Doãn Tiêu Trác cười một tiếng, “Thuận tiện!”
Thuận tiện? Cho tới bây giờ Duy Nhất chưa từng nghe nói tới công ty này, chẳng lẽ Kỳ Thịnh ở trên đường về nhà của cô? Chỉ có điều, chuyện tổng giám đốc giao phó, cũng không thể ra sức khước từ? Đi thì đi! Chỉ mong tổng giám đốc công ty Kỳ Thịnh chưa tan việc.
“Đi công ty Kỳ Thịnh!” Duy Nhất lên xe liền nói với lái xe.
Lái xe tiểu Thôi kinh ngạc nhìn cô một lúc, mới khúm núm lên tiếng “Vâng!”
Vậy mà, ở quầy lễ tân công ty Kỳ Thịnh, cô bị ngăn lại.
“Xin lỗi, không có hẹn trước, tổng giám đốc không gặp.” Thư ký ở quầy lễ tân rất có lễ phép gật đầu.
Duy Nhất lắc lắc phần văn kiện trước quầy lễ tân, “Nếu không gặp, phiền cô chuyển giao tài liệu này đi, rất quan trọng, đừng làm mất!”
Vừa đúng lúc tiểu Thôi dừng xe xong đi tới, thấy tình cảnh này, rỉ tai nói với thư ký quầy lễ tân mấy câu, thư ký liền nhìn Duy Nhất chằm chằm giống như nhìn người ngoài hành tinh, dáng vẻ ngơ ngác giống như con gà! Duy Nhất khinh thường nghĩ.
“Xin đi lên, thiếu phu nhân!” Tiểu Thôi ấn thang máy cho cô, Duy Nhất để ý, lại là thang máy riêng của tổng giám đốc, lần này, sao thư ký kia không ngăn cản rồi? Tiểu Thôi nói gì với cô ta?
Một lát sau, thang máy đã lên tới tầng cuối, Duy Nhất đứng trước cửa phòng có bảng hiệu phòng làm việc của tổng giám đốc, khẽ gõ cửa.
“Mời vào!” Giọng nói bên trong rất lạnh nhạt, cũng rất… quen thuộc, Duy Nhất cảm thấy mình đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi.
Đẩy cửa ra, cô ngây ngẩn cả người trong nháy mắt, lại là anh ta! Người gọi là núi băng nhà giàu nhất! Trời ạ, trong quy tắc của cô, gặp phải anh ta thì phải giống như gặp phải ôn thần mà tránh đi! Chỉ mong hôm nay đừng phát sinh chuyện xui xẻo gì!
Mà anh cũng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Duy Nhất thì cũng sững sờ trong nháy mắt, đồng thời, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Duy Nhất tức giận mắng Doãn Tiêu Trác nhiều lần, giẫm mạnh chân, vọt tới bên cạnh anh, vung tài liệu lên, “Cho anh! Cảm phiền về sau đừng xuất hiện trước mắt tôi!”
Rồi xoay người dưới ánh mắt rất vô tội của anh, nhưng không ngờ chạm phải một cái ly trên bàn, một ly trà nóng bị lật dội nước đầy bàn, hơn nữa chảy lên đùi Duy Nhất.
“A --” Duy Nhất bị bỏng thét chói tai.
“Em làm sao vậy?” Dưới tình thế cấp bách, lần đầu tiên anh mặt đối mặt với cô mở miệng nói chuyện, đứng dậy chạy đến trước mặt cô, nhấc váy cô lên, quần lót màu trắng sữa làm lóa mắt anh, phía trên đỏ một mảnh.
“Bốp!” Duy Nhất tát một cái tát vang dội lên mặt anh, “Anh vô sỉ!”
Anh che mặt ngẩn ngơ, cũng không quan tâm cô phản đối hay không, ôm lấy cô đặt lên ghế sa lon, cũng nhanh chóng tìm tuýp thuốc mỡ trong ngăn kéo.
“Anh… không được tới đây!” Duy Nhất bị vẻ mặt của anh hù sợ, dấu vết năm ngón tay trên mặt cực kỳ rõ ràng, anh sẽ không trả thù cô chứ? Có biệt danh núi băng đó!