Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 25

Bùi Mộng Na mỉm cười nhìn cô “Lôi Ti, tôi là cô chủ tôi có quyền quyết định, công việc của cô bây giờ chính là cùng tôi và tiểu Vũ ra vườn hoa ngồi một chút.” Nói xong lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô cùng cháu mình đi ra vườn hoa.

Lúc này Bùi Vũ nhìn hai người phụ nữ trước mặt mình, một người là cô của cậu, một người sắp thành quản gia của cậu, sao lại có sự chên lệch lớn như vậy chứ?

Đỗ Lôi Ti cảm thấy có ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, cô nhìn theo hướng đó, tại sao thằng bé lại nhìn cô như vậy chứ? Cô biết bản thân có sức hấp dẫn. Nhưng cũng không đến nỗi mê hoặc cả một đứa trẻ chứ? Đỗ Lôi Ti nghĩ đến điều này không tự chủ bắt đầu cười ngây ngô.

“Cô kia, cô cười thật khó coi!” Bùi Vũ lạnh lùng nói.

Đỗ Lôi Ti bị nói đến sững sờ, tức giận “Nhóc con, sao cháu lại không lễ phép như vậy? Sao lại nói trước mặt người lớn như vậy?”

“Vốn dĩ cô cười rất khó coum không tin cô hỏi cô tôi xem?”

“Cháu...cháu, thật sự quá đáng ghét.” Đỗ Lôi Ti tức giận nói.


Bùi Vũ làm mặt quỹ, cười nói “Xấu xí!”

Đỗ Lôi Ti bị chọc tức, đứng tại chỗ dậm chân.

Bùi Mộng Na nhìn hai người một lớn một nhỏ nói chuyện cảm thấy rất vui, kể từ sau khi mẹ tiểu Vũ bỏ đi, phủ tổng thống chưa bao giờ có tiếng cười.

“Được rồi, hai người không cần cãi nhau nữa.” Bùi Mộng Na đi tới ngăn hai người.

Đỗ Lôi Ti nhất thời như bị sét đánh,hoảng sợ nhìn cô, vội vàng nói “Cô chủ, thật xin lỗi!” Nói xong nâng bàn tay nhỏ bé của mình tát lên má một cái.

“Lôi Ti, cô làm gì vậy?” Bùi Mộng Na đi tới ngăn cản động tác của cô.


“Thật xin lỗi, cô chủ, lại là tôi nói sai, không nên mạnh miệng với cậu chủ.” Đỗ Lôi Ti ảo não cúi đầu nói.

Bùi Vũ ngồi một bên im lặng nhìn cô, không biết quyết định để cô làm quản gia của mình có đúng hay không.

“Lôi Ti, tôi phải cảm ơn cô mặc dù chúng ta mới quen nhưng mà tôi vừa nhìn thấy tiểu Vũ cãi nhau với cô mới phát hiện thì ra thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

Đỗ Lôi Ti nghe thấy cô nói như vậy liền cảm thấy hồ đồ, rõ ràng cô không nên mạnh miệng với chủ nhân, đây còn là con trai tổng thống.

Bùi Mộng Na biết bây giờ cô nghĩ gì, quay sang phía tiểu Vũ “Tiểu Vũ, cháu về phòng học bài đi, cô có chuyện muốn nói với dì.”

Bùi Vũ nhìn hai người, không thể làm gì khác hơn là đi quay về phòng của mình.

“Lôi Ti, tôi biết rõ cô nghĩ gì.” Bùi Mộng Na nhìn cô cười

“Hả?Cái...cái gì? Không có, tôi không có nghĩ gì.” Đỗ Lôi Ti cười khúc khích, muốn tránh.