Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 250: Một chút bí mật (3)

Bóng dáng lặng lẽ đi về phía bên giường, kéo chăn mền lên, hai tay hơi run, lẩm bẩm: Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn, là mấy người ép tôi! Tôi hận các người! Tôi hận!

Tay cầm chăn mền đột nhiên xiết chặt, che kín đầu người trên giường, đột nhiên, đèn bật sáng.

“A -” Sau một tiếng thét chói tai, bóng dáng buông tay ra, dùng cánh tay che mắt, không dám lộ ra dưới ánh đèn.

Chăn vén lên, người nằm trên giường lại là... Tần Nhiên!

“Tĩnh tiểu thư, chào cô!” Tần Nhiên không biết hiện giờ nên xưng hô với Tĩnh Lam như thế nào, đổi thành “Tĩnh tiểu thư”.

“Tại sao lại là anh?” Bóng dáng này đúng là Tĩnh Lam, đối mặt với Tần Nhiên, cô không thể nào tin nổi vào mắt mình. “Rõ ràng là tôi nghe thấy Duy Nhất đang nói chuyện!”

“Thật sao?” Tần Nhiên cười nhạt, “Vậy tôi lại để cho thiếu phu nhân nói một lần?!”

Anh xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là điện thoại di động của anh, đang kêu lên từng tiếng mềm mại, “Ngạn! Ngạn!”

“Âm mưu? Hóa ra là một âm mưu!” Cô bị kích động, buông cánh tay xuống, quay đầu lại, ánh mắt rét lạnh như băng của Lãnh Ngạn gần như đông cứng cô.

“Anh... Không phải anh đang ở quê sao?” Tĩnh Lam hoảng hốt lui ngược lại mấy bước.


Lãnh Ngạn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sao hôm nay không chơi trò nữ quỷ? Nữ quỷ của cô đâu?”

“Anh... Có ý gì? Em nghe không hiểu!” Tĩnh Lam bước từng bước nhỏ lui về sau, cảnh giác nhìn Lãnh Ngạn chằm chằm.

“Hừ!” Lãnh Ngạn hừ lạnh một tiếng, “Lấy vào đi!”

Hai vệ sỹ ngoài cửa đi vào, mang theo một người vải lớn, váy trắng như tuyết, tóc dài bay múa, mặt cười dữ tợn, làm hết sức die nda nle equ ydo n giống thật, không tỉ mỉ phân biệt, không khác gì người thật.

“Có phải cái này không? Không tìm được? Phải không?” Lãnh Ngạn nghiêng người dựa vào cửa.

Dáng vẻ Tĩnh Lam hết sức trấn tĩnh, “Anh lấy cái đó ở đâu? Vì sao em muốn tìm nó?”

“Ở đâu? Ở trong góc tối phòng cô trước kia! Lúc cô về nông thôn đã quên cầm theo! Bất hạnh bị tôi tìm được!” Mắt Lãnh Ngạn không chớp mà nhìn cô chằm chằm.

Cô thờ ơ cười cười, “Anh thích thì đưa cho anh đi, chuyện không nhiều lắm!”

Lãnh Ngạn đi từng bước vào trong phòng, chậm chạp, trầm ổn, mang theo sát khí, “Thật sao? Tôi đọc một đoạn nhật ký của Duy Nhất cho cô nghe.”


Anh lấy một quyển tập, lật tới một tờ, bắt đầu đọc, “Ngày hôm qua thật sự là một ngày kinh khủng, tất cả đều vô cùng quỷ dị. Lúc đang bơi lội ở bể bơi, cảm giác có người nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ không thân thiện, tôi rất sợ, nhanh chóng ra khỏi nước vội về nhà, nhưng mà, lại bị cảm. Tôi đầu óc hỗn loạn, gặp phải một chuyện càng không thể tưởng tượng nổi. Tôi nhìn thấy một nữ quỷ bay bay ở bên ngoài, mặc váy màu trắng, tóc rối bời bay múa, còn cười với tôi, tôi bị sợ đến dùng chăn che kín đầu, nhưng mà, lúc tôi lật chăn ra, không thấy nữ quỷ. Tôi không tin quỷ, nhưng cảnh tượng hôm qua quá giống thật. Nghe nói lúc người ta yếu ớt có thể tạo ra chút ảo giác, có lẽ là ảo giác đi, nhưng không dám nói cho Lãnh Dực, không biết anh có châm biếm tôi không.”

Anh không đọc đoạn thoại phía sau, nhưng mà, khi anh nhìn thì trong lòng ngọt ngào giống như mật tiết ra. Bởi vì sợ, cho nên gọi điện thoại cho Lãnh Dực, tôi đột nhiên phát hiện mình rất thích nghe giọng anh, chỉ cần nghe giọng của anh, không cần phải nói lời nào, cho dù die enda anle equu ydonn chỉ là hô hấp trong đêm tối, cũng có thể khiến cho lòng tôi yên tĩnh lại, giống như thuyền nhỏ dưới ánh trăng, dừng ở cảng yên tĩnh, sóng gợn khẽ lay động, tôi nhẹ nhàng lay động, yên bình, ấm áp... Tôi nghĩ, tôi nhất định đã yêu anh, yêu người chồng xa lạ, chỉ có điều, anh sẽ yêu tôi sao?

Lãnh Ngạn lại lần nữa nhanh chóng nhìn lướt qua đoạn văn này, dịu dàng trong mắt lóe lên.

Trong lúc vô tình phát hiện nhật ký của Duy Nhất, chính là việc anh lượm được bảo bối, không chỉ hiểu được quá trình tình cảm của Duy Nhất, còn tìm được đầu mối có giá trị, cho nên quyết định diễn một tuồng kịch...

Ánh mắt của anh lại một lần nữa trở lại lên mặt Tĩnh Lam, Tĩnh Lam nhìn thẳng anh, trong mắt có đau đớn rối rắm, cười khổ một tiếng, khẽ gật đầu, “Em hiểu, tất cả là một màn kịch. Đưa tro cốt mẹ em, cử hành tang lễ cho mẹ em, chẳng qua chỉ là ngụy trang, ngay cả anh ở trong phòng khách nhà em gọi điện thoại cho Duy Nhất cũng là giả, anh biết em đang ở ngoài cửa nghe lén, cố ý nói cho em nghe, kích thích em, để cho em tới đây tự chui đầu vào lưới, có đúng không? Anh giấu Duy Nhất đi, Duy Nhất vốn không ở đây! Anh chỉ muốn bắt em!”

“Tĩnh Lam, em là một người rất thông minh! Có lúc anh rất bội phục em!” Tròng mắt đen của Lãnh Ngạn không gợn sóng.

Tĩnh Lam hừ lạnh, “Anh muốn nói cái gì đây? Có phải nói Lãnh nhị thiếu càng thông minh hơn? Em thông minh như vậy cũng không vượt qua được anh, đúng không? Lãnh Ngạn! Anh thật nhẫn tâm! Em toàn tâm toàn ý yêu anh, anh lại đối xử với em như vậy?”

“Tôi hung ác? Tôi có lợi hại như cô sao?” Tức giận đột nhiên bùng phát trong tròng mắt Lãnh Ngạn, “Hung ác đến không coi dieendaanleequuydonn sinh mạng quan trọng, cô đều muốn đuổi cùng giết tận người bên cạnh tôi sao? Từ người lớn đến đứa bé, một người cũng không bỏ qua?”

Sắc mặt Tĩnh Lam trắng bệch, “Anh có ý gì?”

Lãnh Ngạn chậm rãi ngồi vào ghế lớn trước bàn đọc sách, lấy điện thoại di động ra, “Tôi cho cô nghe mấy đoạn ghi âm. Đoạn thứ nhất là dì Liên, nghe kỹ!”

“A – các người... Các người đừng đến tìm tôi, các người nói cho thiếu gia, tôi chỉ giết chết con chó kia thôi, nhưng Tĩnh Lam thiếu phu nhân muốn tôi làm như vậy, Tĩnh Lam thiếu phu nhân còn muốn tôi hạ thuốc phá thai trong thức ăn, nhưng mà, thiếu phu nhân Duy Nhất chỉ ăn cơm do thiếu gia làm, tôi hoàn toàn không có cơ hội bỏ thuốc, cho nên, tôi cũng chỉ giết chết một con chó, cầu xin các người bỏ qua cho tôi, van cầu các người!”

Ghi âm dừng lại, Tĩnh Lam nhào tới bên chân Lãnh Ngạn, “Ngạn, em... Là quá yêu anh, em không muốn người phụ nữ khác sinh con cho anh, nhưng mà, không phải cuối cùng Duy Nhất hoàn hảo không có chuyện gì sao? Ngạn, anh là đại nhân không chấp tiểu nhân, Ngạn...”

Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Ngạn trầm xuống, “Còn có một đoạn là bác sỹ Lục, cô nghe.”