Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1007: Có động thiên khác

Dịch giả: Chưởng Thiên

"Mẫu thân ta chính là tộc trưởng Thanh Hồ nhất tộc, tuy nhiên gần đây thân thể người có chút không khỏe nên vẫn một mực bế quan trị thương, không cách nào ra mặt đón tiếp nhị vị, xin nhị vị tha lỗi." Diệp Tố Tố nhìn thấy Hàn Lập có chút xuất thần, chợt áy náy nói ra.

"Không sao, chúng ta tới Thanh Hồ Thành làm khách, theo lý thì nên bái kiến chủ nhân nơi đây mới phải, nếu như tộc trưởng đang bế quan, vậy chúng ta không tiện quấy rầy nàng. Phong cảnh Thành Thanh Hồ kỳ thú như vậy, chẳng hay Diệp đạo hữu có phiền hay không đưa bọn ta đi thăm thú xung quanh một chút?" Hàn Lập rất nhanh đã lấy lại vẻ trầm tĩnh, liền đáp.

"Tất nhiên là có thể." Diệp Tố Tố cao hứng lập tức nhận lời, bèn bảo đám người Diệp Bình lui xuống, rồi tự mình dẫn theo hai người Hàn Lập bay về phía nội thành.

Diện tích Thành Thanh Hồ khoảng mấy ngàn dặm vuông, địa hình nơi đây chủ yếu là đồng bằng, có vài nhánh sông, cùng mấy ngọn núi thoai thoải, nhìn đâu cũng thấy mộc thụ xanh tốt, phong cảnh nhìn chung là đầy sức sống, rất không tệ.

Bất tri bất giác, sắc trời đã lờ mờ tối.

Diệp Tố Tố cùng hai người Hàn Lập đi tới trung tâm khu vực nội thành, rồi dừng lại trước một cung điện nguy nga sừng sững.

Diện tích mảnh cung điện này đại khái chừng hai trăm ba trăm mẫu, được kiến tạo hoàn toàn từ gỗ, vừa toát lên khí thế hùng vĩ, vừa không thiếu nét cầu kỳ tinh xảo.

Phía trước cung điện là một pho tượng Thanh Hồ cực lớn đang ngửa mặt lên trời thét dài, nó được điêu khắc hoàn toàn từ đá ngọc bích, cao đến mấy trăm trượng, sau lưng là chín cây hồ vĩ rất dài, thoạt nhìn đồ sộ ngoạn mục dị thường.

"Đại điện này là Thiên Hồ Điện, trước kia từng là nơi ở của tộc trưởng Thanh Hồ nhất tộc, hiện tại được dùng làm nơi nghị sự." Diệp Tố Tố giới thiệu.

"Thiên Hồ Điện? Quý tộc vốn là Thanh Hồ nhất tộc, tại sao không đặt là Thanh Hồ Điện?" Hàn Lập khẽ động.

"Danh tự này vốn do tổ tiên sở định, ta cũng không rõ ràng lắm." Diệp Tố Tố lắc đầu.

Hàn Lập a một tiếng, không có truy hỏi đến cùng.

"Bên cạnh Thiên Hồ Điện còn có vài khoảng sân nhỏ u tĩnh, chính là nơi chiêu đãi khách quý, hiện sắc trời đã tối, chi bằng Hàn tiền bối cùng Đề Hồn đạo hữu hãy nghỉ ngơi tại đây, ngày mai vãn bối sẽ lại đến bái phỏng." Diệp Tố Tố giới thiệu qua một chút rồi mang đến hai người tới một mảnh sân vườn yên tĩnh gần đó.

"Làm phiền rồi." Hàn Lập cất tiếng cảm tạ.

Diệp Tố Tố lại gọi thêm hai gã người hầu cũng là người Thanh Hồ tộc đến canh giữ ở ngoài viện sau đó mới rời đi.

Hàn Lập nhìn thấy nàng này đã đi xa, ánh mắt lóe lên, lập tức mang theo Đề Hồn tiến vào bên trong.

Đường mòn trong nội viện được lát bằng gạch xanh, bên trái là vườn hoa, bên phải là một lùm thanh trúc, những làn gió đêm nhẹ nhàng lay động nhành hoa khóm trúc, mang theo hương thơm thoang thoảng, cảm giác rất thanh tịnh.

Hàn Lập gật gù tỏ vẻ hài lòng, đi vào đại sảnh rồi ngồi xuống ghế chủ tọa, gương mặt chợt có chút do dự.

"Chủ nhân, ngươi định bế quan tại Thanh Hồ Thành này?" Đề Hồn đi tới, hỏi.

"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Hàn Lập đuôi lông mày vẩy lên, từ chối cho ý kiến hỏi ngược lại.

"Nếu không phải như thế, thì với phong cách hành sự của chủ nhân ngươi, lúc trước cũng chỉ cứu Diệp Tố Tố mà thôi, sẽ không lãng phí nguyên khí trợ giúp nàng tu luyện, lại càng không đi theo tới nơi này. Huống hồ vừa rồi ngươi để cho Diệp Tố Tố dẫn đi thăm thú các nơi, chẳng phải để dò xét tình huống tỏng thành này hay sao?" Đề Hồn chớp chớp cặp mắt to, miệng cười gian xảo.

"Trong Kim Nguyên Sơn Mạch này, Thanh Hồ nhất tộc bất quá chỉ là một tiểu tộc tầm thường, hơn nữa nơi đây tương đối vắng vẻ, vốn là địa phương ẩn nấp rất tốt. Dọc đường ta đã tra xét rõ ràng tình huống khắp nơi trong thành, cũng không phát hiện nguy hiểm gì." Hàn Lập khen ngợi nhìn Đề Hồn một chút, nói ra.

"Vậy quá tốt rồi, chỉ là làm thế nào để lưu lại được cũng là một vấn đề. Thanh Hồ nhất tộc đối với ngoại tộc tựa hồ có chút bài xích. Đương nhiên, chỉ cần chủ nhân hiển lộ chút thực lực, bachng0csach, muốn ở chỗ này hẳn là dễ như bỡn a, kể từ đó liền có chút ít biến vị." Đề Hồn mặt lộ vẻ mừng rỡ, lập tức nhíu mày nói ra.

Lúc trước hành tẩu trong thành, bọn họ đã phát hiện ánh mắt Thanh Hồ tộc nhân nhìn về phía mình rõ ràng mang theo địch ý, nếu không có Diệp Tố Tố bên cạnh e rằng đã nảy sinh tranh chấp.

"Điểm này ngươi không cần lo lắng, ta đã có cách." Hàn Lập cười nói ra, ánh mắt hướng Thanh Hồ Thành phía đông nhìn lại.

...

Đêm về khuya, ánh trăng nhu hòa từ trên cao buông xuống, phủ lên Thanh Hồ Thành.

Người trong nội thành giờ này cũng đã an giấc, cả tòa Thanh Hồ Thành lớn như vậy chìm trong tĩnh lặng.

Chợt có một bóng người màu xanh bay vụt ra từ nội thành, đáp xuống trước một mảnh rừng cây rậm rạp phía đông, thân ảnh này chính là Diệp Tố Tố.

Trên người nàng hiện giờ là một thân cung trang màu xanh ung dung cao quý, trên đầu đội ngọc quan cũng màu xanh, làm tăng thêm mấy phần uy nghiêm.

Trên mặt đất phía trước rừng cây cũng có một pho tượng Thanh Hồ đang đứng, có điều pho tượng này chỉ cao cỡ nửa người, hơn nữa đã bị tàn phá nghiêm trọng, không chút linh tính, cảm giác chỉ như một thạch điêu bình thường.

Diệp Tố Tố lại mang thần sắc vô cùng trịnh trọng, chắp hai tay trước ngực, cúi đầu thi lễ với pho tượng Thanh Hồ này, sau đó rạch đầu ngón tay một chút, rồi nhỏ một giọt máu tươi lên pho pho tượng.

Chợt cặp mắt Thanh Hồ mạnh mẽ phóng ra hai luồng thanh quang biến ảo không ngừng, đánh lên hư không trước mặt nó.

Khoảng không phía trước rừng cây chợt run lên nhè nhẹ, như có từng gợn sóng đang lan tỏa xung quanh.

Ngọc thủ Diệp Tố Tố cũng sáng ngời thanh quang, hướng về phía trước tựa như đang thăm dò một chút rồi chui vào bên trong, sau đó tay nàng nhẹ nhàng kéo một phát.

Chỉ nghe "Xùy" một tiếng, hư không trước mặt nàng lập tức hiện ra một lỗ hổng cỡ hơn trượng.

Ánh mắt Diệp Tố Tố nhanh chóng quét qua tứ phía, tựa như xác nhận cảnh vật chung quanh không có gì dị thường, sau đó cất bước đi vào trong lỗ hổng, hư không vừa mới nứt ra một chút lập tức được lấp đầy, không gian ba động cũng theo đó biến mất.

Đúng lúc này, một đạo u ảnh nhàn nhạt hiện ra trên không trước khi vết nứt hoàn toàn khép lại, lóe lên tức thì bay vào trong.

Diệp Tố Tố cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, một thung lũng chừng hơn mười dặm hiện ra phía trước.

Bên trong thung lũng không nhiều tòa kiến trúc, mà chủ yếu là những mảng lớn linh điền, tựa hồ gieo trồng không ít Linh thảo Linh dược.

Có điều xung quanh linh điền đều có phân bố cấm chế quang mạc, che phủ tình huống bên trong, tuy nhiên vẫn có từng trận dược hương nồng đậm bức người theo thẩm thấu từ bên trong ra, khiến cho ai vô tình ngửi thấy đều lập tức chấn động tinh thần.

Diệp Tố Tố không hề chú ý đến linh điền, trực tiếp lướt qua chúng tiến thẳng về phía trước.

Chợt hư không phía sau nàng lóe lên một đạo thân ảnh như u linh, gương mặt Hàn Lập hiện ra, hắn lập tức phóng tầm mắt nhìn khắp những mảnh linh điền xung quanh, không giấu được vẻ kinh ngạc.

Hàn Lập vốn dĩ cực kỳ linh mẫn đối với Linh thảo Linh dược, chỉ qua mùi hương liền biết rõ Linh thảo Linh dược đang gieo trồng bên trong đều không phải chuyện đùa, so với dược viên của hắn trong Hoa Chi Động Thiên tuyệt đối chẳng kém là bao, trách không được Hàn Lập phải thất kinh.

Bởi lẽ, mảnh dược viên trong động thiên đã tiêu phí của hắn không biết bao nhiêu tâm lực, còn phải nhờ cả Chưởng Thiên Bình mới có được quy mô như ngày nay, vậy mà một Thanh Hồ nhất tộc nhỏ nhỏ lại có thể nuôi dưỡng được dược viên không hề kém cạnh hắn.

Thân hình Hàn Lập khẽ động, bay về phía sau khu linh điền.

...

Diệp Tố Tố vẫn một mực phi độn về phía trước, rất nhanh tiến vào sâu trong thung lũng.

Trên mặt đất hiện ra thủy đàm xanh biếc, sóng nước chập trùng, tản mát ra thủy quang nhu hòa.

Ven hồ tọa lạc mấy tảng đá lớn màu xanh, nàng này chợt vỗ nhẹ lên một tảng đá.

Tảng đá lớn lập tức chìm xuống dưới, để lộ ra một cửa động u ám, có một cái cầu thang thật dài thông hướng sâu trong lòng đất.

Diệp Tố Tố không chần chờ tiến vào trong, rất nhanh đã đi đến cuối cùng.

Phía trước xuất hiện một thạch thất khá lớn, trên đỉnh thạch thất khảm nạm mấy viên minh châu lớn cỡ nắm tay, tỏa ra hào quang màu trắng như sữa, vách tường tứ phía có điểm điểm tinh quang chớp động liên tục, thoạt nhìn trông lộng lẫy, hiển nhiên là có người bày ra cấm chế.

Giữa gian thạch thất là một chiếc giường bạch ngọc đang có một thiếu phụ mặc thanh y nằm ở phía trên, điều khiến người ta kinh ngạc là nửa thân dưới thiếu phụ này chìm trong một tòa băng sơn màu lam cao đến vài trượng.

Băng sơn này tản mát hàn khí thấu xương, khiến cho nhiệt độ trong thạch thất giảm xuống cực thấp, không trung cũng mơ hồ hiện ra những mảng trắng xóa, tựa như bị băng phong.

Sắc mặt thiếu phụ áo xanh trắng bệch, hai hàm răng nghiến chặt, chân mày ẩn hiện gân xanh, hiển nhiên đang phải chịu đựng tra tấn thống khổ vô cùng.

Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống từ trán thiếu phụ, còn chưa chạm đất đã lập tức đông lại thành băng châu.

Còn có một nữ tử quần trắng đang đứng bên đầu giường, hai tay phân biệt đặt lên bờ vai thanh y thiếu phụ, tản mát ra thanh quang rạng rỡ, không ngừng rót vào thể nội thanh y thiếu phụ.

Thân thể Nữ tử quần trắng tản mát khí tức khổng lồ, tương đương Kim Tiên sơ kỳ.

"Thiếu chủ, người đã về." Nữ tử nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tố Tố, sắc mặt có chút ngạc nhiên, lập tức ngừng tay, thi lễ.

Thiếu phụ áo xanh đang nằm trên giường cũng mở to mắt nhìn về phía Diệp Tố Tố.

"Tố Tố, ngươi về rồi." Thiếu phụ mấp máy bờ môi, gắng gượng nở một nụ cười, trong mắt tràn đầy nhu tình.

"Mẫu thân!" Diệp Tố Tố bước nhanh đến bên giường, nắm lấy chặt bàn tay thiếu phụ, hai mắt chợt đỏ hoe.

"Hảo hài tử, mẫu thân… không sao, chỉ là gần đây hàn khí ăn mòn lợi hại thêm một chút, nhưng đã có Khâu trưởng lão ở đây tương trợ, ta có thể ngăn cản được. Ngược lại ngươi tự tiện ra ngoài, hơn nữa còn đi lâu đến vậy là đi đến nơi nào? có gặp nguy hiểm gì không?" Thanh y thiếu phụ ôn nhu nói.

"Hài nhi vừa rồi đến Thành Kim Tê làm một chút giao dịch thôi, nhưng trên đường phản hồi gặp phải mấy tên Kim Mã Tông, quả thực đã có chút hung hiểm, nhưng may mắn hài nhi được hai vị tiền bối ra tay cứu giúp… " Diệp Tố Tố giấu giếm hơn phân nửa sự thật, trình bài rất qua loa đại khái.

Vì không muốn mẫu thân hiểu lầm, nàng giải thích tình huống của Hàn Lập cùng Đề Hồn hết sức cặn kẽ một lần.

"Cái gì! Thiếu chủ, ngươi còn rước về Thanh Hồ Thành một tu sĩ nhân tộc! Người khác trong tộc không biết đã đành, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng tộc trưởng biến thành như bây giờ chính là do tu sĩ nhân tộc ban tặng hay sao?" Một bên nữ tử quần trắng nghe đến đó, trên mặt lập tức treo một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói.

"Khâu trường lão, kẻ tổn thương mẫu thân là nhân tộc không sai, nhưng chúng ta cũng không thể vin cớ này mà căm thù toàn bộ tu sĩ nhân tộc. Kim Nguyên Tiên Vực hiện giờ là thiên hạ của nhân tộc, Thanh Hồ nhất tộc chúng ta muốn phát triển, khẳng định là phải giao thiệp với bọn họ. Chúng ta thân là người đứng đầu Thanh Hồ nhất tộc, nhất thiết vứt bỏ ân oán cá nhân, mà đặt tộc quần lợi ích lên trên hết." Diệp Tố Tố trong mắt hận ý lóe lên, nhưng lập tức liền bị nó đè xuống, thở dài nói ra.

Trong thông đạo bên ngoài đại sảnh có một thân ảnh mơ hồ đang vô thanh vô tức đứng đó, chính là Hàn Lập.

Hắn nghe được lời Diệp Tố Tố vừa nói, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.

Tuy nhiên, nữ tử quần trắng nghe thế bèn nhíu mày, đang định mở miệng nói gì đó, nhưng bị thiếu phụ áo xanh khoát tay cướp lời:

"Khâu trường lão, việc này cứ làm theo lời Tố Tố nói đi, hai vị đạo hữu kia nếu như đều có thực lực cấp độ Kim Tiên, thì hiện giờ chúng ta giao hảo xác thực rất có lợi đối với sự phát triển sau này của

Thanh Hồ nhất tộc. Ngươi cũng không nên vì việc năm xưa ta bị thương mà quá cố chấp."

"Nếu như tộc trưởng cùng Thiếu chủ đã nói, vậy cứ thế mà làm." Nữ tử quần trắng im lặng một lát, nhàn nhạt nói ra.

"Đa tạ mẫu thân!" Diệp Tố Tố nghe vậy, sắc mặt vui vẻ.