Dịch giả: thanhtrung5Lữ Vân lời còn chưa dứt, hỏa diễm cùng lôi điện trên quảng trường đã dần dần kết thúc, thân ảnh Đông Phương Bạch hiện ra một lần nữa.
Chỉ là nhìn y lúc này, nào có phong thái thong dong như trước đây, toàn thân giống như một cây gỗ khô cháy đen như than, bốc lên khói đen ngùn ngụt.
Bất quá trên thân cây than hình dáng Đông Phương Bạch, hiện ra từng điểm tinh hỏa đỏ thẫm, trong lồng ngực có một đoàn lục sắc quang mang lấp loé liên tục, từ đó tỏa ra từng sợi hào quang màu xanh lục nhẹ nhẹ, hóa thành từng sợi dây nhỏ giống như mạch máu lan ra khắp cơ thể.
Những nơi chúng đi qua, từng đạo sinh mệnh khí tức mạnh mẽ lan tràn, khiến cho thân thể giống như đã mất hết sinh cơ một lần nữa phát ra sự sống, khôi phục dần dần.
Lúc này, chỉ thấy thân ảnh Hàn Lập lóe lên bay tới, bàn tay chụm lại giống như lưỡi đao, chém ngang qua.
Đầu lâu cháy đen của Đông Phương Bạch "Nhanhh như chớp" lăn xuống mặt đất, bị hắn đạp xuống một cước, biến thành bột mịn.
Cùng lúc đó, một thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm xuất hiện, xuyên qua ngực cỗ tàn thi cháy đen kia, bên trong tỏa ra dòng điện màu vàng, trong nháy mắt đánh nát đoàn quang mang xanh biếc kia, giống như đom đóm tiêu tán ra ngoài.
Hàn Lập cầm kiếm mà đứng, trên mặt không có thần sắc nhẹ nhõm gì, ngược lại lông mày nhíu lên, nghi hoặc nhìn về phía bên cạnh, cách đó không xa.
Chỉ thấy chính giữa kẻ nứt phiến đá mọc lên một gốc cỏ dại yếu đuối không gì sánh được, đung đưa theo gió.
Trên ngọn cỏ đột nhiên có một mảnh lục quang sáng lên, cây cỏ dại nhanh chóng cao lên, phía dưới hoa lá nở rộ, trong chớp mắt hóa thành hình người.
Nhìn bộ dáng trang phục, chính là Đông Phương Bạch!
"Mộc Chi Pháp Tắc, đúng là có chút ý tứ..." Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, cười nói.
"Hàn đạo hữu những chiêu thức nhỏ yếu này, ta nhìn cũng đủ rồi, đã đến lúc nên kết thúc." Đông Phương Bạch lạnh lùng nói.
Y vừa dứt lời, bàn tay nhẹ nhàng chà xát một cái, Linh Vực màu xanh bao phủ bên ngoài bỗng nhiên tỏa ra hào quang đại thịnh, hư không bên trong hiện ra vô số điểm sáng màu xanh, một cỗ lực lượng pháp tắc Mộc thuộc tính làm cho Hàn Lập cảm thấy tim đập nhanh từ đó truyền ra.
Hàn Lập thấy tình huống này, con ngươi co rụt lại, thân thể theo bản năng nhanh chóng lùi ngược về phía sau.
"Sâm La... Vạn... Tượng!" Đông Phương Bạch quát nhẹ một tiếng, thanh âm có chút phiêu hốt bất định đứng lên.
Chỉ thấy trong hư không xuất hiện từng thân cây cành lá rậm rạp, sinh ra từ bên trong màn sáng màu xanh, lan tràn khắp hư không bên trong, từng gốc cây cự mộc cao trăm trượng đồng loạt mọc lên từ mặt đất, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ Tổ Sư đường Thanh Tịnh tông.
Khu vực vốn nằm dưới đáy hồ này, trong nháy mắt biến hóa long trời lở đất, hóa thành một khu rừng rậm rạp, cây cối um tùm.
Đóng giữ bốn phía sườn núi nhỏ, bốn cỗ khôi lỗi Nộ Mục Kim Cương bị từng sợi dây leo lớn quấn quanh, sợi cây lớn lên nhanh chóng, sinh ra từng mảng rêu xanh bao phủ, nhanh chóng bị vùi lấp, mất đi liên hệ cùng Hàn Lập.
Một bên khác, ngay cả hóa thân Hình Thú Đề Hồn, cũng bị từng cây dây leo đặc thù có đường vân màu vàng quấn quanh, vây ở tại chỗ, giãy dụa không thôi.
Mặc dù lúc Hàn Lập phát hiện không hợp lý, đã nhanh chóng lui ra xa mấy trăm trượng, nhưng vẫn bị rêu xanh khắp nơi bao trùm mu bàn chân, cả người hóa thành một gốc thực vật, sinh trưởng ở trên mặt đất, không có cách nào động đậy.
" Linh Vực Tạo Vật cảnh đã gặp qua không ít, nhưng dạng này... lại khiến cho người ta nhìn thấy mà than thở a." Hàn Lập thân hãm trong tù, liếc qua Đề Hồn, thấy nàng tuy bị vây khốn nhưng tạm thời không việc gì, trong lòng có chút buông lỏng.
"Cung chủ nếu không phải một lòng khổ luyện Linh Vực, làm sao bây giờ còn dừng tại cảnh giới Thái Ất đỉnh phong? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, toàn bộ Kim Nguyên Tiên Vực, có ai có đủ can đảm dám coi người là tu sĩ Thái Ất đỉnh đâu?" Lữ Vân thấy thế, cười hắc hắc, nói ra.
Đào Cơ thần sắc biến đổi liên tục, đứng dậy, đáy lòng càng thêm kính sợ đối với Đông Phương Bạch.
"Hàn đạo hữu, cho dù ngươi có giao hay không giao ra đồ vật vốn không thuộc về ngươi này, cũng không có gì khác biệt." Đông Phương Bạch chậm rãi đi tới Hàn Lập, vừa cười vừa nói.
"Điểm này ngươi không nói, ta cũng biết." Hàn Lập lạnh nhạt nói.
Hắn vừa nói chuyện, vừa âm thầm thúc giục tiên linh lực một chút, phát hiện tiên linh lực mới phát ra, trong nháy mắt bị kim văn trên thân dây leo quấn quanh người hấp thu sạch sẽ.
Giờ phút này, đừng nói là vận chuyển công pháp, ngay cả Chân Ngôn Bảo Luân cũng không thể gọi ra.
Hắn âm thầm nắm chặt quyền lại, phát hiện thể nội tinh thần chi lực cũng sẽ bị hấp thụ tương tự, chỉ là tốc độ chậm hơn rất nhiều.
"Đừng uổng phí sức lực như vây, ở trong Linh Vực của ta, tất cả lực lượng của ngươi đều thuộc về ta. Đợi từ từ ta rút khô hết tiên linh lực của ngươi, sau đó bộ nhục thân cường đại không tưởng nổi này cũng sẽ hóa thành chất dinh dưỡng trong Linh Vực của ta, về phần Nguyên Anh của ngươi, sẽ làm nô bộc của ta, đời này kiếp này để ta sử dụng." Đông Phương Bạch đi tới gần, ý cười càng phát ra nồng đậm.
Ánh mắt y nhìn vào cổ Hàn Lập, thấy nơi đó có sợi dây nhỏ quấn quanh, liền muốn dùng tay lấy đồ vật trước ngực ẩn trong quần áo.
Nhưng ngay lúc này, thanh âm Hàn Lập bỗng nhiên vang lên:
"Đồ của ta, ngươi tốt nhất đừng đụng đến!"
Vừa nói xong, quanh người hắn huyết quang lóe lên, Thiên Sát Trấn Ngục Công vận chuyển đến cực hạn, thân hình bỗng nhiên tăng vọt, lập tức hóa thành hình dạng Cự Ma ba đầu sáu tay.
Đông Phương Bạch cảm nhận được khí tức cổ quái trên thân Cự Ma truyền đến, trong lòng không khỏi run lên, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Y một bên kéo dài khoảng cách cùng Hàn Lập, một bên bấm pháp quyết, bên trong Linh Vực của y vô số dây leo tuôn ra, ùn ùn kéo về phía Hàn Lập, quấn quanh che kín cả thân hình hắn.
Hàn Lập bước tới một bước, những dây leo quấn quanh ở trên người kia liền nhao nhao đứt gãy ra, căn bản là không có cách ngăn cản hắn được.
Đông Phương Bạch thấy thế, hai tay đột nhiên vung lên, bên trong Linh Vực của y chấn động kịch liệt, trên từng gốc cây cổ thụ che trời thanh quang dập dờn, đột nhiên hóa thành mười tám vị mộc giáp cự nhân thân cao trăm trượng, nắm trong tay Bàn Long Mộc Thương to lớn, lao về phía Hàn Lập.
Trên thân tất cả mộc giáp cự nhân này đều ẩn chứa lực lượng pháp tắc Mộc thuộc tính nồng đậm, thời điểm Bàn Long Mộc Thương trong tay đâm ra, trên mũi thương liền có từng đạo thanh quang hình xoắn ốc ngưng tụ, xé rách hư không bốn phía, vặn vẹo bay tới.
Sáu tay Hàn Lập cùng vung lên, hoặc nắm tay, hoặc giơ vuốt, không sợ hãi chút nào, chỉ sau mười mấy hơi thở, đã phá huỷ hết mười tám bộ mộc giáp cự nhân, thân hình nhanh thoát khỏi vòng vây, nhảy lên trên cao, đập xuống phía Đông Phương Bạch.
Vào lúc này, Đông Phương Bạch đã sớm chuẩn bị, trên thân y tỏa ra thanh quang rạng rỡ, vô số thanh đằng bốn phía quấn quanh mà tới, tụ tập trên thân y, che kín thân thể, cũng hóa thành một mộc giáp cự nhân cao hơn mười trượng.
Chỉ bất quá, mộc giáp trên thân trải rộng kim văn, ngoại trừ bên ngoài ẩn chứa lực lượng pháp tắc Mộc thuộc cực kỳ nồng đậm, bên trong còn tràn đầy khí tức sinh mệnh.
Mắt thấy Hàn Lập giữa trời đánh xuống, y giương tay trái lên, đoạn kim văn trường tiên trong tay gào thét mà ra, quấn quanh trên thân eo của Hàn Lập, bỗng nhiên kéo xuống một cái, một tay khác nắm một cây kim văn mộc thương, đâm thẳng tới tim Hàn Lập.
Thân eo Hàn Lập bị trói, lập tức cảm thấy huyết khí chi lực trong thể nội giống như sông lớn vỡ bờ, muốn điên cuồng chảy ầm ầm ra bên ngoài, nếu không phải thể phách hắn cường đại kinh người, đã sớm không thể chịu nổi.
Bàn tay bằng vuốt rồng của hắn tìm tòi trước người, muốn bắt lấy kim văn mộc thương kia, kết quả trên mũi thương kia bỗng nhiên nổ ra một đoàn thanh quang, uy lực cực lớn viễn siêu tưởng tượng của hắn, trực tiếp chấn khai cự thủ, đâm trúng bộ ngực của hắn.
Chỉ nghe "Oanh" vang lên một tiếng thật lớn!
Trên kim văn mộc thương phát ra một cỗ tiên linh lực bàng bạc mãnh liệt không gì sánh được, trên đầu mũi thương tách ra một đoàn kim quang màu xanh chói mắt, ầm ầm nổ tung ra.
Một đoàn khí lãng cuồng bạo từ đó đánh ra, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, khiến cho toàn bộ Linh Vực đều chấn động không thôi.
Lữ Vân cùng Đào Cơ hai người ở phía xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng kinh hãi không gì sánh được.
Mà Đề Hồn bị dây leo kim văn cầm cố lại, giờ phút này đại bộ phận tiên linh lực trong thể nội đều bị hấp thụ sạch sẽ, một lần nữa hóa thành hình người, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn về phía Hàn Lập bên này, trong mắt có chút thần sắc lo lắng.
Nhưng mà, đợi tất cả khí lãng tiêu tán hết, thân ảnh Hàn Lập đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, trên lồng ngực còn dính thanh kim văn mộc thương kia.
"Chuyện này... Làm sao có thể?" Đông Phương Bạch thấy tình hình này, trong lòng rất căng thẳng.
"Nghe nói khi đối địch cùng với Đông Phương cung chủ, không thể dùng tu vi Thái Ất đỉnh phong để đánh giá thực lực của ngươi được, cho dù ngươi có chiến lực Đại La thì như thế nào?" đầu lâu Kim Viên nhe răng cười lớn, miệng phát ra người nói.
Giờ phút này thân thể hắn đồng thời vận dụng huyết mạch chi lực cùng Thiên Sát Trấn Ngục Công lúc, sức mạnh viễn siêu tu sĩ Đại La bình thường, mặc dù Linh Vực Đông Phương Bạch cường đại, nhưng cuối cùng vẩn phải thất bại.
Hàn Lập vừa nói xong, thân hình vùng vẫy, khiến cho kim văn mộc thương bị uốn cong, một tay nắm lấy kim văn đằng tiên quấn quanh thân thể, kéo ngược người Đông Phương Bạch tới.
Sáu nắm tay đánh ra quyền ảnh dày đặc như mưa, nện vào thân thể mộc giáp cự nhân.
"Rầm rầm rầm..."
Thanh âm nổ đùng vang lên liên tục, không ngừng truyền đến, khiến toàn bộ Linh Vực màu xanh chấn động không thôi.
Đông Phương Bạch biến thành mộc giáp cự nhân trên thân thanh quang bùng lên, không ngừng đỡ lấy trọng quyền Hàn Lập đập xuống, khó khăn lắm cũng chỉ ngăn được một nửa, sau chốc lát đã bị nện đến tả tơi, mảnh vụn bay tứ tung, rách mướp.
Lữ Vân cùng Đào Cơ liếc nhau, trong ánh mắt hai người chỉ còn có sợ hãi.
Lấy thực lực của bọn chúng, căn bản không thể tham dự cấp độ chiến đấu như vậy, chỉ cần một nắm đấm toàn lực của Hàn Lập, bọn chúng đã không chịu nổi rồi.
Chỉ một lát sau, thân ảnh Đông Phương Bạch bên trong mộc giáp cự nhân lộ ra, bị Hàn Lập nắm trong tay.
"Ngươi ngàn vạn lần không nên làm chuyện tuyệt tình kia, Thanh Hồ thành chỉ là một tiểu tộc phồn diễn sinh sống ở mảnh đất đó, vì sao ngươi không chịu buông tha một người?" ba cái đầu lâu Chân Linh Hàn Lập đồng thời mở miệng, tiếng như chuông vàng.
"Nguyên lai là vì những con sâu cái kiến kia a, bọn chúng..."
"Phốc..."
Đông Phương Bạch lời còn chưa nói hết, đã bị nắm tay Hàn Lập bóp nát.
Chỉ sau một lát, máu tươi từ khe hở nắm tay Hàn Lập chảy xuống, nhưng không thấy có Nguyên Anh chạy trốn ra ngoài.
Hắn ném bộ thi thể đã nát bươm xuống đất, thân hình dần dần khôi phục như thường, lông mày nhíu chặt nhìn về phía hai người Đào Cơ.
Chỉ thấy bên cạnh hai người, trên thanh quang có một gốc mầm xanh dâng lên, dần dần phồng lớn, hóa thành hình người, lại là Đông Phương Bạch.
Về phần thân thể bên cạnh Hàn Lập, đã bị dây leo màu xanh cuốn lấy, quanh thân bao phủ rêu xanh, dung nhập dưới mặt đất.
"Xem ra hôm nay nhất định không có kết quả, muốn độc chiếm công lao là không được. Hàn đạo hữu, sau này chúng ta còn gặp lại." Đông Phương Bạch hóa hình người lần nữa, sắc mặt âm trầm, chậm rãi nói ra.
"Còn muốn chạy? Đã trễ rồi." Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, nói ra.
Vừa dứt lời dưới, một tầng ánh sáng màu vàng trong nháy mắt khuếch trương ra, bên trong Linh Vực màu xanh kia nổi lên một tầng Linh Vực màu vàng chói mắt.