Dịch: Chưởng Thiên
Trên một tòa sơn phong xa xôi hẻo lánh thuộc Kim Nguyên Sơn Mạch, nơi đây mây đen bao phủ, mưa phùn không ngớt.
"Ầm…" chợt có tiếng sấm rền vang.
Giữa tầng mây đen trên bầu trời hiện ra một tòa lôi trận bàng bạc, điện quang tỏa ra chớp động một hồi, rồi biến mất vô tung.
Lôi quang tan đi, để lộ ra hai đạo nhân ảnh đang cùng nhau rơi từ trên cao xuống, "ầm" một tiếng, đáp xuống một vạt rừng rậm rạp trên đỉnh núi.
"Ầm… ầm… ầm…"
Thanh âm va chạm không ngừng vang lên, một loạt cổ thụ mấy người ôm thi nhau đứt gãy "răng rắc" mới cản được thế rơi của hai thân ảnh kia, rốt cuộc bọn hắn dừng lại bên cạnh một tảng đá lớn.
"Chủ nhân!"
Thanh âm có phần gấp gáp lo lắng, thiếu nữ áo đen chẳng hề để tâm đến thương thế trên người mình, vội vàng đỡ lấy nam tử mặc thanh bào toàn thân rách rưới bên cạnh.
"Ta không sao, vẫn còn trấn áp được thương thế, có điều lần này đã ăn phải quả đắng rồi, tiên linh lực cùng thể lực quả thực đã tiêu hao không nhỏ." Nam tử mặc thanh bào vuốt vuốt nước mưa trên mặt, cười khổ một tiếng.
Hắn chính là Hàn Lập, kẻ một đường trốn chạy từ Kim Nguyên Tiên Cung đến đây.
"Kỳ Ma Tử kia thật sự hèn hạ, thừa dịp chủ nhân mới cùng Đông Phương Bạch giao chiến còn mệt mỏi, thực lực không đủ mười thành mới thừa cơ xuất thủ…" Đề Hồn cất giọng ai oán, nhưng còn chưa nói hết đã bị Hàn Lập cắt ngang.
"Bởi vì người tính không bằng trời tính, ta thật sự không lường trước sự xuất hiện Kỳ Ma Tử. Hiện giờ vẫn chưa an toàn đâu, chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó phải tiếp tục lên đường." Hàn Lập hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra.
Đề Hồn không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Hàn Lập lấy ra một viên đan dược rồi ăn vào, khoanh chân ngồi xuống điều tức.
Sau một lát, hắn mở hai mắt ra, mục quang đã xán lạn hơn mấy phần, từ từ đứng lên, Đề Hồn đang ngồi cách đó không xa thấy thế cũng vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh hắn.
"Chủ nhân, lần này ngoại trừ Kỳ Ma Tử, e rằng chúng ta cần phải đề phòng truy binh ngày càng nhiều. Thời điểm chúng ta tiến công Kim Nguyên Tiên Cung trước đó, Đông Phương Bạch đã liên lạc với một tên Đại La trong Cửu Nguyên Quan, đối phương biểu thị đã phái huynh muội Lam thị đến đây truy kích." Đề Hồn dồn dập nói.
"Huynh muội Lam thị..." Hàn Lập lẩm bẩm.
"Hai tên này thực lực tựa hồ không yếu, Đông Phương Bạch tuy không có nhiều ký ức với bọn chúng, nhưng lại có phần tin cậy." Đề Hồn bổ sung.
"Bất luận ra sao, chúng ta đã giết Đông Phương Bạch, tiếp theo cũng không nhất thiết dây dưa cùng bọn hắn, tốt nhất phải nhanh chóng đi khỏi nơi này. Phạm vi khống chế của Kim Nguyên Tiên Cung chủ yếu tập trung ở Tây bộ Kim Nguyên Sơn Mạch, Trung bộ cùng Đông bộ do rất nhiều Tông Môn Tiên Gia cùng Thế Gia Tu Tiên chiếm giữ, tình hình các thế lực bên đó phức tạp như cành lá đan xen khó gỡ, sẽ thuận lợi cho chúng ta che giấu tung tích, trước hết đi về bên kia thôi." Hàn Lập lắc đầu nói.
"Được!" Đề Hồn khẽ gật đầu.
"Đề Hồn, đề phòng bị truy tung, thời gian tới ta sẽ triệt để phong bế tiên linh lực, chỉ lấy lực lượng nhục thân đi đường, tận lực che giấu ba động linh lực, ngươi tạm thời vào trong Hoa Chi Động Thiên, hảo hảo tĩnh dưỡng." Hàn Lập nói xong bèn vung tay lên, một quang môn màu bạc lập tức hiện ra.
Đề Hồn sau khi nghe xong cũng không nói thêm gì, mau chóng tiến nhập quang môn, trở lại trúc lâu.
Hàn Lập đóng lại quang môn, sau đó ngửa đầu nhìn lên không trung một cái, thân hình đột ngột phóng lên từ mặt đất, xông thẳng vào đám mây phía trên.
…
Thoáng một cái đã qua hai năm.
Trung bộ Kim Nguyên Sơn Mạch, trong một vùng đồi núi chập trùng uốn lượn triền miên có một khe núi xanh ngắt diện tích không lớn, chẳng có điểm gì thu hút, tên là thung lũng Thanh Ti.
Dưới thung lũng có thôn Dư Lương thôn, một cố thôn phong bế đã lâu, bên trong có mấy trăm thôn dân đời đời sinh hoạt, cơ hồ từ trước tới nay chưa từng cùng ngoại giới tương thông.
Một đêm nọ, cả thôn Dư Lương đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ thôn dân không một ai nghỉ ngơi, tất cả đều mặc một thân áo tơi kết từ lá thanh trúc, tay giơ cao bó đuốc, khua chiêng gõ trống, lại khiêng bảy, tám tấm trúc liễn, đồng loạt hướng về tòa sơn phong màu xanh sẫm phía sau thôn.
Phía trên mỗi trúc liễn kia đều có một lão đầu bộ dáng trên tám mươi tuổi, râu tóc trên đầu bạc trắng như tuyết, mắt mờ chân chậm, dáng vẻ gần đất xa trời.
Trong trong đám người đang khua chiêng gõ trống ồn ào, có một nam tử mặc thanh bào thân hình cao lớn, có chút không thích hợp với hoàn cảnh nơi đây.
Hắn với một nam tử tráng niên đang cùng nhau sánh vai dẫn đầu mà đi, chợt nam tử áo xanh mở miệng hỏi: "Trưởng thôn, chúng ta đang đi tới đâu?"
Tuy diện mục của nam tử bị hắn gọi là thôn trưởng kia thoạt nhìn trẻ trung, nhưng cặp mắt lại hơi đục, không phù hợp chút nào với thân thể tráng niên của y.
"Hàn đại phu, chúng ta đi đến Bạch Thủ cốc phía sau núi." Nghe nam tử áo xanh hỏi, trưởng thôn do dự một chút rồi đáp.
Người vừa được trưởng thôn xưng là Hàn đại phu, không ai khác, chính là Hàn Lập, kẻ một đường lẩn trốn đến đây.
Nửa tháng trước, hắn ngẫu nhiên xuất hiện ở chốn này, mắt thấy dịch bệnh hoành hành trong thôn liền ra tay cứu trị một phen, kết quả được thôn dân xem như một vị đại phu thích vân du tứ phương, lưu hắn lại trong thôn rồi thuận tình hậu tạ.
Hàn Lập vốn không muốn trì hoãn ở địa phương này, nhưng sau hai ngày ở đây, hắn liền phát hiện một chút sự tình rất không tầm thường, ví dụ vị trưởng thôn như trước mắt này, thoạt trông dáng dấp chẳng khác nào người chỉ mới trên dưới bốn mươi, nhưng thực tế y đã hơn năm trăm tuổi.
Cho dù phàm nhân tại Tiên giới vốn có thọ nguyên khá dài, thông thường có thể thọ đến hơn hai trăm tuổi, nhưng người này rõ ràng không có linh căn, cũng không tu luyện tiên pháp, lại có thể sống lâu gấp đôi phàm nhân khác, điều này quả thật không tầm thường.
Nhưng càng thêm không tầm thường chính là, những người sống qua mấy trăm năm như vị trưởng thôn đây không chỉ có một.
"Bạch Thủ cốc… chúng ta đến đó làm gì?" Hàn Lập nghi ngờ.
"Việc này… Mà thôi, Hàn đại phu giúp chúng ta khu trừ dịch bệnh, dân chúng Dư Lương thôn này đã xem ngài là ân nhân cứu mạng rồi, ta đây cũng không nên giấu diếm nữa. Ngài thử đoán xem mấy người đang ngồi trên trúc liễn kia chừng bao nhiêu tuổi?" Thôn trưởng sau khi nghe xong, có chút ngập ngừng nói.
"Nhìn dáng vẻ bọn họ, ước chừng đã hơn một trăm năm mươi tuổi a?" Hàn Lập ra vẻ ngẫm nghĩ một chút rồi dáp.
"Không sai, bọn họ đích xác đều đã trên dưới 150 tuổi, nhưng thực tế vẫn chỉ là vãn bối của ta, ta hiện giờ đã năm trăm mười ba tuổi." Thôn trưởng nhẹ gật đầu…
"Cái gì?" Hàn Lập sau khi nghe xong, lập tức giả bộ chấn kinh.
"Hàn đại phu, ngài cũng không cần quá mức kinh ngạc, người giống như ta trong thôn, thậm chí còn lớn tuổi hơn cả ta cũng vẫn còn." Trưởng thôn trông thấy dáng vẻ của Hàn Lập, bèn cười cười, vỗ vỗ vai hắn.
"Vẫn còn… Chẳng lẽ chư vị có được linh dược tiên pháp gì?" Hàn Lập thắc mắc.
"Nào có linh dược tiên pháp gì? Đều dựa cả vào một dòng thanh tuyền trong Bạch Thủ cốc." Trưởng thôn lắc đầu, lại bắt đầu theo đội ngũ đi thẳng về phía trước.
"Thanh tuyền? Nước suối dạng gì lại có thể khiến người kéo dài tuổi thọ như vậy?" Hàn Lập kinh ngạc nói.
"Cái này… thật sự ta cũng không rõ ràng. Thanh tuyền này mười phần cổ quái, hơn trăm năm mới xuất hiện một lần. Vào thời điểm nóxuất hiện, chúng ta sẽ khiêng những người gần đất xa trời trong thôn vào trong cốc, cho bọn họ ngâm mình dưới suối một ngày một đêm rồi mới đón về." Trưởng thôn đáp.
"Hẳn là ngâm mình dưới suối một chút, liền có thể phản lão hoàn đồng?" Hàn Lập nhíu mày.
"Nói vậy cũng không sai, có điều cũng không thật sự đơn giản như thế. Linh tuyền này lúc linh lúc mất linh, có thể khiến người tóc bạc trở thành tóc đen, nhưng cũng có thể khiến người ta tàn phế thân thể hóa thành bạch cốt, hết thảy đều phải xem vận khí." Thôn trưởng nói ra.
"Thì ra là thế..." Hàn Lập hình như có sở ngộ, gật đầu nói.
"Hàn đại phu hiện giờ phong nhã hào hoa, chớ nên liều lĩnh làm thử việc này. Linh tuyền mặc dù có thể phản lão, nhưng không thể tiệt bệnh, phàm là người mang trọng bệnh, ắt sẽ phải ra đi. Sở dĩ ta nói với ngài những lời này, là hy vọng ngài có thể lưu lại trong thôn sinh hoạt cùng chúng ta, trị liệu tạp chứng cho mọi người, ngày sau cùng hưởng thụ sự trường thọ này." Thôn trưởng nói ra.
"Hàn mỗ vốn dạo chơi đã quen, có thể được trưởng thôn thưởng thức, đã thực sự cảm thấy vinh hạnh, có điều việc này đối với ta không phải là việc nhỏ, hãy để ta suy nghĩ một hai, sau này sẽ có câu trả lời chắc chắn, thế nào?" Hàn Lập mặt lộ vẻ khó xử, nói ra.
"Ha ha, không sao, không sao, Hàn đại phu cân nhắc là được." Thôn trưởng cũng cười.
Hai người dẫn theo đội ngũ một đường tiến lên, dần dần trò chuyện thiên về gia cảnh, trưởng thôn kia còn chưa từ bỏ ý định, hỏi thăm gia đình Hàn Lập liệu còn có ai khác, đã từng kết hôn chưa?
Sau cùng, lại nói muốn đem một vị đã chừng trăm tuổi trong thôn, là một lão nương với bộ dáng thiếu nữ giới thiệu cho Hàn Lập, thực sự khiến cho hắn dở khóc dở cười.
Cước bộ của phàm nhân dù sao cũng quá chậm, thời điểm đi đến phía sau Bạch Thủ cốc thì trăng lên rất cao, đã đến nửa đêm.
Sơn cốc giờ này mười phần yên tĩnh, hai bên đều là đá tảng từ trên núi sụp xuống chẳng biết bao giờ, tạo thành hai vách núi dựng đứng, vô cùng cheo leo hiểm trở, dưới nguyệt quang mông lung trông như một đầu dị thú cổ quái, dữ tợn.
Tiến vào trong cốc, bầu không khí bao phủ đoàn người càng trở nên trang nghiêm thành kính, ngoại trừ tiếng chiêng trống vang vọng, tất cả đều không dám mở miệng nói chuyện, trong mắt tràn ngập vẻ kính sợ.
Đi sâu hơn vào trong cốc, Hàn Lập nhìn thấy được hai dải núi đá hùng vĩ, chồng chất lên nhau tại một đầu, mở ra một không gian hình chữ "Nhân" (*), phương viên mười trượng phía dưới lại có một thủy đàm nho nhỏ chứa đầy thanh tuyền.
(*)人 - chữ nhân
Thủy đàm thanh tịnh không gì sánh được, mặc dù hiện giờ đã nửa đêm, trên đầu chỉ có ánh trăng mờ ảo cùng mấy bó đuốc le lói xung quanh, vẫn có thể nhìn rõ bùn xanh cùng lá khô nằm dưới đáy, tại chỗ sâu nhất của thủy đàm có mấy khối đá nhỏ xếp chồng lên nhau, bọt khí "ùng ục… ùng ục…" nổi lên không ngớt, đúng là tuyền nhãn.
Đoàn người tập trung bên bờ thủy đàm, ai nấy nhao nhao chắp hai tay trước ngực, hai mắt khép hờ, bộ dáng giống như đang cầu nguyện, riêng trưởng thôn thì bắt đầu tụng niệm một tràng ngữ pháp coi như một bài văn tế trang nhã.
Hàn Lập nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, bàn tay nhẹ nhàng khua một cái trên mặt thủy đàm, thu lấy một vốc nước vào lòng bàn tay, sau đó cẩn thận tra xét một hồi, lông mày không khỏi nhíu lại.
Đứng trên bờ thủy đàm, hắn mơ hồ cảm nhận được một chút ba động Pháp Tắc Thời Gian như có như không từ trong truyền nhãn truyền tới, nhưng khi hắn tra xét chút nước thu được vừa rồi, rốt cuộc chẳng phát hiện nó khác nước suối bình thường ở chỗ nào.
Trong khi Hàn Lập vẫn đang nghi nghi hoặc hoặc, trưởng thôn đã hạ lệnh đem mấy lão đầu kia cẩn thận từng li từng tí đặt trong thủy đàm.
Mấy vị lão đầu này đều nhắm mắt ngồi xếp bằng, nước chỉ ngập không quá ngực, xung quanh nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Sau đó, trưởng thôn chỉ hủy đoàn người đồng loạt hướng về phía thủy đàm vái ba lượt, sau đó thối lui khỏi sơn cốc, một ngày một đêm sau đó mới trở lại nơi này xem xét kết quả.
Trên đường trở về không phải khua chiêng gõ trống, đám người di chuyển dễ dàng hơn rất nhiều, nhanh chóng về tới trong thôn.
Hàn Lập cùng thôn trưởng cáo biệt lẫn nhau, rồi ai về nhà nấy.
Nhưng không quá nửa phút về sau, một bóng người lóe lên, chui ra từ một gian nhà tranh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi thôn Dư Lương.