Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 64: Cô yêu anh ấy không

“Duy Nhất, tổng giám đốc kêu cậu đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến.” Mỹ Mỹ gõ bàn làm việc của cô.

Chuyện gì chứ? Chẳng lẽ lại vì Doãn Tử Nhiên? Duy Nhất đầy bụng nghi ngờ gõ cửa phòng làm việ của Doãn Tiêu Trác.

Doãn Tiêu Trác hết sức nhiệt tình khi thấy cô, “Duy Nhất, mời ngồi.”

Như vậy càng làm cho Duy Nhất cảm thấy tinh thần thấp thỏm, “Tổng giám đốc, anh tìm tôi có việc gì?”

Doãn Tiêu Trác kêu thư ký đưa tới một ly cà phê, phân vân thật lâu mới mở miệng, “Duy Nhất, hôm nay tôi tìm cô tới là vì chuyện của Lãnh Dực.”


Mới một ngày không nhắc tới tên này, hình như đã trôi qua thật lâu. Kể từ khi rời khỏi nhà họ Lãnh, cô liền cắt đứt quan hệ với nơi đó, không chỉ có bản thân anh không đi tìm cô, ngay cả má Tằng và Tần Nhiên cũng chưa từng gặp, lúc này đến tìm cô, có ý gì đây? Mình đã quyết định quên đi, mà dường như nhà họ Lãnh cũng chấp nhận.

Doãn Tiêu Trác thấy cô không nói lời nào, đột nhiên hỏi một câu, “Duy Nhất, cô yêu Tử Nhiên sao?”

“Tổng giám đốc, anh hỏi vậy có ý gì? Tôi và Tử Nhiên chỉ là bạn bè, bạn học cùng, đối với tôi mà nói anh ấy giống như anh trai, tôi và anh ấy không có gì cả, tổng giám đốc anh đừng hiểu lầm!” Duy Nhất cảm thấy mình cần phải giải thích rõ.

Doãn Tiêu Trác gật đầu, lại hỏi, “Vậy cô yêu Lãnh Dực sao?”

Duy Nhất trầm mặc, cô không muốn nghĩ tới vấn đề này, yêu sao? Cô chỉ biết, chỉ cần nghĩ tới anh, lòng của cô đau, cảm giác ê ẩm đó giống như miếng bọt biển đã thấm nước, càng ngày càng phồng lên, tắc nghẽn ở trong lòng, hết sức khổ sở.


Doãn Tiêu Trác nhìn vẻ mặt của cô khẽ mỉm cười, “Được, Duy Nhất, tôi nghĩ tôi biết đáp án, còn nhớ tôi đã nói gì không? Nếu cô yêu anh ấy, thì đừng làm tổn thương anh ấy.”

Uất ức nhiều ngày bộc phát trong nháy mắt, từng đêm, cô nhớ nhung giọng nói của anh cũng tự nhủ, đừng khóc, đừng khóc, nhưng lúc này, cô không thể tiếp tục khống chế, nước mắt chảy ào ào xuống, “Tôi không yêu anh ấy, ngay cả anh ấy là ai tôi cũng không biết thì tổn thương anh ấy thế nào? Bị thương là tôi! Là tôi! Mỗi ngày tôi khổ sở chờ anh ấy về nhà, nhưng anh ấy lại giống như biến mất! Tôi và anh ấy chỉ là một bản giao dịch, là bản thân tôi ngốc, mất trái tim trong giao dịch!”

Doãn Tiêu Trác giữ bả vai của cô, ý bảo cô tỉnh táo. Đợi cảm xúc của cô thoáng ổn định, anh mới nói tiếp, “Duy Nhất, thật ra thì tim của anh ấy cũng mất rồi, chỉ có điều anh ấy không có dũng khí để nhặt lên, Duy Nhất, yêu một người phải trả giá và dũng khí, anh ấy không thể đối diện với quá khứ, anh ấy không dám, cho nên, Duy Nhất, cô có thể dũng cảm một chút không?”

“Có ý gì?” Duy Nhất hít hít mũi, giọng nghẹn ngào.

“Duy Nhất, anh ấy xảy ra tai nạn xe cộ, vì cứu một cô gái, bóng lưng của cô gái đó rất giống cô, anh ấy cho là cô…”

Duy Nhất chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nắm chặt ống tay áo Doãn Tiêu Trác mới không té xỉu, ngực khó chịu đến mức không nói ra lời, “Anh ấy ở đâu? Tôi muốn thấy anh ấy! Tôi muốn đi gặp anh ấy!”

“Được! Tôi dẫn cô đi gặp anh ấy! Chỉ có điều đồng ý với tôi, cho dù cô thấy Lãnh Dực như thế nào, cô đều phải tỉnh táo, không nên kích động có được không?” Doãn Tiêu Trác đỡ lấy sắc mặt tái nhợt của cô.