Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 27

Khi cô đi vào phòng khách của phủ tổng thống, nhìn thấy đèn trong phòng làm việc ở lầu hai vẫn còn sáng.

Đỗ Lôi Ti giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ thì đã là hơn chín giờ, không ngờ một người được nhiều người hâm mộ như tổng thống lại có quá khứ như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Đỗ Lôi Ti quay về phòng thay đồ ngủ nằm trên giường, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, không biết có phải do lạ giường hay bởi vì những lời cô chủ nói vẫn luôn văng vẳng bên tai......

Cô xuống giường đi tới nhà bếp rót nước uống, lại nhìn ra ngoài một lần, thì ra thời gian trôi qua rất nhanh, đã mười một giờ, không ngờ ngày đầu tiên đến đây đã được gắp hết tất cả mọi người.

“Ah? Quản gia, ông vẫn chưa ngủ sao?” Đỗ Lôi Ti tò mò hỏi.

“Chưa, tổng thống vẫn chưa ngủ, tôi sợ lát nữa tổng thống tìm lại không thấy nên không dám ngủ"

Đỗ Lôi Ti lại tò mò “Quản gia, ông làm ở đây bao lâu rồi?”

Quản gia nghĩ lại thời gian đã qua ở phủ tổng thống, dằng dặc mở miệng “Phải mấy chục năm rồi!”

“Ồ!” Đỗ Lôi Ti uống nước gật đầu.


“Đúng rồi, quản gia, tổng thống thường hay ngủ trễ như vậy sao?”

“Đây là chuyện thường xuyên, có khi là thức thâu đêm.”

“Quản gia hay là ông nghỉ trước đi, cháu ở đây thay ông...ông tuổi cũng đã cao, nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Đỗ Lôi Ti bỏ ly nước xuống, đi tới bên cạnh quản gia nói.

“Vậy cũng được, tuổi tôi cũng đã lớn, thật sự là chịu không nổi.” Quản gia nhìn cảm thấy cô gái giúp việc mới tới này rất chịu khó, xoay người quay về phòng nghỉ ngơi.

Đỗ Lôi Ti cầm một ly cà phê đi lên lầu hai, gõ cửa phòng làm việc.

“Cốc cốc......”

“Mời vào!” Giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền ra.

Cô thật sự cảm thấy hơi sợ, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ban ngày.

Làm đổ cà phê bắn lên người tổng thống lại còn không sợ chết mà lau chỗ đó của đàn ông, bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy thật là xấu hổ.


“Mời vào!” Gọng nói không vui của tổng thống lại một lần nữa vang lên.

Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy vẫn không có người đi vào, nhíu máy đứng dậy, mở cửa.

“Cô ở đây làm gì?”

“Hả?” Đỗ Lôi Ti bị người đàn ông đứng trước mặt dọa sợ, thiếu chút nữa làm đổ cà phê ra ngoài.

Bùi Tuấn Vũ tối sầm mặt, anh thật sự không còn gì để nói, rõ ràng cô gõ cửa lại không đi vào, cứ đứng ở đây.

“Hả cái gì?Cô gõ cửa làm gì?” Bùi Tuấn Vũ mất kiên nhẫn nói.

Anh ghét nhất lúc làm việc mà bị người khác cắt ngang, lại còn là một người ngu ngốc như cô.

Đỗ Lôi Ti ngượng ngùng cúi đầu “Tôi thấy đã trễ như vậy mà tổng thống vẫn làm việc nên mới đưa cà phê đến cho anh.”

Bùi Tuấn Vũ dựa vào cửa ra vào không vui nói “ Không phải tôi đã nói cô không được bước vào phòng làm việc nữa bước sao?”

“Cái này, tôi biết rõ.”

“Biết mà vẫn còn dám tới?” Bùi Tuấn Vũ thật sự là không nói nổi, lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ như vậy.

“Tôi chỉ là thấy đã trễ như vậy mới đưa cà phê tới cho anh tỉnh người, còn có, xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.” Nói xong Đỗ Lôi Ti khom người nâng hai tay bưng cà phê lên nói xin lỗi.