Dịch giả: Độc HànhBiên: Sherlock"Không biết? Làm sao ngươi lại không biết, tại sao ngươi lại không biết?" Hắc Thiên Ma Tổ nghe vậy, quát lớn với Hàn Lập.
"Ta biết." Một thanh âm đột nhiên từ bên cạnh truyền tới, chính là Kỳ Ma Tử mỉm cười đi ra.
Lời còn chưa dứt, Hàn Lập liền cảm thấy trước mặt có một đạo hắc ảnh trong nháy mắt lướt qua. Sau một khắc, hai vai Kỳ Ma Tử bị một đôi đại thủ thô ráp bắt lấy, nhấc lên. Hắc Thiên Ma Tổ như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Kỳ Ma Tử, nhanh vượt qua phản ứng của tất cả mọi người.
Lúc này, Kỳ Ma Tử bị một cỗ lực lượng khổng lồ bao lại, lấy tu vi Đại La cảnh của y, trong nháy mắt cả người cũng không thể động đậy, vẻ tươi cười trên mặt cứng đờ nhưng lập tức trấn định lại.
Những người còn lại giờ phút này mới kịp phản ứng, kinh hãi nháo nhác tản ra bốn phía, vô thức cách Hắc Thiên Ma Tổ kia ra xa một chút.
Hàn Lập thoát khỏi ma trảo của Hắc Thiên Ma Tổ, cũng theo hai người Hồ Tam Giao Tam tránh xa một khoảng. Hắn âm thầm thở phào, đồng thời trong lòng lại có chút lo lắng khó hiểu với việc Kỳ Ma Tử đột nhiên mở miệng. Vị đồ đệ của Di La lão tổ này có dụng ý khó dò, lại tinh thông tính toán, nếu giờ y can đảm mở miệng, tất nhiên không phải là chuyện gì tốt. Hiện tại, thần trí Hắc Thiên Ma Tổ có chút hỗn loạn, có trời mới biết sau khi nghe xong sẽ có phản ứng dị thường gì. Chỉ là lúc này hắn tự nhiên vô pháp ngăn cản chuyện này. Lão nhân kia coi trọng vợ con mình như thế, sợ là chính mình một khi mở miệng nói sai cái gì, kết cục cũng khó mà nói được.
"Ngươi biết phu nhân và nhi tử ta ở đâu? Mau nói, nhanh!" Hắc Thiên Ma Tổ nắm lấy hai vai Kỳ Ma Tử lắc mạnh, nghiêm nghị quát hỏi.
"Các hạ tên là Thạch Không Mặc, phu nhân của ngươi là Kim Linh phu nhân đúng không?" Kỳ Ma Tử cảm thấy hai vai suýt chút nữa bị đối phương bóp nát, cố nén đau nhức kịch liệt, mỉm cười nói ra.
"Thạch Không Mặc..." Hàn Lập nghe lời này, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
"Không sai, ngươi biết thật! Mau dẫn ta đi tìm bọn họ!" Hắc Thiên Ma Tổ cao hứng trở lại, hai tay bất giác bóp chặt hơn mấy phần.
"Các hạ... Tu vi các hạ cái thế, thân thể này của tại hạ sợ là không chịu nổi. Trước xin thả tại hạ ra, tại hạ tự nhiên biết gì nói nấy." Kỳ Ma Tử bị bóp mồ hôi lạnh ứa ra, nói gấp.
"A, thật có lỗi, ngươi tranh thủ thời gian mang ta đi đi!" Hai tay Hắc Thiên Ma Tổ buông lỏng Kỳ Ma Tử ra, nói.
"Thạch đạo hữu, mặc dù ta biết Kim Linh phu nhân bọn họ ở nơi nào, nhưng không thể dẫn ngươi đi được." Kỳ Ma Tử nhẹ nhàng thở ra, lại lắc đầu nói.
"Cái gì? Ngươi dám không mang ta đi!" Sắc mặt Hắc Thiên Ma Tổ bỗng nhiên biến đổi, mắt lộ ra hung quang, một tay đưa ra bóp chặt cổ Kỳ Ma Tử.
Một cỗ sát khí như thực chất từ trên thân lão bộc phát ra, hư không phụ cận rung động kịch liệt phảng phất như mặt nước hỗn loạn. Bọn Hàn Lập bị cỗ sát khí kia bao lại, giống như trần trụi trong băng thiên tuyết địa, cực kỳ khó chịu, mà thân thể lại không cách nào động đậy mảy may, chỉ có thể đau khổ chịu đựng.
"Thạch đạo hữu chớ hiểu lầm, không phải là tại hạ không muốn dẫn ngươi đi, mà là lệnh phu nhân và công tử bây giờ bị Xích Dung Đạo Tổ ở Dung Thiên Tiên Vực trấn áp. Bản dịch được dịch tại bạchh ngọc sách. Mặc dù Thạch đạo hữu có thể nói là vô địch trong Đại La cảnh, nhưng đối mặt tồn tại Đạo Tổ, chắc hẳn vẫn còn có chút lực bất tòng tâm a?" Kỳ Ma Tử vội vàng nói.
"Cái gì, là mụ tú bà Xích Dung Đạo Tổ kia! Mụ tú bà kia là Hỏa chi Bản Nguyên Đạo Tổ, thực lực có thể đứng trong hạng mười Đạo Tổ, ta hiện tại còn chưa đối phó được mụ." Hắc Thiên Ma Tổ nghe vậy, lập tức lửa giận đại giảm, tựa hồ khôi phục mấy phần lý trí, buông Kỳ Ma Tử ra.
"Thạch đạo hữu, ngươi yên tâm, sau nhiều phen ta cố gắng, đã đạt được hiệp nghị với Xích Dung Đạo Tổ. Chỉ cần cầm hai đồ vật qua trao đổi, mụ ta sẽ đồng ý thả Kim Linh phu nhân và lệnh công tử ra." Kỳ Ma Tử cẩn thận quan sát Hắc Thiên Ma Tổ một chút, vội vàng nói thêm.
"Thứ gì? Nói! Đừng nói hai loại, hai mươi loại cũng cho mụ!" Hắc Thiên Ma Tổ vui mừng, lập tức hỏi.
Hàn Lập nhíu mày, trong lòng sinh ra một dự cảm không tốt.
"Là Tuế Nguyệt Thần Đăng và công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết. Lần này tại hạ tới Thái Tuế Tiên Phủ này chính là vì Tuế Nguyệt Thần Đăng, không ngờ trùng hợp ở chỗ này gặp được người tu luyện Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết. Xem ra trời cao phù hộ, để Kim Linh phu nhân bọn họ có thể sớm ngày thoát khốn." Kỳ Ma Tử nhìn Hàn Lập một cái, nói ra.
Hàn Lập nghe lời này, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Bọn người Giao Tam cũng biến sắc.
"A, Tuế Nguyệt Thần Đăng này khá phiền lòng, hủy cũng không huỷ được, vừa vặn cầm lấy đi trao đổi." Hắc Thiên Ma Tổ nói một tiếng, thân thể mơ hồ một cái, liền xuất hiện bên cạnh Tuế Nguyệt Thần Đăng.
Sau khi tế đàn ngũ sắc bị hủy, Tuế Nguyệt Thần Đăng vẫn như cũ lơ lửng giữa không trung, tản mát ra trận trận hào quang màu vàng, không ngừng thẩm thấu ra bốn phía hư không đen kịt, tựa như ánh sáng duy nhất chiếu rọi mảnh hắc ám này.
"Thạch đạo hữu có biện pháp lấy xuống cây đèn này?" Kỳ Ma Tử nghe vậy khẽ giật mình, hỏi.
Vừa rồi Hắc Thiên Ma Tổ luân phiên công kích Tuế Nguyệt Thần Đăng, thế nhưng đèn này vẫn lù lù bất động từ đầu đến cuối.
"Hừ! Lão phu muốn gỡ đèn này xuống còn không dễ dàng sao, nhìn cho thật kỹ!" Hắc Thiên Ma Tổ hừ một tiếng, thân hình thoắt một cái hóa thành năm bóng người màu đen, chia ra xuất hiện gần Tuế Nguyệt Thần Đăng.
Năm tên Hắc Thiên Ma Tổ đồng thời trảo ra, năm quang chưởng màu đen bắn ra, chộp vào hư không nơi nào đó, đồng thời xé ra. "Xoẹt" một tiếng, hư không phảng phất màn cửa bị xé ra, lấy Tuế Nguyệt Thần Đăng làm trung tâm, chung quanh xuất hiện một vài vết nứt không gian hình tròn to khoảng mười trượng. Trong kẽ nứt không gian có các loại loạn lưu quay cuồng mãnh liệt, phát ra tiếng vang ù ù tựa như sóng lớn vỗ bờ, càng phát ra một cỗ thôn phệ chi lực to lớn, thôn phệ hết thảy phụ cận.
Mọi người tại đây thấy cảnh này, lần nữa thối lui ra sau, tránh bị vết nứt không gian thôn phệ nhưng năm tên Hắc Thiên Ma Tổ đứng bên cạnh vết nứt không gian, lại tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Tuế Nguyệt Thần Đăng lơ lửng trong hư không loạn lưu, cũng không bị ảnh hưởng gì, mặc cho hư không loạn lưu quay cuồng chung quanh, từ đầu đến cuối vẫn lù lù bất động.
Hư không ở sâu trong loạn lưu có từng sợi phù văn hình dạng xiềng xích màu vàng quấn nhau, hình thành một trận võng màu vàng to lớn vô cùng, kéo dài ra bốn phương tám hướng, không biết kéo dài đến nơi nào. Trung tâm tấm lưới màu vàng, chính là Tuế Nguyệt Thần Đăng.
"Đây là..." Hàn Lập nhìn thấy tấm lưới màu vàng này, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Những người khác cũng giống như vậy, đều không ngờ phía sau Tuế Nguyệt Thần Đăng lại có những vật này.
Năm tên Hắc Thiên Ma Tổ đẩy một tay phát ra quang chưởng, ổn định vết nứt hư không, tay còn lại biến chưởng thành đao, vung lên. Lập tức năm đạo chưởng ảnh màu đen to lớn vô thanh vô tức bắn nhanh ra, toàn thân chưởng ảnh đen kịt, bốn bề ma khí lượn lờ, những nơi đi qua, không có ba động nguyên khí, không có lực lượng pháp tắc, không có sinh cơ, không có bất kỳ ba động gì khác. Chỉ có một mảnh hư vô, có thể ăn mòn hết thảy hư vô.
"Hư nhi vô cực*, ăn mòn vạn vật... Ma khí vận dụng lại đạt đến trình độ như thế!" Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, thì thào nói ra.
* hư ảo không có giới hạn
Hàn Lập nhìn thấy năm chưởng ảnh màu đen, trong lòng trở nên kích động. Thiên Sát Trấn Ngục Công và Cửu U Ma Đồng của hắn đều là thần thông Ma Vực, nhưng trình độ hắn vận dụng Ma khí so với chưởng hư vô của Hắc Thiên Ma Tổ quả thực là đom đóm so với trăng sáng. Nếu mình cũng có thể vận dụng ma khí đến trình độ như Hắc Thiên Ma Tổ, vậy lúc đối mặt Kỳ Ma Tử và bọn người Thiên Đình có thể ăn mòn Tiên khí do chúng tế ra, trong giao phong chiếm ưu thế không nhỏ.
Năm đạo chưởng ảnh chém về phía tấm lưới màu vàng, những nơi đi qua, loạn lưu hư không trên đường đều biến mất không còn tăm tích. Năm đạo chưởng ảnh kia nhìn như chậm mà nhanh, bàn tay năm tên Hắc Thiên Ma Tổ vừa mới vung ra, năm đạo chưởng ảnh cũng đã trảm lên năm điểm mấu chốt của trận võng màu vàng. Trên trận võng màu vàng đột nhiên bộc phát ra kim quang chói mắt, rung động kịch liệt.
Trong lúc nhất thời thanh âm xèo xèo nổi lên, nơi hai quang mang màu vàng và màu đen va chạm bộc phát ra, dẫn tới hư không phụ cận cũng theo đó vặn vẹo biến hình. Nhưng tựa hồ kim quang này không địch lại chưởng ảnh đang tuôn ra hắc khí cuồn cuộn, bị hắc khí nhanh chóng tràn ngập ăn mòn.
Đăng diễm của Tuế Nguyệt Thần Đăng run lên, lần nữa bộc phát ra một mảnh biển lửa màu vàng như thực chất, cuốn ra bốn phương tám hướng, cuốn về phía năm chưởng ảnh màu đen kia. Đáng tiếc biển lửa màu vàng chậm một nhịp, hắc quang trên năm chưởng ảnh màu đen tăng vọt lên, ăn mòn trước một bước và hiện đầy trên trận võng màu vàng. Chỉ nghe xoẹt một tiếng, trận võng màu vàng bị xé rách ra năm lỗ thủng khổng lồ, liên hệ giữa đại trận màu vàng và Tuế Nguyệt Thần Đăng cơ hồ đã bị chặt đứt. Toàn bộ trận võng màu vàng chớp động kịch liệt mấy lần, một tiếng ầm vang bạo liệt ra, hóa thành vô số linh quang màu vàng.
Trên bầu trời bên ngoài Tuế Nguyệt điện hiện ra một tầng ánh vàng, nhuộm cả tầng mây thành màu vàng, chấn động Thời Gian Pháp Tắc mãnh liệt khuấy động ở bên trong, khiến cho tầng mây trở nên gió giục mây vần. Thiên địa nguyên khí càng bạo động cuồn cuộn, vô số điểm sáng năm màu nổi lên chằng chịt, xa xa nhìn lại không thấy điểm cuối, tràn ngập toàn bộ thiên địa, thanh thế to lớn, ngọn núi chống trời khổng lồ phía dưới cũng lắc lư ù ù. Bất quá hào quang màu vàng không duy trì được lâu, rất nhanh ảm đạm xuống, biến mất không còn tăm tích.
Trong không gian tầng bảy Tuế Nguyệt Tháp vốn chứa đầy Thời Gian Pháp Tắc chi lực, trong một tích tắc này, hoàn toàn biến mất. Cùng lúc đó, không gian sáu tầng phía dưới cũng giống như vậy, kim quang hiện ra loá mắt trong hư không, lập tức ảm đạm biến mất, ba động Thời Gian Pháp Tắc trong không gian khôi phục lại bình thường.
Từ bên ngoài Tuế Nguyệt Tháp nhìn tới, ngọn lửa màu vàng trên đỉnh tháp loé lên mấy lần, rồi ầm vang biến mất.
Trong Tuế Nguyệt điện đổ nát. Theo trận võng màu vàng sụp đổ, Tuế Nguyệt Thần Đăng cũng lay động kịch liệt, mặc dù tản ra Thời Gian Pháp Tắc và khí tức vẫn vô cùng cường đại như trước nhưng không còn vững chắc như núi nữa. Nó chợt bay vào trong hư không loạn lưu.
Vào thời khắc này, một tên Hắc Thiên Ma Tổ phất tay phát ra một đạo hắc quang quấn chặt lấy Tuế Nguyệt Thần Đăng, kéo nó lại. Đồng thời cả năm tên Hắc Thiên Ma Tổ đều bấm niệm pháp quyết, tán đi năm quang chưởng màu đen, đồng thời người nhẹ nhàng lui lại.
Vết nứt không gian to lớn lập tức nhanh chóng lấp đầy, trong nháy mắt triệt để khôi phục, trong đại điện khôi phục lại bình tĩnh.
Hết thảy nói rất dài dòng nhưng từ lúc Hắc Thiên Ma Tổ xuất thủ, đến lúc phá vỡ vòng bảo vệ và lấy được thần đăng, trước sau bất quá hai ba cái hô hấp công phu mà thôi.
Hắc Thiên Ma Tổ tựa hồ giờ khắc này mới chính thức triển lộ thực lực Ma tộc Đại La cảnh đỉnh phong của mình.
Hàn Lập nhìn cảm thấy có chút kinh hãi, cũng bắt đầu hơi tin tưởng lời nói tự ngạo trước đây của lão già điên này.
Cách đó không xa, bọn người Lôi Ngọc Sách nhìn thấy thần đăng bị đoạt, trong khoảnh khắc mặt vàng như màu đất.
Năm tên Hắc Thiên Ma Tổ lóe lên, hòa làm một thể, nhìn một chút Tuế Nguyệt Thần Đăng ảm đạm linh quang trong tay, cười hắc hắc một tiếng, lật tay ném qua Kỳ Ma Tử. Kỳ Ma Tử giơ tay tiếp lấy Tuế Nguyệt Thần Đăng, chỗ sâu trong mắt hiện lên vẻ kích động nhưng lập tức biến mất.