Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!

Chương 279: Lần đầu gặp gỡ (2)

Editor: May
Nhưng anh lập tức lại nghĩ tới Mạc Đông Dương vừa mới nói, “Đừng nhìn cô thanh tú, thật ra rất cuồng dã! Lúc trước là chụp ảnh cho tạp chí, lăn lộn thời gian khá dài, còn ở lúc chụp ảnh cho tôi……”


Lại nghĩ tới Từ Tử Câm bình thường phun tào với anh: “Nhìn vô thanh vô tức, thật ra rất có tâm kế! Đến Chi Ninh cũng nói cô ta tốt! Ai biết có thể nhân cơ hội sẽ tiếp cận Chi Ninh hay không……”
Lập tức mặt đều tái rồi!


Cô mới bao lớn, đã chụp tạp chí, làm người mẫu, còn lăn lộn thời gian khá dài, hơn nữa ở khi chụp ảnh với Mạc Đông Dương? Còn nghĩ tới muốn câu dẫn Nhϊế͙p͙ Chi Ninh?
Cố Thanh Thanh có điểm mê hoặc: “Xin hỏi, cậu tìm tớ có việc sao?”


Anh ho khan một tiếng, nhìn cô trên dưới vài lần, thấy thế nào cũng không giống như là cái loại thiếu nữ bất lương dùng ảnh chụp uy hϊế͙p͙ người. Sợ nhận sai, còn xác nhận một lần: “Cậu nhận thức Mạc Đông Dương sao?”
Cố Thanh Thanh có điểm nghi hoặc gật đầu: “Nhận thức.”


Người mẫu trong ảnh chụp cuộc thi nhϊế͙p͙ ảnh của Mạc Đông Dương kia, chính là Cố Thanh Thanh. Lúc ấy anh muốn chọn nữ sinh xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp, liếc mắt một cái liền chọn trúng Cố Thanh Thanh. Chụp xong không bao lâu liền gửi đi dự thi, mấy ngày trước cuộc thi so tài mới ban bố tin tức đoạt giải, Lãnh Tư Thành đâu biết được?


“Cậu và cậu ta quen biết như thế nào?” 
Cố Thanh Thanh càng là nghi hoặc: “Chụp ảnh a, tớ làm người mẫu.”


Lần này thiếu chút nữa đã sặc chết Lãnh Tư Thành! Sự thật, lại có thể là sự thật! Cô thật là cái loại người bán đứng thân thể, bán đứng linh hồn, còn ngại tiền không đủ nhiều này!
Anh có chút giãy giụa hỏi: “Lúc cậu…… và cậu ta ở cùng nhau, có lấy tiền không?”


Lúc ấy cô là không muốn lấy tiền, dù sao cũng là sư huynh trong trường học, nhưng Mạc Đông Dương khách khí, vẫn là cho cô một chút.
Cô nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cầm một ít.”
Cầm một ít! Ngụ ý, có phải cô chỉ lấy một ít, còn chưa đủ nhiều, cho nên chụp ảnh uy hϊế͙p͙ anh ta!


Cả người Lãnh Tư Thành đều có chút sụp đổ, “Chỉ lấy một ít, không chê thiếu sao?”