tất cả Linh thảo lẫn Linh Thổ phía dưới vào.

Gốc mẫu đậu kia cũng giống như vậy, bị hắn thu vào.

Rất nhanh, một mảnh dược viên to lớn như vậy trở nên trống rỗng.

Sau khi hắn thu hết Linh dược vào, quay người đi đến nơi khác, thu hết tất cả vật phẩm trong động phủ vào.