Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 60: Hiểu lầm

Mặt Lãnh Ngạn lập tức biến sắc, giống như phủ lên một lớp sương lạnh, “Nếu như?! Nếu như?! Nếu như cô ấy không trở lại đây?”

“Đúng… rất xin lỗi, thiếu gia… Tôi không nghĩ nhiều như vậy… Bây giờ tôi đi…” Mặc dù thiếu gia lạnh như băng, nhưng tiểu Thôi chưa từng thấy cậu ấy phát hỏa lớn như vậy, xoay người đi ra ngoài lái xe.

Lãnh Ngạn nhìn dáng vẻ cuống cuồng của tiểu Thôi, cảm xúc thoáng ổn định, anh nghĩ, bản thân mình làm gì vậy? Đây không phải là kết cục mình muốn hay sao? Anh vẫn không cách nào mở miệng nói hai chữ ly hôn, hôm nay, Duy Nhất tự đi, không phải là kết cục tốt nhất sao?

“Bỏ đi! Tiểu Thôi!” Anh mệt mỏi đứng lên.

“Cái gì?” Tiểu Thôi không hiểu vì sao thiếu gia đột nhiên thay đổi.

Lãnh Ngạn đè lên ấn đường * đau đớn, đi ra ngoài.

(*) Ấn đường: điểm giữa hai chân mày

“Thiếu gia, cậu đi đâu?” Má Tằng và tiểu Thôi trăm miệng một lời.


Đi đâu? Anh có thể đi đâu? Một người đi đâu chẳng giống nhau?

Lại không ý thức lái xe đến tầng dưới tập đoàn Doãn thị, cô gái tóc dài tới eo, mực áo phông quần cạp cao chói mắt như vậy tiến vào tầm mắt anh, đã lâu không thấy cô rồi, một nụ cười nhàn nhạt tràn ra trên môi.

Nhưng mà, bên cạnh cô là ai? Doãn Tử Nhiên…

Hai người bọn họ tay trong tay chen lên xe bus, cười vui vẻ như vậy, anh còn chưa từng thấy Duy Nhất vui vẻ như vậy mà cười, có lẽ, bọn họ mới thích hợp là một đôi…

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn không nhịn được đi theo chiếc xe bus kia, chỉ vì anh muốn nhìn Duy Nhất nhiều thêm…

Chỉ thấy sau khi bọn họ xuống xe đi vào một khu dân cư nghèo, ở trước một căn phòng nhỏ như lồng chim bồ câu, bọn họ lên tầng trên.

Ngày trước Duy Nhất ở chỗ gian khổ như này sao? Anh rất xấu hổ, lại chưa từng quan tâm.


Tầng trên sáng đèn, ánh sáng màu vàng, trong đêm thoạt nhìn rất ấm áp, đáng tiếc, người chiếu sáng ngọn đèn này không vì anh nữa! Đau lòng, như nước thủy triều dâng…

Cách âm phòng cũ rất kém, quay kính xe xuoóng, có thể nghe thấy âm thanh hi hi ha ha không dứt ở tầng trên, mãi cho đến khi tắt đèn, Doãn Tử Nhiên cũng không xuống…

Anh cười khổ, như vậy, đúng là kết cục tốt nhất…

Trong bóng tối, tàn thuốc trong xe vẫn lóe ánh lửa, vẫn chợt hiện suốt một đêm…

Sáng sớm, anh thay đổi phương hướng rời đi, trong kính chiếu hậu, Doãn Tử Nhiên và Duy Nhất từ trên lầu đi xuống vừa cười vừa nói, trên vai Doãn Tử Nhiên đeo giỏ xách của Duy Nhất…

Anh tăng tốc, không cho phép mình quay đầu lại…

Duy Nhất dừng chân, nhíu mày suy nghĩ, chiếc xe vừa rồi mới quẹo qua hình như là chiếc Bugatti Veyron màu đen, sao luôn gặp? Cảm giác chiếc xe này có liên hệ gì đó với mình, tuy nhiên nghĩ thế nào cũng không ra cái gì.

“Duy Nhất, nhìn cái gì thế?” Doãn Tử Nhiên theo ánh mắt của cô, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Không có, đi thôi! Chen xe buýt, Tổng giám đốc cũng đừng tới trễ!” Duy Nhất nhận lấy bữa sáng anh đưa, đón ánh mặt trời mỉm cười với anh.

Bên cạnh, không biết CD nhà nào đang hát “Baby, em chính là duy nhất của anh…”, bầu trời lập tức mờ mịt…