Editor: May
Hậm hực thu hồi điện thoại về túi tiền, lúc này Lãnh Tư Thành mới ngẩng đầu, nhưng vừa lúc, xe buýt đã khởi động, đuôi xe vung lên, thời điểm anh ngẩng đầu, vừa lúc không có thấy Cố Thanh Thanh ngồi trên xe.
Xe buýt liền sắp đến trạm, biệt thự Tây Sơn gần trong gang tấc. Lãnh Tư Thành bỗng nhiên nói: “Thôi, vẫn là đi chung cư Khuynh Thành đi.”
Trợ lý Trình sửng sốt, này đều sắp đến trước cửa nhà còn không đi vào. Lãnh tổng không phải vẫn luôn lo lắng bệnh của phu nhân còn chưa hết sao?
“Bệnh của phu nhân……”
Lãnh Tư Thành lạnh lùng nói: “Một chút cảm mạo liền muốn chết muốn sống. Người trẻ tuổi, chống đỡ một chút.”
Trợ lý Trình hết chỗ nói rồi, hơn nữa, Lãnh Tư Thành vẫn luôn nói phu nhân bị cảm, thật ra cảm mạo của anh mới càng nghiêm trọng đi? Hiện tại nói chuyện còn có giọng mũi đấy!
Tuy rằng tay lái đã chuyển hướng, anh vẫn là không quên hỏi một câu: “Kia, muốn tôi nói với người hầu một chút, ngài cũng bị cảm còn chưa tốt lên không?”
Lần này, Lãnh Tư Thành cũng không thèm trả lời, chỉ là trợ lý Trình từ kính chiếu hậu, nhìn thấy ánh mắt lãnh duệ giống như băng của anh.
Lúc xe buýt dừng lại, xe vừa lúc quay đầu, Cố Thanh Thanh đi về bên trái, xe Lãnh Tư Thành lái về phía bên phải. Lúc cô về nhà còn giống như làm trộm nhìn tới nhìn lui, sợ Lãnh Tư Thành đã ở nhà chờ cô!
Tình huống thấp thỏm như vậy vẫn luôn chờ tới tan tầm ngày hôm sau, cũng không có thay đổi chút nào, Cố Thanh Thanh mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng ở Húc Dật, Từ Tử Câm và cô gần như là nhìn nhau không vừa mắt, đừng nói nói chuyện, đến ánh mắt đối diện một chút đều hận không thể trừng đối phương một chút. Nhưng chỉ cần Từ Tử Câm không lắm miệng ở chuyện cô đang đi làm, hết thảy chuyện khác đều không quan trọng!
Trầm tâm xuống, Cố Thanh Thanh cũng dừng trăm phần trăm tâm tư của mình ở trên công việc. Tuy rằng cô rất rõ ràng “Bản lĩnh” của Từ Tử Câm, đây là loại mặt hàng nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Nhưng là, cô vẫn phi thường coi trọng công việc này như cũ.
Thứ sáu, Cố Thanh Thanh và Từ Tử Câm phân biệt đệ trình kỹ càng tỉ mỉ phương án của hai tổ. Còn tưởng rằng Lâm Chu Dật sẽ tuyên bố ngay tại chỗ, ai biết, anh lại cười cười: “Phương án này, chúng ta nói không tính, đều trình lên cho tập đoàn Lãnh thị, để Lãnh tổng tự mình quyết định đi.”