Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 112: Bà xã, anh muốn…

Editor: Puck

“Sao cậu không chết luôn đi!” Lãnh Ngạn hung dữ cúp điện thoại, trong lòng dâng lên một ý niệm, đúng vậy, không ngủ được sao không đi tìm bà xã dây dưa, quản làm gì quy tắc trò chơi khỉ gió đó, đánh ngã là vương đạo…

Ánh trăng màu bạc chiếu vào từ cửa sổ, chiếu nghiêng lên Duy Nhất hồng hào ở trên giường, trong không khí thoang thoảng hương thơm hoa tulip, đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.

Lòng của anh đột nhiên cảm thấy yên bình, chính là cảm giác này, nghe tiếng hô hấp của cô đã thỏa mãn, giống như con thuyền lạc giữa biển rộng mênh mông, trong nháy mắt tìm được phương hướng…

Nhẹ nhàng lật chăn mỏng lên, thân hình uyển chuyển của cô hấp dẫn dưới lớp ảo ngủ tơ tằm, nhàn nhạt, mùi thơm chỉ thuộc về cô chui vào mũi anh, phản ứng tự nhiên của thân thể dễ dàng bị khơi dậy.

Khẽ vuốt bả vai trần của cô, cảm xúc trơn mềm khiến cho phản ứng đã thiêu đốt đến cực hạn.

Vẫn cầm dọc theo áo ngủ trước ngực cô, mười ngón tay dùng sức, “Roẹt” một tiếng, áo ngủ bị chia làm đôi, thân thể lqd trắng nõn như ngọc hiện lên từng vầng sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng, đẹp đến mức khiến cho anh gần như hít thở không thông.

Cúi người vùi đầu trước ngực cô, hương thơm mềm mại khiến cho huyết dịch cả người anh “ào” một tiếng dâng lên tận đỉnh đầu…

Trong giấc mộng Duy Nhất đột nhiên cảm thấy một thân thể nặng nề đè lên người mình, còn có vật mềm nhũn nóng ẩm liếm láp trước ngực mình, kích thích từng đợt tê dại và run rẩy quen thuộc, cô không nhịn được rên nhẹ một tiếng, ôm lấy thân thể cường tráng quen thuộc trước ngực.

Lãnh Ngạn ôm chặt cô, khẽ liếm vành tai cô, hô hấp nặng nề phun lên vành tai nhạy cảm, Duy Nhất khẽ run rẩy.

“Bảo bối, anh muốn… Rất muốn… Van xin em…” Thanh danh Lãnh Ngạn núi băng đã bị thiêu đốt như vậy, thậm chí hèn mọn…

Duy Nhất vòng tay lên cổ anh, động tác nho nhỏ này khiến cho anh được cổ vũ rất lớn, lập tức hôn lên môi cô, không kịp chờ đợi tiến vào trong răng cô, dây dưa truy đuổi với cái lưỡi ngọt ngào thơm mát của cô, trao đổi từng chút hơi thở một, không khí trong phòng ngủ nhanh chóng tăng lên…

Duy Nhất chủ động mà vụng về cởi nút áo ngủ của anh, điều này khiến cho anh cảm động không thôi, đây là lần đầu tiên bảo bối của anh chủ động như vậy…


Thật vất vả mới cởi xong áo ngủ của anh, tay nhỏ bé mềm mại của Duy Nhất lướt lung tung trước ngực anh, khiến cho anh hít vào một hơi, khi tay cô lướt qua hai gờ nho nhỏ nổi lên đã trêu đùa cực hạn của anh, anh hừ nhẹ một tiếng, cầm tay cô đi xuống…

Duy Nhất vô cùng đỏ mặt không thuần thục mà chậm rãi cởi quần ngủ và quần lót được kéo vô cùng căng của anh, tay nhỏ bé ấm áp bao trùm lấy của anh…

Anh gầm nhẹ một tiếng, gạt tay Duy Nhất ra, không thể để cho cô tiếp tục đùa giỡn nữa, thiếu chút nữa không giữ được…

“Bảo bối, anh yêu em chết mất…” Anh vội vàng đưa tay đến mép quần lót của cô.

Duy Nhất bị câu nói của anh giống như sấm nổ, anh nói yêu cô rồi hả? Hoàn toàn chính xác! Nhưng mà, ai nói? Theo như đã nói không thể tin nổi một câu của người đàn ông trên giường …

Đột nhiên cảm giác một bàn tay to có ý đồ bất chính bên hông mình, cô vội vàng đè lại, “Không được!”

Không phải chứ? Lúc này thắng xe? “Duy Nhất, van xin em, bây giờ mà dừng lại thì anh sẽ chết đấy!”

Duy Nhất dịu dàng cười một tiếng, vòng tay lên cổ anh nũng nịu, “Ông xã, em muốn cho anh, thật đó, nhưng mà, dì cả của em đến…”

“Không thể nào!” Cô nhóc này muốn hành hạ anh đến chết sao?

“Thật sự! Xin lỗi… Ông xã…” Vẻ mặt Duy Nhất áy náy, nhưng trong lòng lại cười nghiêng ngả, cô chính là cố ý trêu đùa anh…

Lãnh Ngạn đưa tay sờ, khóc không ra nước mắt, ngã lên người Duy Nhất, “Bà xã, một ngày nào đó anh sẽ bị em hành hạ đến bất lực…”

Kết quả là, sáng ngày hôm sau, Duy Nhất sảng khoái tinh thần, mà người nào đó hai mắt gấu mèo, hình tượng oán phụ mặt chưa thỏa mãn dục vọng…

Trên bàn ăn, Duy Nhất vẫn còn đang nghĩ lại câu nói kia của anh tối hôm qua, hy vọng khi anh tỉnh táo có thể nói ra, đó chính là thật…


“Ông xã! “ Cô đặt sữa tươi vào trong tay anh, “Lặp lại câu anh nói tối ngày hôm qua lần nữa!”

Câu nào? Tối hôm qua anh nói nhiều như vậy… “Nói cái gì?”

“Chính là câu cực kỳ quan trọng!” Duy Nhất hơi nhắc nhở anh.

Cực kỳ quan trọng? Cực kỳ quan trọng với anh mà nói chính là…? “Bà xã, anh rất muốn…”

Mặt Duy Nhất lập tức biến sắc, “Muốn quỷ sứ nhà anh!” Chẳng lẽ cô đối với anh, nhu cầu sinh lý còn nhiều hơn tình cảm sao?

Bởi vì câu này, Duy Nhất không để ý tới anh suốt một tuần, đồng thời còn khóa trái của phòng, ngay cả cơ hội ăn vụng cũng không cho anh…

Kết quả như vậy, đương nhiên là Doãn Tiêu Trác bị xui xẻo…

Sau khi kết thúc hội nghị hợp tác, Lãnh Ngạn chết không chịu buông cậu ta, bị quấn lấy cả buổi chiều…

“Lão đại, van xin cậu, để cho tôi đi? Nếu không, tôi gắng gượng giúp cậu hạ hỏa? Miễn phí, có được không?”

Một ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng đến anh, Doãn Tiêu Trác ngậm miệng.

“Rốt cuộc tôi đắc tội với cô ấy như thế nào?” Lãnh Ngạn nghĩ thế nào cũng không thông.

Doãn Tiêu Trác im lặng, “Được rồi, được rồi, nói rõ ràng rành mạch đối thoại giữa hai người cho tôi nghe.”

Lãnh Ngạn không thể làm gì khác hơn là nhớ lại một lần nữa chuyện đã xảy ra, Doãn Tiêu Trác còn chưa nghe xong đã bắt đầu cười thật to, rất vất vả mới ngừng cười dưới ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Ngạn, hỏi, “Vậy, đêm đó cậu nói những gì với cô ấy?”

“Này, đây là lời bí mật chốn khuê phòng, cậu cũng muốn nghe? Đại tổng giám đốc Doãn cậu có đam mê này từ khi nào?” Lãnh Ngạn nhìn cậu ta chằm chằm.

“Tôi có ý tốt giúp cậu! Không nói thì thôi!” Doãn Tiêu Trác kêu oan.

Lãnh Ngạn im lặng, bắt đầu nhớ lại, “Bà xã, anh thật sự rất muốn… Duy Nhất, bây giờ mà dừng lại anh sẽ chết… Bảo bối, anh yêu em…”

“Ngừng!” Doãn Tiêu Trác vội kêu ngừng lại, “Cậu nói cho tôi biết, cậu đã từng nói anh yêu em với Duy Nhất chưa?”