Converter: herovinh
Dịch + Đề tự: Chưởng Thiên
Khánh Điển gãy răng ôm mối hận
Kỳ Mã giải nguy giúp cố nhân
Lão giả nói xong liền thu hồi ánh mắt, giống như vừa mất đi hứng thú, xoay người bước về phía mép tường định bỏ đi.
Nhưng vừa cất bước, lão bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lập tức khẽ mấp máy môi truyền âm cho Khánh Điển: "Nhân tộc kia sinh tử tùy ý, nhưng không thể đả thương người của Thiên Hồ tộc."
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, lão mới chính thức rời đi.
Được lão giả kia ngấm ngầm cho phép, Khánh Điển liền nhe răng cười lạnh, cặp răng nanh sắc nhọn nơi khóe miệng không khỏi lóe lên hàn quang.
"Hống!"
Chỉ thấy gã đột nhiên há miệng, gầm lên một tiếng đinh tai.
Cái miệng lớn như chậu máu phun ra một mảnh hào quang đỏ thẫm, nhanh chóng biến thành một cơn lốc màu huyết hồng với hấp lực vô cùng cường đại, cấp tốc phủ lên thân Hàn Lập.
Hàn Lập dường như dự đoán được điều bất thường từ trước, vì vậy đã sớm nghịch chuyển Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể. Không chờ cỗ lực lượng kia kịp trói buộc, thân hình hắn đã mơ hồ nhoáng lên tại chỗ rồi nhanh chóng biến mất.
Nhưng vừa động đậy một chút, Hàn Lập đột nhiên cảm thấy nơi bả vai của mình chết lặng một hồi. Chỗ lúc trước bị nham thạch nóng chảy làm tổn thương thậm chí còn sinh ra một loại lực lượng mạnh mẽ, cổ quái không thể nào giải thích, tựa như đang hô ứng với luồng huyết quang Khánh Điển mới phun ra.
Dù hắn chạy đến đâu, loại lực lượng kia vẫn bám theo như hình với bóng. Hơn nữa, vòng xoáy đỏ thẫm đang ở sau lưng hắn tùy thời sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Thời gian dây dưa càng lâu, loại lực lượng hấp dẫn này càng trở nên mãnh liệt. Tốc độ càn quét của vòng xoáy đỏ thẫm cũng tăng theo một cách chóng mặt.
Rốt cuộc, lực lượng này cũng bạo tăng đến độ Pháp Tắc Thời Gian của Hàn Lập không thể chống lại. Chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên một cái, bị một lực vô hình lướt ngang lôi đi xềnh xệch, trực tiếp rơi vào trung tâm vòng xoáy đỏ thẫm, quay cuồng một hồi rồi hoàn toàn biến mất trong nháy mắt.
"Ca ca!" Liễu Nhạc Nhi kinh hãi thét lên, nhưng đã muộn.
Nàng trừng mắt nhìn Khánh Điển, nhưng gã Khánh Điển này lại nhăn nhở cười sằng sặc với nàng, bộ dáng chẳng hề quan tâm.
Đám người đứng xem xung quanh xôn xao một hồi, cũng không ít người kêu lên thổn thức, nhưng rốt cuộc không kẻ nào dám ho he.
Sắc mặt Tang Đồ và Vân Báo hiện giờ đã xám ngoét. Cả hai sững sờ nhìn về phía Hàn Lập vừa biến mất, rồi quay sang bốn mắt nhìn nhau.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Liễu Nhạc Nhi vừa lo lắng vừa tức giận, từng bước từng bước tiến về phía Khánh Điển.
...
Hàn Lập lúc này đang ở trong một không gian cổ quái. Cả người lơ lửng giữa không trung. Xung quanh không ngừng cuộn lên từng trận gió nóng với thứ mùi tanh nồng vô cùng khó ngửi xông thẳng vào mũi hắn.
Trước mắt hắn là một thác dung nham nóng chảy đang cuồn cuộn đổ xuống hồ nham thạch phía dưới. Trong hồ liên tục tỏa ra từng trận khí tức giận dữ bạo liệt.
Hàn Lập nhăn mũi, định thần quan sát khắp nơi. Hắn phát hiện không gian xung quanh không quá lớn, bốn phía là vách tường màu đỏ sậm. Trên vách tường còn có từng dòng nham thạch đỏ rực chảy xuôi xuống, lại còn phập phồng lên xuống tựa như vật sống vậy.
Hắn sớm đã đầy một bụng nghi vấn, hai mắt liền biến thành màu tím âm, tiếp tục nhìn khắp bốn phía.
Khi nhìn xuống bên dưới, hắn liền phát hiện vách đá nơi đó có điểm bất hợp lý, thậm chí còn nhìn thấy chi chít mạch máu mao quản, bên trong còn có từng sợi Tiên Linh Lực đang nhè nhẹ chảy xuôi.
"Kỳ quái... Chẳng lẽ đây là không gian trong bụng kẻ kia? Không lẽ ta bị gia hỏa này nuốt chửng..." Hàn Lập vận dụng Cửu U Ma Đồng dò xét một hồi, trong đầu chợt nảy sinh một ý niệm kỳ quái. Hắn gãi gãi cánh mũi, miệng thì thào lẩm bẩm.
Trong lúc hắn đang sinh nghi, vách tường đỏ sậm bốn phía bỗng nhiên rung động kịch liệt, bắt đầu co rút chèn ép về phía hắn, không gian xung quanh nhanh chóng trở nên chật hẹp.
Dòng thác dung nham hừng hực trên đỉnh đầu hắn cũng đột nhiên bành trướng mãnh liệt, một luồng nham thạch nóng bỏng phủ xuống đầu Hàn Lập.
Nội tâm Hàn Lập căng thẳng. Hắn vung hai tay trái phải lên, phát ra thanh quang lập lòe, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nhao nhao phóng ra. Thân kiếm đại phóng hào quang, lập tức phân chia thành vô số kiếm quang màu xanh tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Nhất thời, mảnh không gian nhỏ hẹp dường như chỉ còn lại kiếm khí tung hoành, kiếm quang tràn ngập bốn phía.
Nhưng bất kể kiếm quang lăng lệ ác liệt đến đâu, vách tường xung quanh vẫn không mảy may suy chuyển, bộ dáng vô kiến bất tồi.
Vách tường đỏ sẫm không ngừng co rút lại làm cho phạm vi hoạt động của Hàn Lập ngày càng bị thu hẹp. Hắn không thể tiếp tục duy trì mảnh kiếm quang dày đặc nữa, mà lập tức thu hồi khiến cho kiếm ảnh nhao nhao biến mất vô ảnh vô tung.
Dòng nham thạch nóng chảy rốt cuộc đã đổ ập lên đầu hắn.
Hàn Lập chợt cảm thấy như có trọng lực thiên quân vạn mã phủ đầu đánh xuống, thân thể hắn đột nhiên trùng xuống, rơi vào giữa hồ nham thạch nóng chảy bên dưới. Cả người lập tức bị dung nham hừng hực bao phủ, cảm thấy toàn thân bỏng rát như bị lửa thiêu.
Hắn biết rõ một khi không gian này triệt để khép kín, bản thân tất nhiên sẽ bị phong ấn ở giữa hồ dung nham này. Mặc dù trong chốc lát chưa hẳn đã gây tổn thương đến tính mạng, nhưng ai dám chắc sau đó sẽ không có biến cố nảy sinh.
Vẫn đang trong lúc cân nhắc, chợt Hàn Lập vung một tay chĩa thẳng lên trời. Ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lại phóng ra rồi hợp lại thành một. Thế kiếm như thanh long xuất động, từ mặt hồ nghênh ngang phóng vụt lên, cường hãn đẩy lui vách tường đang co lại xung quanh, mở ra lối thoát.
Thân hình Hàn Lập nhoáng lên như tia chớp, từ dưới hồ bay vọt lên lao về phía lối thoát duy nhất kia. Một tay hắn hiện đã cầm theo Huyền Thiên Hồ Lô từ lúc nào.
Miệng Hồ Lô tỏa hào quang xanh thẫm, trực tiếp hút lấy dòng nham thạch nóng chảy đang đổ lên đầu hắn.
Không bị dòng dung nham nóng chảy kia ngăn trở, tuy không khí xung quanh vẫn nóng bỏng vô cùng, nhưng đã vô pháp ngăn cản Hàn Lập tiến lên.
Sau khi bay một mạch khoảng trăm trượng, rốt cuộc Hàn Lập cũng thoát khỏi không gian đang co rút kia. Thân hình hắn nhấp nhô vài lượt rồi đáp một bãi đất trống nho nhỏ.
Phía trước bãi đất trống chính là dòng nham thạch nóng chảy đang từ trên cao rủ xuống.
Thân hình Hàn Lập mơ hồ nhoáng lên, thuận thế mượn lực của Huyền Thiên Hồ Lô bay xuyên qua dòng thác. Hắn lập tức phát hiện phía sau còn tồn tại một khu vực trống trải hơn nữa. Trước mặt hắn lúc này chỉ có sừng sững hai cây thạch trụ trắng ngà, với từng trận ba động cấm chế đang lan tỏa khắp xung quanh.
"Ha ha, có vẻ đã tìm được đường ra..." Hàn Lập cảm thấy vui vẻ, liền thu hồi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và Huyền Thiên Hồ Lô.
Ánh mắt hắn đổ dồn lên hai cây thạch trụ, tay gãi gãi cằm, bắt đầu cẩn thận đánh giá.
...
Trong lúc này, ở bên ngoài cổng thành, Liễu Nhạc Nhi đang giơ ngón tay chỉ mặt Khánh Điển, lớn tiếng chất vấn:
"Ngươi giấu ca ca ở chỗ nào? Vì sao ta không cảm ứng được khí tức của hắn?"
"Tiểu tử kia đã bị ta nuốt vào không gian trong bụng rồi, nhất thời nửa khắc sẽ bị Nguyên Hỏa Dung Nham làm cho tan chảy. Ngươi tất nhiên sẽ không thể cảm giác được khí tức của hắn. Tiểu muội muội, chi bằng hãy nhận ta làm ca ca đi, sao hả? Hắc hắc…" Khánh Điển hé mắt nhìn Liễu Nhạc Nhi cao chưa đến thắt lưng gã, cười tà tà.
"Đáng thương! Quả thật rất đáng thương..."
Liễu Nhạc Nhi nghe xong, chẳng những không hề kinh hoảng, ngược lại còn thở dài một hơi, buông lời thương hại.
Khánh Điển vốn tưởng rằng Liễu Nhạc Nhi đang nói về Hàn Lập, nhưng thấy thần sắc nàng biến hóa như vậy, trong lòng liền cảm thấy có chút không đúng.
"Ngươi dám nuốt Thạch Đầu ca ca của ta vào bụng, vậy hãy chuẩn bị hối hận đi... Không, phải nói rằng dù ngươi hối hận cũng đã muộn... Đáng thương..." Liễu Nhạc Nhi bỗng nhiên gật gù, giọng nói mang theo vẻ châm chọc tinh quái.
Khánh Điển nghe xong liền cảm thấy hoảng hốt, thầm nghĩ sắp có chuyện không ổn.
Nhưng đột nhiên miệng gã phát ra tiếng nổ vang, tiếp đó xuất hiện một mảnh ô quang.
Một thân ảnh xám xịt thình lình xuất hiện, rồi mãnh liệt bổ nhào về phía Khánh Viên, đánh cho gã một quyền chao đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt xuống đất. Miệng gã ồ ạt phun ra máu tươi, một chiếc răng nanh lập tức bị đánh văng đi, giống như một thanh loan đao sáng loáng, cắm ngập vào tường thành.
"Phập" một tiếng!
Mảnh ô quang vừa rời khỏi miệng Khánh Điển liền nhanh chóng biến lớn. Hào quang thu liễm, để lộ thân hình Ma Thần Ba Đầu Sáu Tay.
Hàn Lập hiện đang thúc giục Chân Linh Huyết Mạch đến cực hạn, khiến cho những kẻ đứng xung quanh vừa trông thấy đã nảy sinh tâm lý xúc động muốn triều bái từ đáy lòng.
"Ta biết ngay ngươi không có chuyện gì mà." Liễu Nhạc Nhi gặp phải bộ dáng này của Hàn Lập, tuy không giấu được sự ngạc nhiên, nhưng vẫn vui mừng chào đón hắn.
Hàn lập khẽ gật đầu với Liễu Nhạc Nhi, rồi lập tức quay sang nhìn Khánh Điển bên kia.
"Không..."
Khóe miệng Khánh Điển bê bết máu tươi, nhìn chiếc răng nanh đang cắm trên tường, trong lòng gã dâng lên một loại phẫn nộ đến mất cả lý trí.
Hai chiếc răng nanh này vốn được gã sử dụng vô số kỳ trân dị vật tế luyện biết bao nhiêu năm tháng, hiện đã gần như tương đương với Tiên Khí Lục phẩm. Chính là bảo vật phong cấm trọng yếu của không gian trong cơ thể gã. Nhưng giờ đã bị Hàn Lập ngạnh sanh đánh gãy một chiếc, khác nào mở ra cánh cửa rộng. Muốn chữa trị ắt phải trả giá đại giới. Bảo gã làm sao nuốt được cơn giận này?
"Tiểu tử, ngươi phải chết..." Khánh Điển rít lên cay độc, toàn thân đại thịnh huyết quang. Thân thể cuồng trướng, trong nháy mắt đã cao hơn tường thành.
Chỉ thấy những đường vân đỏ thẫm cấp tốc lan tràn khắp thân thể khổng lồ của gã, cùng với đôi đồng tử đã triệt để biến thành màu huyết hồng. Quanh thân bắt đầu có một lớp sương mù li ti màu hồng phấn tràn ra, thoạt nhìn giống như bản thể Khánh Viên hiện thế.
Hàn Lập thấy vậy không tiếp tục áp chế khí tức bản thân nữa, toàn lực vận chuyển Chân Linh Huyết Mạch và Thiên Sát Trấn Ngục Công, thân hình cấp tốc biến lớn, không hề thua kém Khánh Điển.
Đám người đứng xem thấy vậy liền biết hai kẻ này chuẩn bị đánh nhau sống chết, lập tức nhao nhao lùi xa.
Nhưng đúng lúc này chợt có một thân hình bay vọt qua thành mà đến, từ trên trời giáng xuống, đứng trên đầu vai Khánh Điển.
Khánh Điển bị người này giẫm mạnh một cái, thân hình lập tức trùng xuống. Gã rất nhanh nâng một chưởng, định vỗ lên vai mình.
Kết quả, gã vừa nhìn thấy chân dung người kia thì lập tức trở nên thanh tỉnh, cấp tốc thu hồi một chưởng kia. Sau đó, thân hình gã thu nhỏ lại trong nháy mắt, rất nhanh phục hồi nguyên trạng.
Hàn Lập liếc mắt nhìn qua, liền phát hiện người vừa đứng trên vai Khánh Điển là một thanh niên nam tử dáng người cao ngất, dung mạo phong lưu tuấn lãng. Người này mặc pháp bào màu trắng, mái tóc cũng dài trắng như tuyết, đầu đội ngọc quan đính đầy châu báu, thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm.
"Hàn đạo hữu, đã lâu không gặp." Nam tử tuấn lãng tươi cười, chủ động cất tiếng chào hỏi.
Hàn Lập nhất thời không nhận ra người này, nhưng xem xét khí tức đối phương trong chốc lát liền giật mình ngẩn ra.
Người này, không phải ai xa lạ, chính là kẻ trước đây bị giam giữ trong Tuế Nguyệt Tháp, Lợi Kỳ Mã.
Đám đông vừa thấy Lợi Kỳ Mã hiện thân liền nhao nhao biến sắc, đồng loạt ôm quyền hành lễ với y. Kể cả Khánh Điển hay Liễu Nhạc Nhi cũng không phải là ngoại lệ, cả hai đều không dám chậm trễ chút nào.
Nghĩ đến miếng Hóa Vũ Lân kia, Hàn Lập lập tức đoán được thân phận của Lợi Kỳ Mã. Ánh mắt hắn hơi lóe lên, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, trở lại hình dáng bình thường.
Khánh Điển giờ đây đã tỉnh táo thêm vài phần. Mắt thấy dường như Lợi Kỳ Mã và Hàn Lập là chỗ quen biết, gã không dám tiếp tục lỗ mãng, chỉ lặng lẽ đứng ở một bên với vẻ mặt do dự.