Editor: May
Anh đã từng nói qua, không cho cô quản chuyện của mình, cũng không cho cô ghen ghét. Mỗi một câu anh nói, cô đều nghiêm túc nghe, sau đó lại cần cù chăm chỉ thực hiện. Nhưng vì sao, cô lại cảm giác, cá tính hỉ nộ vô thường kia của cô, tính tình âm tình bất định kia, tựa hồ như là mây tía chân trời, càng ngày càng khó nắm lấy?
Cô còn cần làm thế nào -- anh mới có thể vừa lòng?
Hay là nói, chỉ cần người làm việc là cô, anh liền sẽ không vừa lòng?
Người hầu nhìn nồi canh lẩu dần dần sôi khô, bên trong lại chưa nhúng một chút thịt hay đồ ăn nào, lập tức bỏ vào trong thêm một ít canh, do dự một chút hỏi: “Phu nhân, muốn đi kêu tiên sinh cùng nhau ăn hay không?”
Cô lắc đầu, không dám đi sợ anh bới móc, liền hết muốn ăn.
Trên thế giới này chuyện bi ai nhất, không gì hơn là đối mặt với nồi lẩu nóng hôi hổi, lại, không có người cùng nhau chia sẻ.
Cô cười khổ một tiếng, duỗi tay tắt lửa, nói với người hầu: “Biết không, về sau cô, mặc kệ tìm bạn trai như thế nào, nhớ kỹ, nhất định phải tìm một người có thể cùng nhau ăn cơm với cô.”
----
Cố Thanh Thanh vẫn luôn ở dưới lầu đợi đến 10 giờ rưỡi tối, mới chậm rì rì lên lầu.
Kinh nghiệm nói cho cô biết, thời điểm Lãnh Tư Thành tức giận, tốt nhất đừng đi lên dẫm địa lôi của anh, sẽ nổ thành cặn bã.
Hiện tại đều 10 giờ rưỡi, Lãnh Tư Thành hẳn là đã ngủ đi?
Không, nên là nói như vậy, hôm nay, Lãnh Tư Thành có khả năng không lớn sẽ ở cùng một phòng với cô?
Anh có phòng sách, có phòng ngủ của mình, cũng không có khả năng là vì -- ngủ với cô một đêm mới lại đây. Điểm này cô vẫn là rất có tự hiểu lấy mình, Lãnh Tư Thành là tổng tài giải trí Hoàng Đình, giải trí Hoàng Đình, không thiếu nhất chính là phụ nữ xinh đẹp. Danh sách xì căng đan của anh, có rất nhiều mỹ nữ giải trí Hoàng Đình nâng đỡ lên, ngoại trừ eo nhỏ chân dài tóc quăn phù hợp, anh đều "nhìn lướt qua” tất cả loại phụ nữ tình khác rồi.
So sánh với những người phụ nữ đó, cô không biết hầu hạ anh, không biết lấy lòng anh, cũng không có biết dỗ anh cao hứng giống như những người phụ nữ kia.
Lên lầu hai, động tác cô thực nhẹ, thật cẩn thận mở cửa, phòng ngủ rất tối, không có bật đèn, đến cửa sổ sát đất cũng không kéo bức màn lên.
Đi về phía trước hai bước, mới vừa đi đến mép giường, bỗng nhiên phát hiện Lãnh Tư Thành ngồi ở trên sô pha một bên!
Anh ôm cánh tay, chân dài xếp chồng, ngồi ngay ngắn không động, bởi vì không có bật đèn, cả người tựa hồ giấu ở bên trong màn đêm đen chìm, như là pho điêu khắc La Mã trong viện bảo tàng, phụ trợ mười phần mười khí chất vốn lạnh lẽo nội liễm của anh.