Duy Nhất đứng trước gương hồi lâu, bây giờ Doãn Tử Nhiên đã trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Doãn thị, cô không biết có nên đi tới tập đoàn Doãn thị làm việc không.
Lúc đang do dự, trong túi phát ra âm thanh xa lạ, cô sửng sốt một lát mới nhớ ra, đây là chuông điện thoại di động, là điện thoại di động ông xã thần bí đưa cho cô phát ra âm thanh.
Cô nhanh chóng mở túi ra, lấy điện thoại di động, phía trên hiện lên một dãy số xa lạ, tim của cô lập tức đập thình thịch, tay hơi run, không hiểu sao khiếp sợ khiến cô không dám nhận cú điện thoại này.
Cô hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, rốt cuộc lấy dũng khí, nhấn nút nghe, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.
Đối phương hoàn toàn trầm mặc.
“Alo!” Lại alo một tiếng.
Vẫn trầm mặc…
Tại sao lại như vậy! Hết kiên nhẫn, tính cách vốn có của cô lộ ra, lớn tiếng nói, “Này! Người nào vậy! Không nói chuyện nữa thì tôi cúp máy!” Tiện thể còn lẩm bẩm một câu, “Bệnh thần kinh!”
“Là tôi!” Bất thình lình giọng nói bên kia phát ra lại khiến cho cô sợ hết hồn.
Duy Nhất hơi buồn bực, không hiểu rốt cuộc anh giả bộ thần bí gì, lúc đó che mắt còn chưa tính, gọi điện thoại cũng thần bí như vậy, cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cô cũng sẽ mắc bệnh tâm thần.
Lửa giận trong lòng bỗng nhiên dâng lên, cũng bất chấp tất cả rống vào ống nghe, “Có sao không! Anh có thể nói bình thường một lần không? Tôi không muốn bị bệnh thần kinh giống như anh!”
Sau khi gào xong cô lập tức hối hận, không biết anh sẽ đối xử với cô như thế nào, mà đầu điện thoại bên kia lại rơi vào trầm mặc, điều này khiến cho cô càng thêm khủng hoảng, có phải sau khi trầm mặc sẽ bộc phát không?
“Này, nói chuyện đi!” Cô lầu bầu một câu, giọng mềm nhũn.
“Ừ, hôm nay mẹ em có thể đi ra, chuẩn bị một chút đi đón bà, ở nhà sẽ có người giúp đỡ em.” Không giận dữ như trong dự liệu, vẫn là giọng bình tĩnh, bình tĩnh, nhưng rất lạnh nhạt.
“A--, biết rồi, nhưng mà, tôi phải đi làm…” Duy Nhất nghĩ có thể anh sẽ đi cùng cô, nhưng trong lòng đang kiếm cớ trốn tránh, chỉ có điều, đi đón mẹ là việc lớn, cô phải đi làm, thật rối rắm…
“Công việc ở tập đoàn Doãn thị? Tô đã từ chức giúp em, không cần đi nữa.” Giọng của đối phương là chuyện đương nhiên.
Điều này khiến cho lửa giận của Duy Nhất hoàn toàn bộc phát, “Này, anh thật quá đáng! Anh dựa vào cái gì mà xin thôi công việc của tôi? Giữa chúng ta chỉ có khế ước, ngay cả dáng vẻ anh như thế nào tôi cũng không biết, anh có quyền gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi?”
Lửa giận của cô trong điện thoại như rơi vào vực sâu không đáy, lại không kích thích nổi một chút đáp lại.
Sau khi trầm mặc, vẫn là giọng nói lạnh lùng của anh, “Em muốn sớm chiều chung đụng với Doãn Tử Nhiên sao?”
Hả? Cho tới bây giờ cô vẫn chưa nghĩ tới như vậy nhưng mà, sao anh biết quan hệ giữa mình và Doãn Tử Nhiên?
“Không phải… Tôi không có…” Nghĩ lại, sao cô giống như cô vợ nhỏ giải thích cho anh vậy, liền đổi giọng, “Điều này không liên quan gì đến anh! Tóm lại chính là anh không thể tùy ý can thiệp tôi!”