Editor: May
Anh còn nhớ rõ, lần kia là lần đầu tiên anh và Cố Thanh Thanh chính thức gặp mặt, là ở bữa tiệc sinh nhật 16 tuổi của Từ Tử Câm.
Lãnh Tư Thành cũng không tham gia tiệc sinh nhật gì, lần này là bị Mạc Đông Dương chết sống kéo đi.
Sắp thi đại học, Mạc Đông Dương được giải nhất cuộc thi chụp ảnh cả nước lần thứ X, trở thành chiêu sinh đặc biệt của đại học N. Mà cậu ta cũng bởi vì chơi nhϊế͙p͙ ảnh, thành công quen không ít người mẫu, tự nhiên cũng rước lấy một mảnh đào hoa.
Một người trong đó, chỉ thiếu đuổi tới trong nhà Mạc Đông Dương. Lúc ấy anh ta chỉ có thể ứng phó em gái thanh thuần trong trường học, đối với loại 16, 17 tuổi liền bắt đầu lăn lộn giới người mẫu này là hoàn toàn không có kinh nghiệm, hai bên hẹn đến bữa tiệc sinh nhật của Từ Tử Câm để “nói chuyện”.
Đương nhiên, sắp xếp trong lúc đó, liền giao cho Lãnh Tư Thành.
Hôm nay vừa lúc là Lễ Tình Nhân, nhà họ Từ trang trí vô số hoa hồng, bố trí thành một mảnh biển hoa. Mạc Đông Dương vẫn luôn lôi kéo cánh tay Lãnh Tư Thành, giống như làm ăn trộm ngó trái nhìn phải, lúc đi đến trong sân, Mạc Đông Dương tựa hồ nhìn thấy gì đó, tránh ở phía sau anh, tay chỉ sang bên trái: “Chính là người kia!”
“Ai?” Lãnh Tư Thành nhìn lại theo tay anh ta, nhìn thấy đó là chỗ hoa đăng bày biện thật lớn trong sân, để chúc mừng tết Nguyên Tiêu. Người không ít, chỉ con gái đã có bảy tám người.
Mạc Đông Dương lại ló đầu ra nhìn thoáng qua, “Là cô gái kia, mặc váy trắng, tóc dái, lớn lên thực thanh tú! Đừng nhìn cô ta thanh tú, thật ra rất cuồng dã! Lúc trước là khuôn mặt chụp cho tạp chí, lăn lộn thời gian khá dài, còn ở lúc chụp ảnh cho tôi, uy hϊế͙p͙ tôi……”
Lãnh Tư Thành biết là ai, ngược lại không nóng nảy: “Đều chụp ảnh rồi, không bằng dứt khoát ra chụp ra một tập chân dung đi. Dù sao ảnh chụp của cậu trong tay những người bạn khác cũng không ít.”
“Lãnh Tư Thành!” Mạc Đông Dương đề cao âm lượng, sợ hãi bị cô gái kia nghe thấy, vội vàng hạ giọng: “Cậu muốn thế nào!”
Lãnh Tư Thành nhàn nhạt mở miệng: “Tôi lập tức muốn lập một trang web video, còn thiếu một khoản tài trợ. Cậu nói với ba cậu, tài trợ chút đi.”
“Nhà họ Lãnh của cậu thiếu tiền à? Vì sao muốn hỏi xin ba tôi!”
Lãnh Tư Thành chính là không muốn để trong nhà của anh ra tiền, anh muốn dựa vào chính mình kiếm được xô vàng đầu tiên: “Cậu có cho hay không, không cho thì tôi đi đây.”
“Được được được! Tôi cho tôi cho!” Mạc Đông Dương bất đắc dĩ, “Nhất định phải giúp tôi ngăn cô ta lại! Tôi đi trước.”
Lãnh Tư Thành nhìn thấy Mạc Đông Dương chuồn mất, chính mình mới đi về chỗ hoa đăng.