Editor: May
“A, tôi……” Đầu óc của cô còn có chút mơ hồ, vừa mở miệng liền giọng nói đều là khàn khàn. Tối hôm qua ngay từ đầu Lãnh Tư Thành là lửa giận ngập trời, nhưng anh còn ghét bỏ cô chưa tắm rửa, ném cô đến bồn tắm uống lên không ít nước. Chờ sau khi vớt ra, lại tiếp tục trừng phạt……
Hiện tại cả người cô đều choáng choáng mê mê, đau đầu muốn chết.
“Cô nhanh lại đây đi, vừa rồi Lâm tổng lại tới nữa, còn chuyên môn hỏi đến cô.”
Lâm tổng…… A đúng rồi, cô nghĩ tới, muốn từ chức.
Cố Thanh Thanh lấy lại bình tĩnh: “Đúng rồi, Dư Hi, xin cô giúp tôi một chuyện.”
“Cái gì?” Tâm hồn của Trương Dư Hi hừng hực thiêu đốt, “Aizz, không phải là có lời gì muốn nói với Lâm tổng chứ?”
“Tôi muốn từ chức, xin thay tôi nói một tiếng với tổ trưởng.”
Trương Dư Hi còn chưa có phản ứng lại: “Cô nói cái gì?”
Cố Thanh Thanh lại cường điệu lần nữa: “Tôi muốn từ chức, buổi chiều sẽ qua tới lấy đồ vật. Xin cô thay tôi nói một tiếng với tổ trưởng trước.”
Bên kia một trận an tĩnh, Cố Thanh Thanh có điểm kỳ quái: “Dư Hi, cô đang nghe sao?”
Điện thoại bên kia một trận động tĩnh, ngay sau đó, giọng nói Lâm Chu Dật truyền đến từ ống nghe: “Cố tiểu thư, xin hỏi cô muốn từ chức, có nguyên nhân gì?”
“Là một chút nguyên nhân riêng thôi, ngượng ngùng.” Cố Thanh Thanh lập tức nói tiếp, “Tiền lương tháng này tôi cũng không cần, cám ơn Lâm tổng quan tâm.”
Bên kia, trầm mặc trong nháy mắt, rồi sau đó, giọng nói Lâm Chu Dật vẫn ôn thuần như cũ: “Được, không thể cộng sự với Cố tiểu thư tôi thật đáng tiếc, không biết Cố tiểu thư còn có tính toán khác hay không?”
Cố Thanh Thanh sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu: “Tạm thời thì không có, cám ơn.”
Điện thoại cắt đứt, Cố Thanh Thanh ở trên đầu giường thất thần một lần. Bên người đã trống không, giường đệm san bằng, không có một tia nhiệt khí. Lãnh Tư Thành khẳng định đã sớm đi rồi đi.
Cũng đúng, lần đó không phải sau khi anh xong việc liền trực tiếp xoay người rời đi ư? Cho dù bọn họ có một giấy kết hôn, ở trong lòng anh, có lẽ cô không có bất kỳ khác nhau gì với những người phụ nữ dỗ anh cao hứng ở bên ngoài kia……
Rửa mặt xong, xuống lầu, người hầu đang quét rác, “Phu nhân, tiên sinh đã đi làm đi. Ngài ấy giống như, có điểm sinh khí.” “Có điểm” là cách nói tương đối ôn nhu, trên thực tế là, Lãnh Tư Thành trời chưa sáng liền rời đi, lúc đi, lòng đầy căm phẫn.
Cố Thanh Thanh không có cảm xúc gì gật gật đầu.
“Thật ra……” Người hầu còn muốn nói gì đó, Cố Thanh Thanh đã đi ra cửa nhà, không nghe được câu nói kế tiếp của cô ấy.
“Thật ra, lúc gần đi tiên sinh còn phân phó qua, đừng đánh thức cô.”