“Lãnh Ngạn, em cảm thấy Tĩnh Lam thật đáng thương, em có cảm giác tội lỗi, hai chúng ta là người xấu!” Duy Nhất nghĩ tới Tĩnh lam, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Thật ra Lãnh Ngạn cũng bị lời Duy Nhất nói khiến cho hơi không thoải mái, anh đã sai rất nhiều với Tĩnh Lam, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu anh không nên cưới Tĩnh lam, chỉ có điều khi trái tim lạnh lùng của anh được Duy Nhất hòa tan mới có thể ý thức được một chút.
Nhưng mà anh cũng không hy vọng Duy Nhất vì thế mà khó chịu, vì vậy an ủi cô, “Duy Nhất, không liên quan đến em, em chỉ là cô nhóc, cho dù có lỗi cũng là lỗi của anh, nhưng nếu anh dieendaanleequuydonn lại bỏ qua em, chính là sai lầm lớn hơn rồi. Anh sẽ bồi thường mức độ cao nhất cho Tĩnh Lam, chỉ cần em không để ý là tốt rồi.”
“Làm như thế nào?” Duy Nhất khẽ suy tư, “Lãnh Ngạn, lần sau khi tới thăm Tĩnh Lam em mang chút quà tặng cho chị ấy, chị ấy thích cái gì?”
“Cái này…” Lãnh Ngạn bị làm khó, “Anh thật sự không biết cô ấy thích gì, anh cũng hơi không hiểu rõ cô ấy.”
Duy Nhất không tin tưởng dẩu môi, “Không thể nào! Không phải lần trước anh mua đồ cho phụ nữ dùng đó sao? Còn có bra, nếu anh không rõ, sao biết chị ấy mặc cỡ bao nhiêu?”
Lãnh Ngạn rất lúng túng, “Đó là má Tằng nói cho anh biết! Anh quanh năm suốt tháng không về nhà, hoàn toàn không hiểu rõ Tĩnh Lam, thật!”
“Hừ, không phải hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên sao?” Duy Nhất cũng không biết vì sao mình lại muốn ăn chút dấm, rõ ràng trong lòng hiểu Lãnh Ngạn không yêu Tĩnh Lam.
“Nói thì nói thế, nhưng sau khi anh học xong cấp hai đã ra nước ngoài, có thể hiểu rõ cô ấy bao sâu? Sau khi trở lại cũng thường không ở nhà, cho nên cô ấy chỉ là một người bạn bình thường với anh. Lãnh Dực mới hiểu rõ cô ấy, Lãnh Dực vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ, đối xử tốt với Tĩnh Lam, biến toàn bộ hồ bơi trong nhà thành màu tím, bởi vì cô ấy thích hoa tulip, cả vườn cũng trồng hoa tulip.”
Lãnh Ngạn nói tới đây hơi không vui lòng, “Duy Nhất, đừng nói chuyện của Tĩnh Lam được không? Nói một chút chuyện của chúng ta!”
Về điểm này, Duy Nhất hơi không nghĩ ra, tại sao Lãnh Dực đối xử tốt với Tĩnh Lam như vậy, thậm chí hai người đã có đứa bé, chị ta còn phản bội Lãnh Dực yêu Lãnh Ngạn chứ?
“Giữa chúng ta có gì tốt mà nói, chẳng qua em thật sự không nghĩ tới, hai anh em các anh đều có đam mê trồng hoa!” Duy Nhất cười, giọng điệu hơi đùa giỡn.
“Anh chính là vì emmới làm chuyện như vậy! Em còn cười anh?” Lãnh Ngạn lạnh giọng uy hiếp.
Duy Nhất bật cười, liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã qua thời gian đi ngủ bình thường của Lãnh Ngạn, vội vàng nói, “Lãnh Ngạn, đã đến lúc, anh nên đi ngủ rồi!”
Tối nay một chút buồn ngủ Lãnh Ngạn cũng không có, trong lòng có ý niệm, đồng ý, “Được! Ngủ! Ngủ ngon!”
Duy Nhất thấy anh đồng ý sảng khoái như vậy, trong lòng thất vọng, hậm hực đáp, “Ngủ ngon!” Cũng không tắt đèn, nhắm mắt lại, còn đang nghĩ tới giọng nói của anh.
Ngủ chưa tới hai phút, nghe tiếng khóa cửa vang lên, sau đó có hơi thở quen thuộc đi đến trước giường, cô mở mắt ra, Lãnh Ngạn lập tức nhanh chóng lên giường, chui vào trong chăn của cô.
“Anh làm cái gì vậy? Không phải nói ai người nấy ngủ sao?” Duy Nhất đẩy anh.
Lãnh Ngạn lại không nói một lời mà chặn môi cô lại, hôn cô đến gió thổi không lọt, cho đến khi mắt cô die endaa nleeq uuyd onn mơ màng, anh mới chuyển qua bên tai cô, giọng nhỏ nhẹ, “Duy Nhất, đã lâu anh không yêu em, rất muốn, đừng cự tuyệt nữa, được không?”
“Nhưng…” Duy Nhất cảm giác trong lòng không nỡ.
“Không cho nhưng nữa…” Anh đè người lên, ngăn chặn cô, dùng nụ hôn ùn ùn kéo đến thay thế ngôn ngữ, đồng thời tay luồn vào áo ngủ của cô, khơi lên ngọn lửa trước ngực cô.
“Ưmh… Lãnh Ngạn…” Trên môi Duy Nhất tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng, run rẩy kêu tên anh.
Anh giống như được cổ vũ, vén vạt áo ngủ của cô lên, càng thêm cuồng nhiệt mà dùng môi nóng ướt và tay như lửa nóng quạt gió thổi lửa trên người cô.
Kích tình lâu ngày không có thiêu đốt trong cơ thể Duy Nhất, đối mặt với người mình yêu sâu đậm, sao cô lại không muốn cùng hưởng tình dục vui vẻ với anh, khi anh hết sức khiêu khích, cuối cùng cô nộp vũ khí đầu hàng, bắt đầu đáp lại anh, cũng cởi áo ngủ của anh.
Anh phấn chấn cởi bỏ áo ngủ của cô, vội vàng quấn lấy thân thể trần trụi…
“Ừ… Lãnh Ngạn, em… Không được…” Trong cơ thể trống không mong đợi anh ấm áp tràn đầy, Duy Nhất bám lấy lưng anh nỉ non.
Lãnh Ngạn cười một tiếng, trêu tức bên tai cô, “Lúc này e phải…” Nói xong bóp mạnh ngực cô một cái.
“A… Anh… Người xấu!” Duy Nhất không nhịn được hét toáng lên.
“Bảo bối, anh tới đây!” Lãnh Ngạn rất hài lòng với phản ứng của cô, tiện tay tắt đèn, nắm lấy mông cô, đang định tiến vào thân thể cô, chuông điện thoại di động vang lên khẩn thiết.
“Điện thoại di động của anh kêu!” Duy Nhất đẩy anh.
“Mặc kệ nó!” Cõi lòng Lãnh Ngạn phiền não, ai lại gọi điện thoại vào lúc này!
“Nhanh nhận đi!” Một loạt tiếng chuông cấp bách làm rối tinh thần Duy Nhất hơi không tập trung.
Lãnh Ngạn bất đắc dĩ, cầm di động, cũng không nhìn hiển thị tên người gọi đến, rất không bình tĩnh “Alo” một tiếng.
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói dịu dàng của Tĩnh Lam, “Ngạn, đã ngủ chưa?”
Cảm xúc mãnh liệt của Lãnh Ngạn die3nda`nle3quydo0nn lập tức bị tưới tắt, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, “Ừ, ngủ.”
“Vậy em quấy rầy anh? Thật ngại quá!” Giọng Tĩnh Lam có mấy phần sợ hãi.
“Không sao! Có chuyện gì không?” Lãnh Ngạn rời khỏi Duy Nhất ở phía dưới, nằm trên giường bình ổn hô hấp.
“Không có việc gì, chính là không ngủ được, muốn nói vài lời với anh!” Tĩnh Lam nhỏ giọng nói, “Hay là thôi đi, không ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của anh, ngủ ngon!”
Trong điện thoại di động chỉ còn lại âm thanh tút tút, Lãnh Ngạn thở ra một hơi thật sâu, ném điện thoại di động lên tủ đầu giường, trong lòng đưa đám vô cùng, cũng không có dục vọng nữa.
Duy Nhất nghe rõ ràng giọng nói của Tĩnh Lam, trái tim phiền não khó hiểu, lấy chăn cuốn tròn mình lại, quay lưng về phía anh, “Anh vẫn nên đi xuống ngủ đi!”