Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 304: Ngoại truyện 2

Ở trên biển đương nhiên sẽ làm cho người ta kích động, nhưng đồng thời, cũng rất khô khan và buồn tẻ, nên đám người kia liền nghĩ ra đủ mọi tiết mục để vui chơi.

Hiện tại Duy Nhất đang ở sảnh lớn của lầu một, để cử hành vũ hội đầu tiên, cũng là vũ hội lớn nhất.

Trong tiếng nhạc, Lãnh Ngạn mặc một bộ lễ phục màu trắng, bây giờ đang bị một đám bạn xấu xa vây quanh trong sảnh lớn.

“Công chúa của tôi đâu?” Lãnh Ngạn nhìn quanh một vòng, cũng không phát hiện ra bóng dáng của Duy Nhất, bọn đáng ghét này đã giấu Duy Nhất đi đâu rồi?

Doãn Tiêu Trác cười xấu xa: “Công chúa thì rất nhiều, còn người mà cậu muốn tìm thì tớ không biết, tự mình đi tìm đi! Nhưng nếu không tìm được thì những ngày sau này ở trên biển, cậu nên chuẩn bị tinh thần để ở một mình đi là vừa!”

“Đúng đúng đúng! Còn Duy Nhất thì cậu cứ yên tâm, cô ấy sẽ không cô đơn! Nơi này có rất nhiều đàn ông độc thân, sẽ nguyện ý cống hiến sức lực để thay cậu chăm sóc Duy Nhất!” Cầu Chí Dương rất không biết chết sống mà ló đầu ra từ trong đám người.

Phỉ Nhi đồng tình nhìn anh trai đáng thương của cô cảm thán, thật là một người ngốc nghếch!

Quả nhiên, Lãnh Ngạn thuận tay đánh ra một quyền, ngay con mắt trái của anh ta lập tức xuất hiện một vòng tròn. Cầu Phỉ Nhi kề vào bên cạnh anh: “Anh à, nếu không để em đấm thêm cho anh một cái, thì anh được làm gấu mèo rồi.”

“Thượng Đế nói, nếu có người đánh mắt trái của con, con hãy đưa luôn mắt phải cho người đó đánh!” Lãnh Ngạn vừa dứt lời, lập tức xoay người đi tìm công chúa của anh.

Cầu Chí Dương cau mày nói nhỏ: “Thượng Đế có nói câu này sao?”

Lãnh Ngạn lầm bầm lầu bầu rồi bỏ mặc anh ta, đi ra sảnh lớn bắt đầu tìm kiếm Duy Nhất.

Doãn Tiêu Trác nói cho Lãnh Ngạn biết, tối nay sẽ có tiết mục vượt qua ba cửa ải, cửa đầu tiên là tìm kiếm “cô bé lọ lem”.


Duy Nhất đang ở trong căn phòng nào đó trên du thuyền, anh có tổng cộng ba cơ hội mở cửa phòng ra.

Nếu như anh có thể tìm được Duy Nhất trong ba lần mở cửa, thì bọn họ không chỉ không quấy rầy anh và Duy Nhất lãng mạn vào ban đêm, mà còn có thể tặng cho anh và Duy Nhất một món quà cực lớn, nhưng, nếu như trong ba lượt anh không tìm ra, thì đừng trách bọn họ sẽ quấy rầy hai người hàng đêm.

Chiếc du thuyền này có gần một ngàn căn phòng, trừ phòng cho thủy thủ và người giúp việc, muốn trong ba lượt tìm được Duy Nhất, thật sự là một vấn đề rất khó khăn, không biết Duy Nhất ngốc nghếch có biết mà nhắc nhở cho anh không nữa.

“Lãnh Ngạn, chớ mong đợi Duy Nhất nhắc nhở cho cậu, mỗi một cửa phòng chúng tớ đều cho người canh giữ! Cô ấy cũng sẽ không phát ra một tiếng, bởi vì, tớ đã nói rồi, chỉ cần cô ấy mở miệng, coi như cậu thua, nếu vậy thì toàn bộ hạng mục của Kỳ Thịnh vào năm sau đều thuộc về tớ!” Doãn Tiêu Trác ở sau lưng anh ồn ào lên tiếng.

Lãnh Ngạn nhíu mày, tên nhóc chết toi! Cậu cứ đắc ý đi! Anh không tin dựa vào sự ăn ý giữa anh và Duy Nhất mà anh lại không tìm được cô ấy! Tặng món quà lớn gì cho mình đây? Sang năm Doãn thị có kế hoạch cầu vồng? Cái này làm anh có chút hứng thú...

Đi qua từng tầng của boong thuyền, ở trước cửa mỗi căn phòng anh đều do dự, anh không dám tùy tiện đẩy cửa phòng ra, cơ hội chỉ có ba lần, anh muốn chơi thật đặc sắc.

“Bên trong! Là ai?” Anh bày ra bộ mặt nghiêm túc nhất của mình, ép hỏi vệ sĩ đứng canh cửa. Đây là vệ sĩ của nhà họ Lãnh anh! Dám phản bội anh sao?

Vệ sĩ nhếch miệng cười một tiếng lấy lòng: “Hắc hắc, Nhị thiếu gia, Doãn đại thiếu gia nói là không thể nói!”

“Anh dám phản tôi! Đừng quên ai cấp tiền lương cho anh!” Lãnh Ngạn tức giận, trong đôi mắt đen hiện lên ánh sáng khủng bố.

“Hắc hắc!” Vệ sĩ lại cười một tiếng nữa: “Doãn đại thiếu gia đã nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, thì sẽ có một số tiền lớn, nếu như vì vậy mà bị đuổi đi, Doãn thị sẽ trả gấp đôi tiền lương để mời tôi về!”

Doãn Tiêu Trác! Cậu thật lợi hại! Anh cắn răng một cái, quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Xem tôi chơi lại cậu như thế nào!

Ổn định lại tâm trạng rồi cẩn thận suy nghĩ, Duy Nhất nhất định cũng sốt ruột giống như anh, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để nhắc nhở anh, nhưng chủ yếu là không thể phát ra âm thanh, vậy thì cô sẽ chọn cách nào đây? Anh nhìn điện thoại di động, không có bất kỳ tin nhắn nào, không cần suy nghĩ cũng biết, chắc chắn điện thoại di động của Duy Nhất đã bị Doãn Tiêu Trác tịch thu rồi!


Duy Nhất ngốc nghếch! Hãy nhắc nhở anh một chút! Anh đi lòng vòng quanh một chỗ.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, đầu óc của anh lóe lên ý tưởng, cửa chính gió thổi không lọt, không phải còn có cửa sổ sao?

Anh chạy một vòng quanh boong thuyền, đi tới phía sau, liền nhìn thấy một cửa sổ ở lầu ba đang treo một chú gấu bông!

Anh mừng rỡ, xông lên lầu ba, một cước đá văng cánh cửa phòng, quả nhiên Duy Nhất đang ở bên trong, lo lắng xoay quanh, vừa thấy Lãnh Ngạn xuất hiện, đã lập tức chạy vội tới, nhào vào trong ngực anh.

Lãnh Ngạn thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn không đủ che bắp đùi, vội vàng cởi áo khoác của mình xuống, thắt lên eo của cô, kỳ quái hỏi: “Váy của em sao vậy?”

Duy Nhất chu miệng một cái: “Bọn anh cả rất quá đáng! Lục lọi rồi lấy hết tất cả mọi thứ trên người em, chỉ sợ em nhắc nhở anh! Căn phòng này cũng trống rỗng, không có gì cả!”

“Cho nên em liền xé váy để làm gấu bông sao?”

“Đúng vậy! Nếu không, làm sao người não heo như anh có thể tìm được em chứ! Anh cả nói. . . . . . Hừ!” Duy Nhất chợt ngừng lại.

“Anh cả em nói gì?” Lãnh Ngạn nghe ra trong lời nói của cô tràn đầy tức giận.

“Anh cả nói, tiền đánh cuộc của các anh là một cô gái, nếu như anh thua, anh cả sẽ đưa cô gái đó cho anh, hừ, em là em gái ruột của anh ấy, anh ấy còn giở trò quái quỷ ấy? Có người nào làm anh trai như vậy không? Giận chết anh ấy luôn! Lãnh Ngạn, em hỏi anh, nếu như hôm nay anh thật sự không tìm được em, có phải anh cũng sẽ. . . . . .”

“Sẽ cái gì mà sẽ! Não heo à!” Lãnh Ngạn thô bạo cắt đứt lời cô: “Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn không tin anh?”

Duy Nhất bĩu môi: “Không phải vấn đề là có tin hay không, em rất tin tưởng trong lòng anh chỉ có một mình em, nhưng, anh cả nói rồi, đàn ông là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới. . . . . .”

“Em sắp bị anh cả của em tẩy não rồi! Cũng không sai, anh cả của em chính là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhưng không có nghĩa là anh cũng vậy! OK?” Lãnh Ngạn gõ gõ cái đầu nhỏ đang ngọ nguậy trước ngực anh.

“Cái gì! Nếu như anh không phải là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tại sao ngày đầu tiên em tiến vào cửa nhà họ Lãnh anh liền đem em. . . . . . Hừ, khi đó anh còn không biết em là ai nữa kìa, đừng nói với em là anh vừa thấy em thì đã yêu nha, có quỷ mới tin!” Duy Nhất mạnh mẽ phản bác anh.

“Chuyện này. . . . . . Trước khác nay khác! Bảo bối. . . . . .”