“Cởi ném! Mua cái khác!” Duy Nhất không nói hai lời đã đưa tay ra cởi áo sơ mi của anh, quay cửa xe xuống ném ra ngoài, người bên ngoài không biết tò mò đi đến nhìn lén vào bên trong, cho rằng đang trình diễn cảnh chân thực hạn chế gì đó…
Lãnh Ngạn chỉ thân trên trần trụi của mình, “Anh cứ như vậy đi mua?”
“Ừm!” Duy Nhất trầm mặt gật đầu, nhưng giây kế tiếp đã xảy ra chuyện khiến cho cô cực kỳ hối tiếc.
Lãnh Ngạn với cảnh xuân tiết lộ ra ngoài vừa mới xuống xe đã đưa tới vô số ánh mắt YY của các cô gái, quay đầu nhìn tuyệt đối 100%! Đúng là một họa thủy! Duy Nhất thầm nghĩ, xuống xe, lập tức nhào lên trên người anh, ý tứ cỏ này đã có chủ, người rảnh rỗi chớ quấy rầy.
Nhét anh trở lại xe, cảnh cáo, “Em đi mua! Anh an phận thủ thường thành thật ở trong xe là được rồi!”
Lãnh Ngạn buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận bừng bừng của cô.
Mấy phút sau, Duy Nhất cầm một cái áo sơ mi, sau khi mặc cho anh xong, ngã trên người anh, lau nước mắt nước miếng còn sót lại lên người anh.
“Lãnh Ngạn, đừng nói em không cảnh cáo anh, trên áo sơ mi của anh chỉ cho phép có nước miếng của em, không được có nước hoa của người khác! Nhất là Cầu Phỉ Nhi đó!” Cô nhất quyết không tha chuyện về Cầu Phỉ Nhi.
Lãnh Ngạn rất uất ức, “Anh không trêu chọc cô ta, tự cô ta ngã xuống!”
“Vậy trách anh! Ai cho anh động chút là ném loạn điện! Vừa mới xuống xe một lát, đã quyến rũ bao ánh mắt phụ nữ? Mỗi một người đều hận không thể nuốt anh xuống!” Lúc này Duy Nhất cũng hận không thể nuốt anh vào, giận đến mức muốn nuốt anh vào.
Lãnh Ngạn cười xấu xa, “Anh thề, chỉ để cho một mình em nuốt vào, tối nay để cho em nuốt đủ! Được chưa?”
Duy Nhất vô cùng thẹn thùng, “Người ta nói để anh nghiêm chỉnh!”
“Anh nói nghiêm chỉnh mà!” Anh tỏ vẻ vô tội.
“Đi đi đi! Nhanh lái xe đi chụp hình, trì hoãn nữa người ta sẽ đóng cửa!” Duy Nhất không dính lấy anh nữa, giữ chặt vỏ ốc tím trong tay…
Thật ra Lãnh Ngạn đã hẹn trước với tiệm chụp hình, đường đường là nhà giàu nhất đến chụp hình cưới, đây là vinh hạnh của tiệm chụp hình, cho nên, ngày hôm nay bọn họ đẩy lui tất cả các đơn đặt hàng, vốn có đơn đặt hàng cũng kéo dài, chỉ vì bọn họ chụp cho một đôi cô dâu chú rể.
Nhưng khi thợ trang điểm mất sức của chín trâu hai hổ mới hóa trang xong cho Duy Nhất, Lãnh Ngạn lại phát giận lớn, “Đây là ai? Các người nói cho tôi biết đây là người nào?” Anh chỉ vào Duy Nhất, “Biến bà xã của tôi thành giống như mấy người mẫu tầm thường xoàng xĩnh! Ngay cả chính tôi cũng không nhận ra bà xã của mình!”
“Đúng… Xin lỗi… Lãnh tiên sinh, chúng tôi lập tức trang điểm…” Thợ trang điểm bị khí lạnh và sát khí của Lãnh Ngạn dọa sợ.
“Không cần trang điểm! Rửa toàn bộ màu sắc trên mặt đi! Vốn như thế nào thì là thế ấy!”
Dưới lạm dụng uy quyền của Lãnh Ngạn, Duy Nhất chỉ mặc một bộ áo cưới, canh suông mì sợi đi ra, ngay cả tóc cũng không vấn, thợ trang điểm có ý nghĩ sáng tạo buộc một đôi cánh thiên sứ trên lưng Duy Nhất.
Lãnh Ngạn nhìn Duy Nhất từ phòng hóa trang ra ngoài lại ngây dại, rất lâu sau không có phản ứng, cho đến khi Duy Nhất không ngừng đẩy anh, anh mới như tỉnh lại từ trong mộng.
“Bây giờ thế nào?” Duy Nhất mím môi hỏi.
“Không tệ, rất tốt!” Lãnh Ngạn gật đầu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Duy Nhất cảm thấy kỳ lạ, sờ lên trán anh, “Sắc mặt rất khó nhìn? Không thoải mái sao?”
“Không có!” Lãnh Ngạn lại túm lấy tay cô, “Chỉ hơi mệt mỏi.”
Duy Nhất thông cảm với công việc khổ cực của anh, “Nếu không để hôm nào chúng ta tới chụp?”
“Đừng! Đã đến rồi thì chụp đi, lần sau không biết khi nào có thời gian!” Lãnh Ngạn mệt mỏi cười.
Tiếp theo chụp ảnh triển khai dưới sự thúc giục không ngừng của Duy Nhất, chụp hai bộ, Duy Nhất nói với thợ chụp ảnh, “Thôi, không chụp!”
“Nhưng… Còn vài bộ đồ chưa đổi!” Thợ chụp ảnh chần chừ.
“Không đổi! Không cần thiết phải chụp nhiều như vậy, mấy bức kỷ niệm là được rồi!” Duy Nhất kéo Lãnh Ngạn, “Mệt mỏi sao? Thay quần áo, chúng ta về nhà đi!”
Lãnh Ngạn gật đầu, hơi mệt mỏi ôm lấy Duy Nhất.
Thợ chụp ảnh đột nhiên kêu lên, “Đừng động! Cứ như vậy, thân mật một chút, tấm cuối cùng! Đúng đúng, rất có cảm giác, cảm giác gắn bó với nhau!”
Mà Lãnh Ngạn thật sự vùi đầu vào trong nhân vật, nhắm mắt lại, ôm lấy Duy Nhất, thật lâu không buông ra.
Sau khi thợ chụp ảnh chụp xong thì thức thời đi ra ngoài, để lại không gian cho Lãnh Ngạn và Duy Nhất.
Duy Nhất cũng cảm thấy sự khác thường của anh, vỗ lưng anh, “Ngạn, rốt cuộc anh thế nào?”
Mặt Lãnh Ngạn lạnh lẽo, chà lên mặt cô, “Duy Nhất, lúc em mới từ phòng trang điểm ra, em đoán xem anh nhìn thấy gì?”
“Cái gì? Chẳng lẽ em biến thành nữ quỷ?” Duy Nhất nói đùa.
Lãnh Ngạn lắc đầu, tuyệt đối không cảm thấy buồn cười vì cô vui đùa, “Anh nhìn thấy em biến thành thiên sứ, chung quanh toàn là vòng sáng, đứng trong mây trắng, cười với anh, nói hẹn gặp lại với anh…”
Cuối cùng Duy Nhất cũng hiểu rõ vì sao vừa rồi anh lại nhìn cô ngẩn người, vội vàng cởi cánh thiên sứ trên người xuống, ném sang một bên, “Đều tại cánh thiên sứ này gây ra! Em không mang! Ngạn, em sẽ không rời khỏi anh!”
Lãnh Ngạn khẽ gật đầu, ôm Duy Nhất vào trong ngực lần nữa, “Duy Nhất, thói quen của anh là có em, nếu quả thật có một ngày em rời khỏi anh, anh không biết nên làm sao bây giờ? Mấy ngày em không ở cạnh, anh suốt đêm không ngủ được, anh… Anh…” Cuối cùng anh nuốt mấy lời còn lại vào trong bụng.
Duy Nhất nhìn hai mắt mệt mỏi của anh, cực kỳ đau lòng, không đành lòng truy hỏi nội dung sau chữ “Anh” của anh nữa, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve chung quanh mắt anh, “Ngạn, là em sai rồi, em không bao giờ rời khỏi anh nửa bước, được không? Anh nhất định đã quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác, đừng sợ, em sẽ mãi bên anh!”
“Cho dù xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi yếu ớt.
“Cho dù xảy ra chuyện gì!” Duy Nhất kiên định gật đầu.
Duy Nhất cau mày, lần này trở lại, rõ ràng là chuyện rất vui vẻ, sao cuối cùng lại phủ lên một bóng ma đây?