Editor: May
Đoán chừng anh ta cho là, tối hôm qua Lãnh Tư Thành không đi tiệc đính hôn của bọn họ. Nhà họ Từ và nhà họ Lãnh có khúc mắc, phỏng chừng về sau sẽ thường xuyên gặp mặt, quan hệ không cần thiết nháo đến quá cứng đờ.
Lãnh Tư Thành lạnh lùng cắt đứt lời anh ta: “Tối hôm qua tôi đi tiệc đính hôn của bọn họ rồi, còn tặng đồ vật.”
Từ Tử Câm gật đầu: “Đúng vậy, em còn chưa đa tạ anh Tư Thành.”
Mạc Đông Dương: “……”
Một đám người tựa hồ là đang thi đấu chơi bóng, nên đến Nhϊế͙p͙ Chi Ninh. Lãnh Tư Thành bỗng nhiên tiến lên: “Các người, đây là phương pháp thi đấu gì?”
Từ Tử Câm giải thích: “Rất đơn giản, mỗi người ném mười quả bóng, ấn điểm cao thấp xếp hạng. Ai điểm cao người đó liền thắng.”
Lãnh Tư Thành gật gật đầu, soái khí mang bao tay đặc chế của mình lên: “Chi Ninh, hai ta đấu đi. Chú là học đệ, chú khai bóng trước.”
Nhϊế͙p͙ Chi Ninh sửng sốt, ngay sau đó gật gật đầu: “Được.”
Nhϊế͙p͙ Chi Ninh lấy bowling ra, sửa xong tư thế, động tác thành thạo ném ra một quả. Quả bóng “bùm bùm” ở trong quỹ đạo, “Bùm bùm” một tiếng, chai bowling sôi nổi ngã xuống, chỉ còn lại có một “Cá lọt lưới” ngoan cố.
Đến phiên Lãnh Tư Thành chơi. Anh mang theo bao tay, chế trụ bóng bowling, khoa tay múa chân nửa ngày cũng không có ném bóng ra. Thẳng đến khi Nhϊế͙p͙ Chi Ninh đi đến phụ cận, anh lập tức ném bóng ra, chỉ là -- mục tiêu, là mặt Nhϊế͙p͙ Chi Ninh!
Quả bowling này ở không trung xẹt qua một đường cong, sau đó “bốp” một tiếng, ở giữa mặt Nhϊế͙p͙ Chi Ninh! Trước mặt Nhϊế͙p͙ Chi Ninh tối sầm, một cổ đau nhức đánh úp lại, mặt bị bóng đập chính diện, đau đến tràn đầy nước mắt nước mũi, “tách” một tiếng liền sắp chảy ra.
“A” một tiếng, Nhϊế͙p͙ Chi Ninh che mặt lại ngã xuống, giữa sân lập tức một mảnh đại loạn! Từ Tử Câm và Mạc Đông Dương cũng nhanh chóng chạy qua, cũng “May mắn” lúc Lãnh Tư Thành ném bóng, bởi vì duyên cớ sinh bệnh, cũng không có thực dùng sức, bằng không liền không phải đau đơn giản như vậy……
Lãnh Tư Thành không nhanh không chậm đi đến trước mặt Nhϊế͙p͙ Chi Ninh, nhìn xuống từ trên cao, vẫy vẫy tay mang bao tay đặc chế của anh: “Ngượng ngùng, trượt tay, chú không sao chứ?