Nụ cười ấm áp của hắn cùng y tá nói đùa lúc nãy thực mê người, thực
mê người, chỉ là, nụ cười như vậy cho tới bây giờ vốn không có cho cô.
Buồn cười là, cô thế nhưng còn vọng tưởng cho hắn an ủi, cho hắn ấm
áp, mà thủy chung khiến cho hắn phiền não, người khác dễ dàng khiến cho
hắn nở nụ cười, mà cô lại sẽ chỉ làm hắn tức giận , nguyên lai này hết
thảy bất quá là cô tự cho là đúng, tự mình đa tình thôi…
Cô yên lặng thu thập lại túi xách, cước bộ đi qua người hắn thì dừng
lại, đưa lưng về phía hắn, “Thực xin lỗi, là tôi không biết xấu hổ, quấy rầy …”
Đi đến cạnh cửa, lại nhớ lại cái gì, nắm tay cầm kẹo đặt ở trên chăn
của hắn, “Hút thuốc không tốt, cái này không phải dùng để chỉnh anh, lúc mệt mỏi ăn một viên có thể nâng cao tinh thần, tôi đi đây!”
Nhìn thân ảnh nho nhỏ của cô biến mất ở phía sau cánh cửa, trái tim
hắn giống như nứt ra một lỗ hổng, sau đó chất chua xót liền từ trong khe trào ra, càng tràn càng nhiều, cuối cùng giống như triều dâng…
Trong phút chốc, hắn rất muốn gọi lại tên của cô, nhưng âm thanh lại
nghẹn lại ở trong cổ họng, như thế nào cũng không phát ra tiếng…
Ánh mắt dừng lại ở trên hộp kẹo, chữ viết trên hộp kẹo dần dần mơ hồ…
Duy Nhất, chỉ mong như vậy đối với thương thế của em là tổn hại ít nhất…
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, hắn vẫn luôn nhìn thân ảnh nho nhỏ kia chậm rãi biến mất ở ngoài tầm mắt hắn…
Thời điểm Vú Từng đến đưa cơm trưa phát hiện chỉ có thiếu gia lẳng lặng nằm ngủ trên giường.
“Thiếu gia, phu nhân đâu?” Vú Từng hỏi.
Lãnh Ngạn từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh, trong mộng tràn đầy ánh mắt to tròn của Duy Nhất, mái tóc đen dài cùng sắc mặt mỉm cười ngọt ngào,
tỉnh lại lại nhung nhớ tình cảnh tối hôm qua cô ghé vào trên người hắn
ngủ…
“Thiếu gia?” Vú Từng cho rằng còn chưa có đánh thức hắn.
“Cô ấy đi rồi! Bị ta đuổi đi !” Lãnh Ngạn bình tĩnh nói.
“Vì sao a? Thiếu gia?” Vú Từng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ cãi nhau , ngày hôm qua vẫn còn tốt mà!
“Không vì sao!” Lãnh Ngạn trực tiếp không muốn nói về đề tài này.
Vú Từng thở dài, “Thiếu gia, Vú Từng thật sự hy vọng cậu tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình, đừng lưu luyến quá khứ!”
“Vú Từng, bà cũng nghĩ như vậy sao? Nhưng mà…” Trong lòng hắn như thế nào mới có thể làm được? Không, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ
cho chính mình…
“Thiếu gia, cậu cần gì? Có một số việc ai cũng sẽ không để ở trong
lòng, cậu cũng đừng quản nhiều như vậy , không phải còn có tôi sao?” Vú
Từng bắt đầu lau nước mắt.
“Nhưng là, sau này cậu sẽ làm sao bây giờ?” Lãnh Ngạn tìm cách cười
một cái thật tươi mà an ủi Vú Từng, “Vú Từng, đừng như vậy, tôi rất tốt, thật sự rất tốt! Bà có biết vì sao tôi muốn che mắt của Duy Nhất
không?”
Vú Từng lưu lại nước mắt gật đầu, “Biết, Vú Từng biết, cậu sợ phu
nhân thấy cậu, yêu thương cậu, sợ người lạ sinh hạ đứa nhỏ mà còn có
khúc mắc không rõ, nhưng là hiện tại chung quy đúng là yêu thương, Vú
Từng thấy rất tốt!”
“Vú Từng, hảo ý của bà thì tôi lĩnh , tôi biết chính mình đang làm
cái gì! Đi mua cho tôi bao xì gà!” Vẻ mặt của hắn lãnh đạm, ánh mắt lại
dừng ở trên hộp kẹo tú đậu, thoáng chần chờ, “Quên đi, đừng đi !”
Đến tột cùng, ai tổn thương ai? Ai làm cho ai hơn cô đơn…
*******************************************************************
Duy Nhất từ trong bệnh viện đi ra, đi vào quán cà phê gọi là ONLY,
chính là ở chỗ này, cô hạ quyết tâm muốn yêu Lãnh Ngạn, hòa tan Lãnh
Ngạn, nay, quán cà phê như trước, cà phê uống ở miệng lại đau khổ nhiều
lắm…
Ngồi ở quán cà phê suốt một ngày, không có ăn cơm, cũng không thèm
nghĩ nữa cái khác , cũng chỉ nhìn mặt trời ngoài cửa sổ từ đông kéo đến
tây, nhìn bầu trời hồng chói lọi ven đường, cô biết, nên trở về nhà …
Trở lại chuồng bồ câu, Doãn Tử Nhiên không có ở đây, mệt mỏi đem
chính mình ném lên giường, chăn che qua đầu tiếp tục ngủ, ngủ cho đến
bất tỉnh được thì tốt! Như vậy sẽ không có cảm giác đau, Lãnh Ngạn, thật sự hận anh, hận đến đầu trái tim móp méo, nhưng không có lệ…
Trằn trọc, oán hận nửa mê nửa tỉnh trong lúc đó ánh mắt lạnh lùng,
khuôn mặt hờ hững của hắn lại cứ tràn ngập, hết lần này đến lần khác lại cứ cố ý xuất hiện. Lãnh Ngạn, lại hận anh thêm một lần! Vì sao ngủ cũng không để cho người ta ngủ yên…
Không biết ngủ bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Chết tiệt Doãn Tử Nhiên, ra khỏi nhà cũng không mang theo cái chìa
khóa! Nếu em không trở lại anh tính phá đi cái phòng mới tiến vào sao?”
Cô vừa mắng vừa mở cửa ra, ai ngờ đứng ở bên ngoài lại là Vú Từng!
“Phu nhân…” Vú Từng hai mắt đẫm lệ nhìn cô.
“Vú Từng, sao lại tới đây? Mau mời vào!” Vú Từng bình thường đối Duy
Nhất rất thương yêu, Duy Nhất không có thể không chào đón bà.
Vú Từng sải bước vào nhà tử, tinh tế đánh giá, “Phu nhân, cô lại ở trong căn nhà như vậy?”
Lời nói này làm cho Duy Nhất cảm thấy không thoải mái, đây chính là
nơi cô lớn lên! Đối cô mà nói, cũng là nơi tràn ngập niềm vui ! Cô mỉm
cười, “Vú Từng, nơi này không phải là Lãnh gia rộng mở xa hoa, nhưng mà
mỗi ngõ ngách đều tràn ngập kỉ niệm của tôi cùng mẹ, tôi thích không khí ấm áp nơi này.”
“Vú Từng tuyệt đối không phải ý này! Vú Từng chỉ là một hạ nhân, nào
có tư cách nói này nọ!” Sắc mặt Vú Từng lộ ra nụ cười xấu hổ.
Duy Nhất rót cho Vú Từng một ly nước, “Vú Từng, thỉnh uống nước, đừng nói như vậy, tôi biết bà rất tốt với tôi, tôi không có quan niệm hạ
nhân người dưới gì cả.”
Vú Từng tiếp nhận nước rồi đặt lên bàn, cầm tay cô, “Phu nhân, Vú Từng là tới cầu xin cô.”
Duy Nhất trong lòng biết là vì cái gì, bất quá cô sẽ không như vậy
ngốc nghếch, hạ thấp giá trị con người, đưa đến cửa tự rước lấy chuyện
nhục nhã cô không bao giờ nữa làm!”Vú Từng, bà đừng nói nữa, tôi sẽ
không trở về !”
“Phu nhân!” Vú Từng đột nhiên quỳ gối, “Phu nhân, tôi cầu cô, cầu cô trở về đi.”