Rút cục cũng bình an tiến vào đất Thục.
Trên đường, quả nhiên không còn thấy truy binh của Minh tướng quân nữa.
Nghĩ đến việc Tướng quân đau lòng vì cái chết của Độc Lai Vô Dạng, trong lòng mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Cần phải biết rằng thủ đoạn sấm sét của Minh tướng quân, trong thiên hạ ai là không phục. Trận chiến ở Kiếm các không ngờ có thể tiêu diệt được Tướng quân Độc danh chấn giang hồ,
đây chính là tổn thất lớn nhất của Minh tướng quân trong quá trình đối
đầu với Ngụy công tử từ trước tới giờ.
Ngụy công tử trời sinh tính cách phong quang tiêu sái, không vì thất thế mà buồn chán. Vừa đến Nga Mi sơn ở Tứ Xuyên, liền đề nghị lên núi du
ngoạn
Sơn thủy hữu tình, khiến du khách quên đi ưu phiền, quên cả muốn về.
Núi Nga Mi, quả nhiên là cảnh đẹp nổi tiếng trong thiên hạ.
Sở Thiên Nhai lặng lẽ ngồi bên cạnh một dòng suối. Suối này có tên là
Bất Lão tuyền, tương truyền là nơi Lão tử Lí Nhĩ tắm mà thành tiên. Cảnh sắc như ở trên trời, nhẹ nhàng thanh nhã.
Lúc này vừa canh ba, trăng sáng giữa trời, gió vi vu thổi qua rừng trúc, tiếng côn trùng rỉ rả nơi u cốc khiến người ta quên đi những ngày mưa
máu gió tanh vừa qua.
Từ khi xuất đạo đến giờ, nhiều lần gặp kình địch, lúc này có được mấy
ngày nghỉ ngơi, Sở Thiên Nhai cảm thấy tinh, khí thần của hắn đã đạt tới một trình độ trước giờ chưa hề có. Võ công của hắn giữa bốn bề nguy
kịch, cường địch trùng trùng đã bất ngờ đại tiến.
Tuy nhiên lúc này, lòng tin của hắn đối với việc khiêu chiến với Ngụy công tử càng ngày càng ít đi.
Một là do đao pháp và hào khí của một chiêu giết chết Độc Lai Vô Dạng
khiến hắn kinh sợ không thôi. Thứ hai là do khí phách cao thượng, độ
lượng của Công tử đã khiến hắn không thể không kính phục
Trước đấy, do từ bé đã bị tiêm nhiễm, tai nghe mắt thấy, trong lòng hắn
vẫn coi Ngụy công tử là một kẻ vạn ác bất xá. Nhưng tiếp xúc mấy ngày
vừa qua, lại khiến hắn hoàn toàn cải biến thái độ của mình đối với Ngụy
công tử.
Y phát hiện ra rằng không thể chờ đợi thêm được nữa. Nếu đợi thêm nữa, y sẽ không còn đủ quyết tâm đối địch với Công tử. Nói cho cùng hắn và
Ngụy công tử không hề có cừu hận không thể hóa giải. Chỉ là nếu thực sự
hóa địch thành bạn, hắn không thể hoàn thành tâm nguyện duy nhất mà sư
phụ giao phó cho hắn.
Hắn rất hiểu uy lực một chiêu Vô Nhai đó của mình.
Hắn cũng nghe loáng thoáng về ân oán giữa Thiên Hồ lão nhân và Ngụy công tử. Lúc đó mọi người đều vì chủ của mình, hơn nữa giữa lúc loạn quân,
cũng không trách được một kiếm đó của Ngụy công tử nặng tay chém thẳng
vào mặt.
Nhưng hắn trước sau vẫn không hiểu hết được một chiêu Vô Nhai đó. Một
chiêu này không hề quan tâm gì đến những tông chỉ vũ học mà hắn biết từ
bé, không chỉ dấn thân vào chỗ hiểm, một đi không trở lại, hơn nữa cương nhiều hơn nhu. Gặp đối thủ võ công thấp thì không sao, còn đối đầu với
những đại địch như Ngụy công tử, thật không lên xuất ra một tư thế đối
đầu như thế. Hơn nữa chiêu này hoàn toàn để lộ phía sau, hoàn toàn không tính đến sinh tử bản thân cũng như hậu chiêu của đối phương, lại càng
phạm phải đại kỵ trong võ học là không lưu lại lực để tự bảo vệ mình.
Một chiêu này không phải để phân thắng phụ, mà để để phân sinh tử.
Giọng nói của Quân Đông Lâm đột nhiên vang lên từ phía sau: “Sở huynh đệ có phải là đang có tâm sự?”
“Một đêm như thế này, thật không muốn nghĩ đến những việc chém giết, chỉ là ngắm sao trên trời, còn hơn là không làm gì”. Sở Thiên Nhai vẫn có
một sự đề phòng nhất định với Quân Đông Lâm. Hắn phát hiện người này tâm kế quá sâu, đối với một kẻ từ bé chỉ biết giao tiếp với hổ lang và dã
thú mà nói, chỉ cần một chút không cẩn thận là có thể bị rơi vào bố trí
của đối phương. Hai người từ lúc tiếp xúc đến giờ vẫn dùng danh xưng Sở
huynh đệ và Quân tiên sinh, chứ không giống như Ngụy công tử gọi trực
tiếp tên của Sở Thiên Nhai. Cho dù kề vai chống địch mấy ngày qua,
khoảng cách này vẫn không thể nào lấp đầy được.
Quân Đông Lâm ngửa mặt lên nhìn trời, nhẹ nhàng nói: “Lần đầu tiên gặp
Sở huynh đệ, lúc đó là địch chứ không phải là bạn, đã biết huynh đệ là
một đại kình địch, cho nên mới bất chấp tất cả xuất thủ hạ sát chiêu...”
“Quân tiên sinh không cần nhắc lại chuyện cũ, Sở Thiên Nhai không phải
là người không hiểu chuyện. Mấy ngày kề vài chống lại Minh tướng quân,
sau này tiên sinh và tại hạ cho dù không phải là bằng hữu thì cũng tuyệt đối không phải là kẻ địch”.
Quân Đông Lâm trầm ngâm một lúc, rồi mới từ từ nói: “Sở huynh đệ có hiểu về dịch lí thuật số không?”
Sở Thiên Nhai biết người này mỗi câu đều ẩn chứa thâm ý, nhưng lại không hiểu được dụng ý bên trong, đành nói: “Xin được thỉnh giáo tiên sinh”.
“Ta từ nhỏ đã được học Hà Lạc, tử vi, thần thuật toán lý, giỏi nhất là
quan sát hình sắc của người khác để đoán mệnh một đời. Mười năm trước ta đầu kháo Công tử, còn trước đó thì lập chí vân du bốn biển, muốn tìm
hiểu về anh hùng trong thiên hạ”.
“A! Tại hạ chỉ biết người thường muốn thành danh lập thế, đều phải trông cậy vào mình, chưa bao giờ tin vào thiên mệnh”.
“Hào kiệt nhân gian, đều là tinh tú trên trời. Tuy nhiên trong mắt của
ta, cho dù gặp rất nhiều người, nhưng trong đó chỉ có năm người đáng để
nhớ”.
“Không biết trong mắt Quân tiên sinh, thế nào mới là anh hùng?”
“Ta lại muốn nghe kiến thức của Sở huynh đệ trước”.
Sở Thiên Nhai ngại ngùng nói: “Thiên Nhai xuất đạo chưa lâu, thật là
khiến tiên sinh cười chê. Vẫn nghe danh Liệt Không bang Bang chủ Hạ
Thiên Lôi thần dũng cái thế, hiệp đảm vô song, có thể coi là một vị được không?”
“Võ công của Hạ Thiên Lôi ẩn chứa tư vị Bạch đạo Minh chủ, Liệt Không
bang lại là bạch đạo đệ nhất đại bang, nhưng chẳng qua cũng là do thời
thế tạo ra mà thôi”.
“Hoa Sơn Vô Ngữ đại sư mười bảy năm không nói, lại vì dân mà thỉnh
nguyện, một mình can ngăn thánh thượng, chấp nhận phá bỏ tu hành. Trong
mắt Sở Thiên Nhai đó là một anh hùng”.
“Quân Đông Lâm ta cũng có tấm lòng tế thế cứu dân, cho nên khi gặp Ngụy
công tử, mới chấp nhận bỏ đi chí hướng vân du thiên hạ, giúp người trị
quốc, trị thiên hạ. Nhưng anh hùng mà ta muốn nói không phải là những vị đại hiệp, đại từ đại bi, mà là những bá chủ, hoặc là những kiêu hùng có thể hiệu lệnh thiên hạ, tạo thành cơ nghiệp muôn đời, hoặc là những bất thế kỳ tài trong võ đạo, có được những đột phá phi thường”.
“Nếu là như vậy, những người như Nam Phong, Bắc Tuyết, Lịch Quỷ, Phán
Quan, Minh tướng quân cùng Thủy Tri Hàn đều là những người có tư cách”.
“Phong Niệm Chung bảo thủ thô lỗ, Lịch Khinh Sinh thi ân cầu báo, Long
Phán Quan đóng ở Xuyên Đông, thực sự là yên ổn một góc trời, thâm sâu
của Minh tướng quân ta không biết, trên thực tế từ trước đến giờ chưa có ai nhìn thấy được Tướng quân. Trong tà môn lục đại cao thủ, ta chỉ coi
trọng có hai người. Bắc Tuyết Tuyết Phân Phi tuy ngụ ở Độ Nhạn đàm tận
Bắc Cương, không quan hệ với các môn phái ở Trung Nguyên, nhưng lại nỗ
lực biến cường, không phải nhờ hoàn cảnh thay đổi mà do nỗ lực của con
người, tự sáng tạo ra một loại võ công riêng, thực là kỳ nhân trong võ
đạo. Võ công tuy mang tà khí, nhưng người không đi vào tà đạo, là một
anh hùng trong lòng ta”.
“Còn một người tiên sinh muốn nói là Thủy Tri Hàn chăng?”.
“Đúng, Thủy Tri Hàn cùng Minh tướng quân tề danh thiên hạ, lại cam tâm
để người khác sử dụng, trung tâm cảnh cảnh. Công việc bận rộn nhưng vẫn
điều độ. Hàn Tẩm chưởng vang danh thiên hạ, là dù làm tổng quản trong
Tướng quân phủ, nhưng uy thế tuyệt không vì danh thế của Minh tướng quân mà giảm đi, mà vẫn có thể hô mưa gọi gió như vậy, thật là địch nhân lớn nhất mà ta gặp phải”. Quân Đông Lâm khẽ thở dài một tiếng: “Công tử mà
được lựa chọn, nhất định thà đối mặt trực tiếp với Minh tướng quân, chứ
không nên trêu vào Thủy Tri Hàn. Người này là kẻ địch ta sợ nhất, cũng
là một người ta coi là anh hùng”.
Sở Thiên Nhai im lặng không nói, Công tử đã tới nơi an toàn, mấy người
cũng sắp chia tay. Bản thân hắn vì cái chết đột ngột của Vũ Phi Kinh
dưới tay Độc Lai Vô Dạng, lại vì chuyện Phong Băng bị thương bởi Tinh
Tinh Mạn Thiên, nên mới muốn đối địch cùng Minh tướng quân. Quân Đông
Lâm lần này dường như có ý muốn đề tỉnh hắn, nên hắn đột nhiên tăng thêm hảo cảm với y.
Quân Đông Lâm tiếp tục nói: “Trong mấy cao thủ bạch đạo, Trùng đại sư vì người trong thiên hạ, chuyên giết tham quan, thành công không kể thủ
đoạn, đối với địch nhân luôn biết dùng đòn sấm sét. Tàn nhẫn với kẻ địch chính là nhân từ với những người xung quanh mình, cũng là một đại anh
hùng trong lòng ta”.
Sở Thiên Nhai nghe nói mà nhiệt huyết sục sôi, hào tình trỗi dậy, đột
nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên sau lưng, một tiếng cười dài vang
vọng trong u cốc, chính là Ngụy công tử đến. “Đông Lâm và Thiên Nhai
luận đạo dưới đêm trăng, làm sao có thể thiếu ta được”.
Quân Đông Lâm vội vàng nghênh đón: “Quân mỗ ngu kiến, Công tử lại cười rồi”.
Ngụy công tử nhìn Sở Thiên Nhai cười nói: “Kỳ thật thiên hạ anh hùng
thời nào cũng có, mỗi người trong lòng đều có cách nhìn của mình. Trước
hết không nói đến Hạ Thiên Lôi, nhưng Vô Ngữ đại sư cũng chính là đại
anh hùng trong lòng ta”.
Sở Thiên Nhai gật đầu nói: “Lời này của Công tử rất đúng, mối người đều có cách nhìn của riêng mình đối với mọi việc”.
Ngụy công tử sảng khoái cười nói: “Vũ học rộng như biển lớn, ai là kẻ có thể nắm được huyền cơ tận cùng. Hay nói đến Bổ Thiên Tú Địa châm của Vô Song thành Dương Vân Thanh, và Phi Diệp Lưu Hoa Vũ của Lạc Hoa cung
Triệu Tinh Sương đều là võ công tiếp cận đến cực hạn. Ngoại trừ những
người đó ra, Thiên Nhai đã bao giờ nghe qua Các Lâu Hương Trủng chưa?”
Dương Vân Thanh và Triệu Tinh Sương chính là những người tề danh cùng
Độc Lai Vô Dạng và Quân Đông Lâm: Vô Song Châm và Lạc Hoa Vũ.
“Các Lâu Hương Trủng?” Lần này đến Quân Đông Lâm cũng không hiểu.
Ngụy công tử thần sắc như thường, trên mặt thoáng qua một nét hồi ức:
“Đó là bốn đại gia tộc thần bí nhất trong võ lâm, có hàng trăm năm ân
oán với nhau, không ai biết được Các Lâu Hương Trủng lần lượt ở những
đâu. Nhưng mỗi lần người của tứ đại gia tộc xuất hiện, đều sẽ dẫn khởi
phong ba cực lớn trên giang hồ, đúng là giống như thế ngoại cao nhân
không thuộc về thế gian này”.
Sở Thiên Nhai cảm thấy vô cùng hứng thú: “Tên của bốn đại gia tộc này thật kỳ quái”.
Ngụy công tử giống như đang chìm vào trong ký ức, lẩm nhẩm nói “Cảnh
Thành Tượng của Điểm Tình các, Khứu Hương công tử của Phiên Tiên lâu,
Thủy Nhu Sơ của Ôn Nhu hương, Vật Thiên Thành của Anh Hùng trủng, đó đều là những nhân vật gần như thần thoại, nghĩ lại thực sự khiến người ta
không kìm được sự ngưỡng mộ”.
Cho dù Quân Đông Lâm kiến thức rộng rãi, cũng phải ngẩn hết cả người ra: “Những người đó đều nổi tiếng ư? Vật Thiên Thành, cái tên này ám chỉ
thiên địa chi khí hợp thành, chắc là tên một người, Thủy Nhu Sơ, người
này là nữ chăng?”
“Đúng. Bốn đại gia tộc mấy chục năm nay không xuất hiện trên giang hồ,
những người biết đến họ ngày càng ít đi. Ta có thể biết được những
chuyện này, cũng chỉ do cơ duyên xảo hợp, gặp được một vị nữ tử họ Thủy
của Ôn Nhu Hương ở quan ngoại...” Trong mắt của Ngụy công tử lóe lên một thần thái quyến rũ khó diễn tả...
Quân Đông Lâm đang muốn hỏi tiếp, Công tử đã chặn lại: “Quân Lâm vừ nói
trong lòng ngươi có năm vị anh hùng, không biết ngoài Thủy Tri Hàn,
Tuyết Phân Phi và Trùng đại sư, còn có những người nào?”
Quân Đông Lâm nhìn Ngụy công tử, trên mặt hiện ra vẻ sùng kính: “Ngụy
công tử mười chín năm trước nhất chiến thành danh, tuy đã lâu không qua
lại giang hồ, nhưng thân tại triều đình cũng không quên lê dân, ngồi ở
trên cao mà vẫn biết thời thế, bị giáng chức mà vẫn giữ được cái dũng,
bất luận lúc nào ngài vẫn giữ được bản sắc của một kỳ nhân, thật là một
vị đại anh hùng mà Đông Lâm tâm phục khẩu phục nhất...”
Ngụy công tử cười vang: “Quân Lâm việc gì phải nói những lời như thế,
lòng ta đã lạnh. Giang hồ cũng giống như trong triều, đều có những cừu
oán không thể hóa giải nổi. Lần này tránh được Minh tướng quân, tránh
họa ở Ba Thục, vẫn còn hy vọng Tướng quân không dám làm loạn ở địa bàn
của Long Phán Quan. Hơn nữa Vũ Phi Kinh và rất nhiều huynh đệ đã chết
trong tay Tướng quân, ta lại không thể báo thù cho bọn họ, thật là làm
xấu hổ hai chữ anh hùng đó”.
“Công tử nâng lên được có thể đặt xuống được, thử hỏi bao người có thể
làm được như vậy”. Quân Đông Lâm vô tình cố ý nhìn Sở Thiên Nhai: “Ta
biết sau này Công tử chỉ muốn cùng Băng nhi quy ẩn giang hồ, không muốn
tham gia vào những tranh đấu của thế gian nữa”.
Đột nhiên nghe thấy tên Phong Băng, lại nghe thấy cùng Ngụy công tử quy
ẩn giang hồ. Trong lòng Sở Thiên Nhai giống như bị giáng một trùy nặng
nề vậy. Tuy hắn đã sớm nhìn ra được mối liên quan giữa Ngụy công tử và
Phong Băng, nhưng giống như vẫn ôm lấy một tia hi vọng. Lúc này đột
nhiên nghe Quân Đông Lâm nói như vậy, tuy hắn đã cố gẵng giữ bình tĩnh,
nhưng vẫn không tránh khỏi biến sắc.
Ngụy công tử muốn nói nhưng lại thôi, Quân Đông Lâm làm như không nhìn
thấy thần thái của Sở Thiên Nhai, chắp tay nhìn lên trời nói: “Người thứ năm mà Quân mỗ coi là anh hùng chính là Sở huynh đệ đó”.
Sở Thiên Nhai càng kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao Quân tiên sinh lại nói như vậy?”
Quân Đông Lâm nhẹ nhàng thở dài nói: “Sở huynh đệ tuổi còn trẻ như vậy,
mà tư thế tác phong ẩn chứa khí thế vương giả, hơn nữa còn có sự trấn
định nhìn thấy thái sơn sụp xuống trước mặt cũng không biến sắc, tu vi
tĩnh tâm đó chính là cảnh giới nằm mơ cũng không được trong võ đạo, sau
này nhất định sẽ trở thành nhất đại tông sư. Đó chính là lí do vì sao ta vừa gặp Sở huynh đệ đã muốn ra tay giết ngay...”
Sở Thiên Nhai căn bản không nghĩ Quân Đông Lâm lại coi trọng mình như
vậy, liền trở lên ngại ngùng: “Những lời này của Quân tiên sinh khiến
tại hạ đứng ngồi không yên, lấy đâu ra cái gì gọi là trấn định”.
Ngụy công tử vỗ tay cười vang: “Nhãn quang nhìn người của Đông Lâm trước giờ chưa lúc nào sai, Nam Diễm bội phục. Với tuổi của Thiên Nhai, lại
có thể an nhiên vô dạng sau khi giao thủ với Độc Lai Vô Dạng một chiêu,
kinh nghiệm khó kiếm này đã đủ giúp ngươi sau này sẽ có được thành tựu
rất lớn”.
Quân Đông Lâm nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Nhai: “Lúc này võ công của Sở
huynh đệ đang cần được rèn luyện thêm, nếu như bây giờ quyết chí đấu một trận với Công tử, thật là bất trí, có thể lùi lại vài năm nữa chăng”.
Lúc này Sở Thiên Nhai mới thực sự cảm giác được mục đích cuộc nói chuyện của Quân Đông Lâm đêm nay, không kìm được trăm mối cảm xúc đan xen.
Chỉ có Ngụy công tử thực sự hiểu được ý tứ của Quân Đông Lâm.
Bởi vì Quân Đông Lâm hiểu rõ ân oán của của Phong Băng với y, càng nhìn
rõ được sự mê hoặc và bối rối của Phong Băng đối với Sở Thiên Nhai, cho
nên mới dùng dao sắc cắt đứt mớ bòng bong này, trước hết khiến Sở Thiên
Nhai lạnh lòng với Phong Băng, sau đó lại hẹn hắn ngày sau tái chiến.
Phải biết nếu như Phong Băng còn muốn giết Ngụy công tử, có lẽ sẽ tranh
thủ cơ hội này. Mặc dù Công tử và Phong Băng đã có ước hẹn chỉ một cơ
hội. Nhưng với tính cách cao ngạo của Phong Băng, nếu như một đòn không
trúng, sẽ không còn mặt mũi nào đối diện với Ngụy công tử nữa.
Quân Đông Lâm không muốn xảy ra chuyện như thế. Cho nên mới dùng lời nói để thuyết phục Sở Thiên Nhai.
Đột nhiên một tiếng ho khẽ vang lên phía sau, ba người quay lại, đều chấn động.
Chỉ thấy Phong Băng đứng giữa màn mây mù dầy đặc được bao phủ bởi ánh
trăng, duyên dáng như một nàng tiên đang lướt mây cưỡi sóng, hiện thân
nơi trần thế, như ẩn như hiện.
Dưới vẻ ngoài lạnh lùng, đôi mắt của nàng phảng phất như phát ra niềm
khao khát đối với cuộc sống, cùng sự truy cầu vượt qua thế tục, thân
hình của nàng dưới ánh trăng vô cùng rực rỡ, quyến rũ.
Những đường nét mỹ lệ giống như do linh khí trong trời đất hun đúc thành, hiện lên rành rành dưới trăng.
Cả sự trấn định sóng gió không quản của Ngụy công tử, tự cam đạm bạc của Sở Thiên Nhai và trí tuệ bao trùm thiên hạ của Quân Đông Lâm, nhất thời đều bị tư thái tuyệt mỹ có một không hai của nàng chấn nhiếp, quên hết
tất cả...
Mục quang u oán mà trong trẻo của Phong Băng nhìn thẳng vào Sở Thiên
Nhai: “Đệ mà không dám đấu một trận cùng Ngụy công tử, sẽ bị lưu lại một nỗi ám ảnh khó phai trong lòng, sau này không chỉ khó lòng đối địch với Công tử, hơn nữa còn khó thành một vị nhất đại tông sư”.
Ánh mắt nàng lại nhìn sâu vào đáy mắt của Ngụy công tử: “Ngày mai chính
là cơ hội của ta, nếu như Công tử không chết, ta sẽ theo Công tử trọn
đời, vô oán vô hối”.
Lại nhìn sang Quân Đông Lâm: “Xin nghĩa phụ đừng nói gì thêm, có thêm
nhiều ân oán đi chăng nữa rút cục cũng có lúc phải kết thúc”. Dứt lời
quay người bước đi, không ngoái lại thêm dù chỉ một lần.
Sở Thiên Nhai vốn không biết gì về thân thế của Phong Băng, lúc này đã
ngây người ra. Hắn phát hiện nàng hành sự khác hẳn với mọi người, nhìn
thân ảnh tuyệt trần của nàng nhẹ nhàng lướt đi, chuyện cũ ùa về, trong
lòng vừa yêu vừa giận, hàng trăm ngàn cảm xúc dậy lên trong lòng...
Công tử lặng người đi một lúc, rồi tung mình bay lên, chỉ vài cái lắc
mình đã biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại âm thanh của y vang vọng
trong sơn cốc: “Gửi thân đầu mũi kiếm, giết người chốn hồng trần. Sáng
sớm ngày mai, Ngụy Nam Diễm ta sẽ cung hầu Thiên Hồ truyền nhân trên
đỉnh Nga Mi”.
Quân Đông Lâm đêm nay vốn muốn khiến Sở Thiên Nhai bỏ qua cuộc chiến như cung đã căng sẵn trên dây với Ngụy công tử. Tuy nhiên, cho dù y tính
toán đủ đường, cũng không ngờ được sự xuất hiện của Phong Băng đã khiến
cho sự tình phát triển ra ngoài ý muốn như thế. Nhất thời y cũng không
biết nói gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng: “Ài, nữ tử như thế!”
Một nữ tử như thế!
Chỉ vài câu nói đã khiến chiến ý của Sở Thiên Nhai trỗi dậy.
Gửi thân đầu mũi kiếm, giết người chốn hồng trần.
Ngày mai trên đỉnh Nga Mi, quyết chiến với Ngụy công tử.
Sở Thiên Nhai đột nhiên bừng tỉnh từ giữa muôn vàn suy nghĩ, trong lòng trỗi dậy chiến ý ngút trời.
Bất luận thắng hay bại, hắn đều phải đối diện với số mệnh không thể tránh được đó.
Quân Đông Lâm cười khổ nhìn thần tình đột nhiên tĩnh lặng như nước hồ
thu của Sở Thiên Nhai: “Hôm nay ta muốn nói với huynh đệ điều gì nhỉ?
Hiện giờ đột nhiên quên hết rồi”.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Sở Thiên Nhai lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng,
giống như một ánh mặt trời xuyên qua rừng rậm, soi sáng u cốc: “Quân
tiên sinh không cần đa lễ, dù sao tại hạ cũng đã quên hết rồi”.
Đúng, quên hết rồi!
Lúc này, Sở Thiên Nhai đã quên hết sự cao thượng của Ngụy công tử, nỗi
khổ tâm của Quân Đông Lâm, yêu hận khó phân của Phong Băng, và tâm
nguyện duy nhất của sư phụ hắn.
Lúc này linh đài của y rực rỡ trong suốt, chỉ có một ý niệm lặp đi lặp lại
Đó chính là - Đánh bại Ngụy công tử.
Sở Thiên Nhai cúi người chào Quân Đông Lâm, quay người lướt đi.