Sở Thiên Nhai một mình thả bộ trong sơn cốc, vô tình thả bước đến cốc khẩu.
Người đang bần thần, tâm chìm trong mộng.
Nguyệt soi đêm vắng, kiếm nặng tơ tình
Làm một kiếm khách, nếu như yêu một nữ nhân, nữ nhân đó sẽ trở thành kiếm chiêu, còn kiếm khách chính là kiếm.
Chỉ khi kiếm có kiếm chiêu, mới có thể phá địch.
Kiếm không có kiếm chiêu, chỉ là một khối sắt bỏ đi.
Đối với kiếm của hắn, quan trọng nhất chỉ có một chiêu Vô Nhai.
Liệu Phong Băng có phải là một “vô nhai” mà hắn không bao giờ đạt đến được.
Đột nhiên, có tiếng bước chân của một người, khiến Sở Thiên Nhai bừng tỉnh.
Tiếng bước chân thật kỳ quái, không có tiết tấu, không có tiết nhịp,
giống như tiếng bước chân một kẻ nhàn tản. Nhưng mỗi bước, mỗi bước, lại giống như đạp lên từng khoảng trống trong tâm tư của hắn.
Giống như một kẻ cầm trống phách trong lúc ca vũ, nhưng lại vang lên mỗi khi chưa tròn nhịp, phá vỡ sự mượt mà của bài ca, đem lại một cảm giác
vô cùng khó chịu.
“Tường hoa hắt bóng, tiêu vọng song thưa” không ngờ Sở huynh đệ cũng là
một kẻ phong nhã, có thể tìm được một địa phương u viễn như thế này,
không trách Phong tiểu thư “Tâm lạnh như băng” cũng phải lưu luyến không muốn quay về”.
Sở Thiên Nhai ngạc nhiên ngẩng đầu. Kẻ đến là một văn sĩ trung niên
khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn pha chút lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Cho dù khuôn mặt hắn tươi cười, nhưng không hiểu sao, vẫn đem lại
cho Sở Thiên Nhai một cảm giác địch ý.
Thoạt tiên, Sở Thiên Nhai cảm giác rằng kẻ đến chính là Ngụy công tử,
tuy nhiên, y lại không giống như bức hình Ngụy công tử mà hắn đã từng
nhìn thấy.
“Tiên sinh làm sao biết được Phong tiểu thư lưu luyến không rời chính là ở nơi phong hoa tuyết nguyệt này?”
“Trên đường Thái Bình, bốn người Lam Nguyệt đều chết hết, nhưng lại thấy Sở huynh đệ không chút thương tích, thật là khiến tại hạ không thể tin
được, lẽ nào là Phong tiểu thư bị thương chăng?”
“Tinh Tinh Mạn Thiên chẳng qua chỉ là bọn chó giết người của Tướng quân, có bản lĩnh gì có thể làm cho chúng ta bị thương được?”
Kẻ đến không chỉ biết được thân phận của y, đối với hành tung của y càng nắm rõ như trong lòng bàn tay, Sở Thiên Nhai thầm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Tinh Tinh Mạn Thiên nhất kích tất sát, xuất thủ ít khi không thành
công, hơn nữa đầu roi Cửu Hồ Tiên của Nguyệt Hồ có dính máu, hiện trường thiếu đi một mũi Lam tinh, Sở huynh đệ nói như vậy rõ ràng là coi
thường trí lực của tại hạ”.
“Ngươi là ai?”
Văn sĩ đó nhìn có vẻ nho nhã, nhưng lại ẩn chứa dáng vẻ chân nhân bất
lộ, y không chỉ biết hành tung của Sở Thiên Nhai và Phong Băng, lại như
tận mắt chứng kiến tình huống chiến đấu lúc đó, Sở Thiên Nhai trong lòng ngầm giới bị.
“Thiếu hiệp đã nhất tâm trở thành kẻ địch của Công tử, tự nhiên cũng phải nghe qua tên tuổi “Toán Vô Di Sách” của Quân mỗ chứ.
Sở Thiên Nhai thầm hít một hơi lạnh “Quân Đông Lâm”.
Quân Đông Lâm cười vang: “Cái tên đó nghe quá bá đạo, thì thực tại hạ chỉ là một tấm thuẫn bài của Công tử mà thôi”.
Vô song châm, lạc hoa vũ, công tử thuẫn, tướng quân độc.
Bốn danh hiệu trên nhằm để chỉ bốn kẻ được giang hồ công nhận là bốn nhân vật không nên động vào nhất.
Còn người nhìn giống như một kẻ sĩ có tài nhưng không gặp thời đứng
trước mặt hắn, không ngờ lại là túi khôn của Ngụy công tử Toán Vô Di
Sách Quân Đông Lâm.
Võ công của bốn người này có lẽ đều không cao, nhưng đều là những nhân vật trí kế vô song, biến hóa vô cùng, sát nhân vô hình.
Sư phụ hắn từng nhắc đến, Ngụy công tử có thể đứng vững trong triều mười năm không đổ, Quân Đông Lâm có công lớn nhất. Hơn nữa y chấp nhận ẩn
mình dưới cái bóng của Ngụy công tử, không cầu danh lợi, chỉ một lòng
phù tá Công tử, càng hiếm gặp hơn là vì để tránh sự nghi kỵ của Ngụy
công tử, bình thường tự coi mình là một tấm thuẫn của Công tử mà thôi.
Loại người này hoặc là chỉ biết trung thành với chủ, hoặc là có ý đồ khác.
Đó thực sự là những kẻ khiến người khác đau đầu.
Càng đau đầu hơn là y không phải là địch, cũng không phải là thù.
Sở Thiên Nhai cười nhạt nói: “Quân huynh đã biết Sở Thiên Nhai vốn coi
Ngụy công tử là địch, tự nhiên phải biết nơi này tuyệt không hoan nghênh huynh. Thương thế của Phong tiểu thư đã dần dần hồi phục, đợi đến lúc
khỏi, tự động sẽ trở về bên Ngụy công tử. Quân huynh có thể trở về phục
mệnh Công tử được rồi”.
Nụ cười trên khuôn mặt Quân Đông Lâm không đổi: “Quả nhiên là anh hùng
xuất thiếu niên, Sở huynh đệ chỉ cần lời nói bất hòa là muốn động thủ
hay sao?”
“Quân tiên sinh là kẻ sĩ, tự nhiên không thèm vung đao rút kiếm với hạng võ phu như tại hạ. Tiếc là tại hạ không có cách nào đãi khách, gặp nhau không thuận, chi bằng đừng gặp”.
Quân Đông Lâm ngẩng mặt cười vang: “Mỗi lời của Sở huynh đệ đều vô cùng
sắc bén, không lưu dư địa, có phải là dựa vào Phong tiểu thư vẫn còn
trong tay phải không?”
Sở Thiên Nhai thần sắc không đổi: “Quân Tiên sinh quá đa nghi rồi, thứ cho tại hạ không tiễn”.
“Xiêm y phấp phới trên sông, gió đùa... Công tử đã đến rồi, tiểu thư còn bị huynh đệ khống chế hay sao?”
Công tử đã đến?
Ngụy công tử không phải là đã đào tẩu đến tận Giang Nam hay sao? Làm sao lại có thể xuất hiện tại Lạc Dương? Trong đầu Sở Thiên Nhai lướt qua vô số khả năng, dưới trướng Ngụy công tử người tài rất nhiều, tự nhiên có
người có thể hóa trang thành y để che mắt Tướng quân. Chỉ là vì sao lại
nói hắn khống chế Phong Băng, xem ra là hiểu nhầm y là người của Tướng
quân, bắt giữ Phong Băng ép Ngụy công tử ra mặt...
Chỉ trong một chốc thất thần, tả chưởng hữu quyền của Quân Đông Lâm đã
vụt tới. Quyền phong hất tung tóc hắn về phía sau, nhất thời khó mở được mắt.
Quân Đông Lâm quả nhiên không hổ danh trí kế vô song, chỉ vài câu nói
ngắn ngủi đã khiến Sở Thiên Nhai loạn tâm, hơn nữa xuất thủ trong lúc
cười nói càng vượt quá dự liệu của hắn.
Vận khí trong chớp mắt.
Xuất chiêu chỉ sát na.
Không thủ không lưu dư dịa, chỉ cầu một đòn giết địch.
Thế công của Quân Đông Lâm nhanh đến kinh người. Hữu thủ của Sở Thiên
Nhai vẫn nắm chuôi kiếm, nhưng lại không có cơ hội rút ra, tả thủ biến
chỉ thành kiếm, đâm vào mi tâm của Quân Đông Lâm, còn người thì lập tức
lùi về phía sau.
Hữu quyền của Quân Đông Lâm như thực như hư, chớp mắt xuất hiện một
chiếc quạt sắt, chặn chỉ phong của Sở Thiên Nhai, tả chưởng như vụng như xảo, biến ảo chụp vào sáu đại huyệt trước ngực Sở Thiên Nhai.
Sở Thiên Nhai không ngừng lùi, tả thủ ngũ chỉ hoặc búng, hoặc vung,
nhưng toàn bộ đều bị chiếc quạt sắt của Quân Đông Lâm hóa giải.
Lưng hắn đụng vào một cây nhỏ, cây gãy.
Lùi qua một con suối nhỏ, chưởng phong đã chạm vào áo.
Chạm lưng vào vách núi, người khựng lại, chưởng phong của Quân Đông Lâm đã chạm đến trước ngực.
Sở Thiên Nhai thầm than, thủ hạ như thế này, không biết Ngụy công tử còn cao minh đến mức nào. Hữu thủ phát lực, vỏ kiếm nát vụn, kiếm quang
chém xéo vào nách của Quân Đông Lâm.
Quân Đông Lâm cũng không ngờ dưới một đòn thâu tập toàn lực của y, Sở
Thiên Nhai vẫn có thể phá vỏ xuất kiếm, nhưng lúc này đã rơi vào thế
cưỡi hổ, trước mắt chỉ còn kết cục lưỡng bại câu thương.
Sở Thiên Nhai đột nhiên nghe thấy một tiếng kinh hô, miễn cưỡng nhận ra là âm thanh của Phong Băng.
Trước giờ y đối với sinh tử vô cùng đạm bạc, chưa bao giờ cảm thấy sống
có gì đáng lưu luyến, chết thì có gì đáng tiếc. Trong lúc này, đầu óc
hắn đột nhiên vô cùng thanh tĩnh, hắn không có ai để vấn vương, cùng
không có ai vương vấn hắn. Mấy ngày cùng nàng tương tụ, hắn phát hiện
cho dù chết trước mặt nàng hắn cũng không hối hận, không oán trách, có
lẽ khi nàng nhìn thấy hắn chết trước mặt nàng, nàng sẽ nhớ hắn thật lâu
chăng?
“Hây” một tiếng, biến cố đột ngột xảy ra.
Một chưởng của Quân Đông Lâm vừa chạm vào ngực của Sở Thiên Nhai bị một cỗ lực đạo nhu hòa đánh bật ra.
Đồng thời, một đạo xảo lực truyền vào lưỡi kiếm của Sở Thiên Nhai, giống như là chém vào một đám bông, hoàn toàn không giữ được chút lực nào.
Hai người dùng lực không có chỗ phát tiết, như lực sĩ đấm gió, nhất thời lồng ngực đau nhói, lần lượt lui lại phía sau hai bước, ngầm ngưng thần tụ khí.
Một kiếm vừa rồi của Sở Thiên Nhai chém ra trong lúc khẩn cấp, chỉ có ba phần công lực, nên lực phản hồi cũng ít. Chỉ sau vài nhịp hô hấp đã ổn
định được nội tức, ngẩng đầu quan sát.
Người đứng trước mặt hắn hơn bốn mươi tuổi, lông mày như kiếm, nhãn thần như điện, nét mặt đầy vẻ phong trần, nhưng tràn đầy kiêu ngạo, khóe
miệng ẩn ước rỉ chút máu tươi, xem ra là do vừa dùng toàn lực để hóa
giải tình thế nguy cấp giữa hai người vừa rồi.
Y chính là địch nhân lớn nhất trong lòng Sở Thiên Nhai.
Ngụy công tử.
Sở Thiên Nhai chấn động, nhất thời không thốt lên lời.
Bên cạnh Ngụy công tử còn có hai người, một người chính là Phong Băng,
còn một người là một đại hán rậm râu, thể hình to lớn, một cái nhấc tay
cũng tràn đầy thần dũng, nhìn tướng mạo đúng là Vũ Phi Kinh trong thủ hạ Phong Băng Vũ của Công tử.
“Một chiêu Lạc Hoa Trục Ảnh của Đông Lâm quả nhiên lợi hại, đến cả ta mà suýt nữa cũng không hóa giải nổi”. Ngụy công tử than lên một tiếng, rồi quay sang Sở Thiên Nhai: “Việc của Băng nhi phải đa tạ Sở thiếu hiệp,
Thiên Hồ lão nhân có khỏe không?”
Đại địch đột nhiên xuất hiện trước mặt, Sở Thiên Nhai lại hoàn toàn ngẩn người ra. Ngữ khí của Ngụy công tử nhu hoãn, thái độ ôn hòa, không có
nửa phần chí khí cuồng ngạo, bễ nghễ thiên hạ như trong tưởng tượng.
Nhưng trong cử chỉ có một khí thế được tạo ra một cách tự nhiên, tuy chỉ là một câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng khiến người khác không thể không đáp.
“Sư phụ vẫn mạnh giỏi, đa tạ Công tử quan tâm. Thiên Nhai lần này chỉ
cầu Công tử một cuộc chiến công bình, thỏa ước nguyện một đời của sư
phụ, tịnh không có ý niệm coi Công tử là địch. Hành hiệp giang hồ, làm
sao có thể thấy chết không cứu, hơn nữa Tinh Tinh Mạn Thiên trợ Trụ vi
ngược (giúp ác làm loạn), ai cũng cảm thấy đáng giết. Việc liên quan đến Phong nữ hiệp, Công tử không cần quan tâm, càng không cần xuất thủ cứu
ta”.
“Ha ha, Sở thiếu hiệp thật là người mau lẹ, người khác nghĩ rằng so với
ta thiếu hiệp ở thế yếu, nhưng ta biết trong lòng thiếu hiệp có chướng
ngại gì, lại là người nhiệt huyết, Thiên Hồ lão nhân không có nhìn nhầm
người, ta rất hân thưởng thiếu hiệp”.
Không ngờ một vị đại bá chủ mình vẫn coi là cừu địch lại đánh giá cao
mình như thế, cho dù là Sở Thiên Nhai vốn bình thường lãnh tĩnh cũng
không khỏi cảm thấy nhiệt huyết trào dâng.
Đa tạ!
Quân Đông Lâm lúc này mới hồi khí, nghi hoặc bất giải nhìn Ngụy công tử: “Hiện giờ tình thế bất thường, thêm một kẻ địch chi bằng bớt đi một kẻ, Công tử vì sao không để ta giết hắn”.
“Cho dù có thể giết y, ta làm sao nỡ để ngươi thụ thương?”
“Công tử nghĩa khí, một vết thương của Quân mỗ có đáng chi”.
“Sở thiếu hiệp tuyệt không phải là người của Tướng quân, hơn nữa Ngụy
Nam Diễm ta tung hoành thiên hạ, Thiên Hồ lão nhân đã có ý tính toán
trận chiến mười chín năm trước với ta, ta làm sao có thể để lão thất
vọng cho được?”
Nhìn phong thái thần vận tiếu ngạo giang hồ của Ngụy công tử, Sở Thiên Nhai không kìm được sự thán phục.
Cần phải biết rằng vừa rồi Quân Đông Lâm toàn lực xuất thủ, còn bản thân hắn biến chiêu trong lúc vội vã, tuy là kiếm sắc chưởng mềm, nhưng chỉ
có thể là kết cục chết hoặc trọng thương. Nhưng dưới hai ba câu miêu tả
đơn giản của Ngụy công tử, khiến người ta có cảm giác dường như y xuất
thủ chỉ bởi vì không muốn Quân Đông Lâm bị thương, có công nhưng không
kiêu ngạo, khiến trong lòng hắn vô cùng cảm kích.
Tuy nhiên, chứng kiến Ngụy công tử một mình hóa giải thần công của hai
người, Sở Thiên Nhai hiểu rằng đối thủ của y rất mạnh, lúc này không thể tỏ ra yếu nhược, càng không thể phát sinh hảo cảm với Ngụy công tử. Nếu để xảy ra như thế, sau này càng khó coi y là địch.
May mà hắn vẫn còn một chiêu Vô Nhai.
“Công tử không cần dùng lời đả động đến tại hạ, sau này rốt cục cũng
phải có một cuộc chiến, việc gì phải khiến tại hạ khó coi ngài là địch?
Kỳ thực, tại hạ tiêu diệt mười chín Phân đà của ngài, chỉ vì muốn có thể có cơ hội cùng ngài đấu một trận công bình. Tại hạ biết nếu bản thân
không thể phục chúng, ngài quyết sẽ không tiếp nhận lời khiêu chiến của
tại hạ”.
“Được, Sở thiếu hiệp thẳng thắn như vậy, ta sẽ đáp ứng đấu với thiếu hiệp một trận”.
“Nói thực, tại hạ biết có lẽ không phải là địch thủ của ngài, nhưng sư
phụ dùng mười chín năm tâm huyết sáng tạo một chiêu, dù sao cũng cần
phải thử”.
Ngụy công tử quay người nhìn Phong Băng vốn vẫn im lặng trầm ngâm đứng
bên cạnh, đột nhiên nói: “Thiên Hồ lão nhân năm xưa trong vòng vây trùng trùng, bị bại dưới tay ta, tự nhiên bất phục, đã sử dụng mười chín năm
mới nghĩ ra một chiêu nhằm đối phó ta, ta làm sao không đáp ứng nguyện
vọng của y cho được”.
“Mấy năm nay sư phụ ta chuyên tâm vũ đạo, Công tử không sợ thực sự bị bại sao?”
“Làm người, làm việc sớm muộn đều gặp thất bại, chi bằng như lúc uống
rượu, chỉ cần uống sao cho thật thống khoái, đối địch chỉ cầu kích phát
được hào tráng trong lòng, ai cần để ý đến cơn đau đầu khi say, nỗi thất vọng khi bại vong”.
Sở Thiên Nhai cẩn thận cảm nhận ý nghĩa bên trong lời nói, đột nhiên
ngẩn người ra. Hắn quay sang nhìn Phong Băng, lại thấy nàng trầm ngâm
suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Ngụy công tử, nhất thời không khí vô
cùng vi diệu.
Quân Đông Lâm thở dài nói: “Công tử toàn dùng những lý luận phi thường
để nhìn nhận sự vật, thật khiến người ta không thể không bái phục. Nhưng hiện giờ Minh tướng quân truy sát ngày càng gần, tuy tại hạ đã bố trí
rất nhiều nghi binh, nhưng có lẽ cũng chỉ che mắt bọn chúng được một
đoạn thời gian”. Y quay sang Sở Thiên Nhai: “Sở huynh đệ không cảm thấy
khiêu chiến Công tử trong hoàn cảnh này, dù có thắng cũng không quang
minh gì?”
Ngụy công tử đột ngột ngắt lời Quân Đông Lâm: “Hiện giờ ta bốn bề đều là địch, mọi người đều nghĩ ta sẽ sớm mất đầu, không ngờ vẫn còn người
nguyện ý cùng ta đấu một trận công bình. Chỉ cần một điểm này, ta cũng
không thể không thành toàn”.
Sở Thiên Nhai cảm xúc lẫn lộn: “Công tử thất thế vì quỷ kế của Minh
tướng quân, trong lòng tất nhiên giận dữ phẫn nộ, thật đã phạm đại kỵ
của binh gia”.
“Thiếu hiệp sai rồi, đặt mình vào chỗ chết tìm đường sống. Nếu như thiếu hiệp gặp ta hai năm trước, ta tất nhiên sẽ vì mến tài, hoặc vì tham
luyến sinh tử không thể tận tình coi thiếu hiệp là địch. Hiện giờ bốn
phía đều là cường địch, dưới cái nhìn của thiên hạ, đã không còn lùi
thêm được nửa phân nào nữa, hơn nữa lửa hận tràn đầy, lúc này coi ta là
địch mới là bất trí”.
Sở Thiên Nhai hào khí dâng lên: “Thật không hổ danh là Ngụy công tử,
hiện giờ tại hạ trợ giúp Công tử thoát khỏi sự truy sát của Tướng quân
rồi sẽ cùng ngài đấu một trận, cho dù sau này ta có chết dưới tay ngài
cũng cam tâm tình nguyện”.
“Kỳ thực Sở thiếu hiệp hoàn toàn không cần xen vào ân oán giữa ta và Tướng quân...”
“Con người sống trên thế gian, ai có thể quên đi nghĩa tình. Hôm nay
được thấy phong thái của Công tử, liền tự coi thường thủ đoạn của Tướng
quân. Sở Thiên Nhai ta đối danh lợi vô tâm, duy chỉ cầu làm người đứng
thẳng trong trời đất, Công tử cần gì phải đánh giá thấp tại hạ như vậy”.
“Không sai, làm người có thể trung dung, làm việc cần phải cực đoan.
Thiếu hiệp đã có lòng tương trợ, ta cứ từ chối thì đâu xứng là bằng hữu
của thiếu hiệp”.
Làm người có thể trung dung.
Làm việc phải cần cực đoan.
Trong mắt Quân Đông Lâm thần quang bạo phát: “Đông Lâm gặp được Công tử, thật là hạnh ngộ cả đời”.
Vũ Phi Kinh quỳ xuống đất: “Công tử nhân nghĩa thâm tàng bất lộ, Phi Kinh đã lĩnh giáo rồi”.
Sở Thiên Nhai chỉ cảm thấy trong lòng hào tình vạn trượng dâng lên,
không kìm được ngẩng đầu lên trời hú dài một tiếng, tiếng hú lan tỏa,
vang vọng không ngừng trong sơn cốc.
Nhưng chỉ thấy Phong Băng ngẩn ngơ nhìn Ngụy công tử, thần thái trong mắt rực rỡ như nguyệt hoa.